[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm
Chương 49 : Yêu cầu
.
Thông Giang rung động, gợn sóng cuồn cuộn, vị thần mặc kim giáp kia lướt sóng mà đến, oai phong lẫm liệt, khí thế của hắn so với buổi tối đầu tiên kia, rõ ràng là càng bá đạo hơn.
"Hương dân các ngươi, bổn thần được lễ tế, hưởng tam sinh hương hoả thì sẽ che chở một phương thuỷ thổ này. Thế nhưng những tam sinh tế lên kia còn không đủ lắm, sau ba ngày, các ngươi phải chuẩn bị heo dê gà vịt mỗi loại mười con, kính dâng lên bổn thần.."
Lời nói vẫn chưa dứt, bỗng nhiên có ba đạo kiếm quang vút nhanh bay đến, như ba luồng tia chớp không một chút nể tình, chém thẳng tới.
Sắc mặt vị thần mặc kim giáp kia tức giận: "Ai cha cha, tặc tử khốn kiếp, dám đâm sau lưng bổn thần." Nói xong, tay huơ một vòng, lấy ra một đôi kim qua chuỳ(*) tám cạnh.
(*)Kim qua chuỳ là một loại song chuỳ ngắn, có chuôi ngắn, đầu chuỳ hình dáng như trái bí (qua) nên gọi là kim qua chuỳ.
金瓜锤: các bạn search google cụm tiếng trung này để xem hình kim qua chuỳ, ngộ lắm ^^!
Một đôi kim chuỳ này, ánh kim lập lèo, hình dáng khí phách, cầm không trên tay thôi cũng làm cho người ta một cảm giác đe doạ vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng ba đạo kiếm quang không chút nao núng, ập tới kèm theo một khí thế vô địch đánh đâu thắng đó, một đạo đâm ra, một đạo chém thẳng, một đạo quét ngang, nhất quyết phải chém giết vị thần mặc kim giáp này.
"Không tốt!"
Vị thần mặc kim giáp kia cảm thấy tình thế không ổn, không dám chống đỡ, lập tức thu người lại, rút cả người vào trong sóng lớn.
"Ta nhất định sẽ quay lại!"
Tiếng gào không cam lòng truyền đến từ đáy sông, có vẻ vô cùng phẫn uất.
Hô!
Từ trên giường, Diệp Quân Sinh ngồi bật dậy, sau lưng mồ hôi ướt bê bết, hắn lại gặp một cơn ác mộng. Bất quá mộng lần này có rất nhiều biến chuyển.
Lại nghĩ đến tình thế kiếm ý tự động bay ra chém giết hà bá báo mộng, rõ ràng ngay trước mắt. Cảm giác chân thực đó không thua gì một trận chiến ở thực tại.
Thì ra là như vậy...
Diệp Quân Sinh như suy nghĩ ra điều gì, phảng phất thông hiểu một nan đề vô cùng khó giải, rất nhiều mảnh trí nhớ chậm rãi kết hợp lại, dần dần hiểu rõ vấn đề.
Kiếm ý đột nhiên phát mạnh, cho thấy rõ ràng đã bị kích thích, mà loại kích thích này có lợi cho sự tiến bộ của tu vi.
Không hề nghi ngờ, giấc mộng lần này mọi người ở Trần gia hương đều mơ thấy. Hà bá lại có yêu cầu, tất nhiên không ai dám chối từ, ai cũng vội vàng chuẩn bị thật tốt heo dê gà vịt mỗi loại mười con, ít hôm nữa đúng thời gian, lập tức tiến hành tế bái, đưa vào trong lòng sông cho hà bá hưởng dụng.
...
Dòng sông chảy xiết, khoảng chừng sâu cỡ trăm thước ở một nơi nọ, thình lình xuất hiện một toà cung điện. Nói là cung điện, thật ra đã rách nát vô cùng nghiêm trọng, một chút khí thế cũng không có, nhìn qua, thế mà giống như một đống đá tảng.
Bỗng nhiên có một vòng xoáy sinh ra, cuốn hết heo dê gà vịt đưa vào trong cung điện.
Trong cung, có một sức mạnh thần kỳ chặn lại dòng nước, bên trong sáng rực, không một chỗ tối. Trong đây cũng không có thị vệ tỳ nữ hầu hạ, hoàn toàn trống rỗng. Ở trên một chiếc ghế dựa bằng đá, thứ đang ngồi không phải là người, mà là một con heo!
Một con heo mập mũm mĩm, bụ bẫm.
Thấy được miệng rộng của nó há ra, nó đang hưởng thụ một đống tế phẩm, ăn đến mức miệng đầy nhớt mỡ. Sức ăn rất lớn, rất nhanh đã ăn xong toàn bộ tế phẩm, ợ no một tiếng, rồi lập tức ngồi thẳng dậy, há mõm phun ra một mảnh ngọc phù to bằng lòng bàn tay, bay lơ lửng trên đầu.
Ngọc phù này , bề ngoài đã hơi cũ nát, còn có vết tích hư hao, mặt trên có phù văn ảo diệu chuyển động.
Sau một hồi, có những tia thanh khí li ti từ phía ngoài bay tới, chui vào trong ngọc phù.
Trong nháy mắt, ngọc phù dường như được tẩm bổ, sáng dần lên, chỗ bị hư hỏng cũng đang được dần chữa lại chầm chậm.
Khoảng chừng qua được thời gian một chén trà (mười phút), thanh khí đã không còn bay tới, heo mập liền thu hồi ngọc phù, nuốt trở lại trong bụng, vẻ mặt lộ ra nét ảo nảo: "Hương hoả này quá thiếu, tiến độ thật chậm, sửa tốt toàn bộ phù triệu này không biết tốn công sức mấy chục năm. Làm sao có thể chờ lâu như vậy được..."
"Nói ra, vẫn là do tu vi chính mình quá kém, mới tới âm thần xuất khiếu, nếu không nhờ phù triện hộ thân, sợ rằng ngay cả báo mộng cũng không làm được... Hừ, bằng không thì sao lại trong lúc báo mộng, bị ba đạo kiếm quang dí cho hồn phi phách tán, hoảng sợ chạy loạn? Con mẹ nó, thật sự chả ra làm sao, lão trư ta cũng chưa từng bị mất thể diện như vậy, nhất định phải trả đủa..."
Nghĩ lại, cũng hơi chút căm giận, bất qua nó cũng biết tự lượng sức mình, đã báo mộng không doạ được người kia, nếu bản thể chân thân đến kiếm chuyện, sợ rằng kết quả chỉ có một: bị người ta chém giết như giết mổ một con heo mập bình thường, không chừng còn bị nấu thành heo quay.
Nó nhảy xuống ghế đá, dạo bước trong cung điện vắng vẻ, đứng thẳng như người, hai cái móng trước ra dáng chắp sau lưng, dáng dấp vô cùng buồn cười mà kỳ dị.
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, bỗng nhiên nó có ý tưởng, vỗ móng một cái: "Đúng, nên làm như thế, bổn đại thần Trư Thăng Thiên quá là tài."
Thì ra sau khi khai khiếu có được linh trí, nó liền tự đặt họ tên, kêu "Trư Thăng Thiên" cảm giác rất oai phong bá đạo. Trư là bản thể, thăng thiên là bay lên trời làm tiên.
Gỉai quyết xong vấn đề đau đầu, lại hồng hộc hồng hộc ngồi về lại trên ghế, nhìn trái nhìn phải, than thở: "Một thị vệ cũng không có... Cái này thôi vậy, nhưng một tỳ nữ cũng không có, muốn kêu người đến nắn xương, đấm bóp da thịt cũng không được, quá là mất mặt."
"Không được, ta bây giờ đường đường là hà bá, sao có thể giản đơn như vậy? Nếu bị người biết, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ? Ừm, thị vệ bây giờ có thể tạm không cần, nhưng một ít thị nữ, ca sĩ không thể thiếu. Bổn đại thần Trư Thăng Thiên tự khai khiếu thành yêu... Ách, không, mà là thành thần. Ta có một chí nguyện vĩ đại, một lý tưởng cao cả, chính là hưởng thụ tất cả mỹ sắc trong nhân gian, lập ra một cái hậu cung hoành tráng, vượt qua cả hoàng đế đương triều..."
Nó càng nghĩ càng hưng phấn: "Được, quyết định vậy đi. Hành trình vạn dặm, từ bây giờ bắt đầu bước tới. Hậu cung không người, vậy thì bây giờ đi cưới. Buổi tối ngày hôm nay liền báo mộng cho những thôn dân kia, nói bổn đại thần muốn kết hôn, mau mau chọn một nữ tử trẻ đẹp rồi đưa tới, sau đó cùng lên giường hâm nóng... Ha ha, sảng khoái, thật là sảng khoái."
Vừa nghĩ đến chỗ ngứa, nó liền ưỡn ngực oai vệ, khí thế rạo rực, không nhịn được cảm xúc muốn hát vang một khúc.
"Ai cha, không tốt, sao lại quên mất một chuyện quan trọng, trong thôn còn có một kẻ vướng chân vướng tay, cũng không biết lai lịch ra sao, lại có kiếm ý sắc bén như thế, có hắn ở đó thì kế hoạch đón dâu của bổn đại thần sẽ không thể triển khai được. Ừm, đợi đến ngày mai, ta sẽ lên bờ dò xét một hai... Không được, không thể để bản thân đi mạo hiểm, hay là liền báo mộng cho thôn dân đánh đuổi hắn đi, rõ ràng là đơn giản hơn."
Đột nhiên, Trư Thăng Thiên hình như nghĩ đến mấu chốt, nhảy dựng lên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.
"Sự tình không nên chậm trễ, hay là làm nhanh đi. Quân tử báo thù mười năm, chưa muộn, lão trư báo thù, bất kể sớm muộn, xem ngươi làm sao đấu với ta, hắc hắc!"
...
"Ca ca, chúng ta chừng nào về nhà? Tính ra thời gian ngươi đi thi Đồng Tử đã sắp đến, nên chuẩn bị sớm một chút."
Diệp Quân Mi hỏi.
Diệp Quân Sinh cười nói: "Sắp rồi, nếu thuận lợi, sẽ vài ngày thôi."
"Thuận lợi?"
Diệp Quân Mi cảm thấy hơi mơ hồ.
Diệp Quân Sinh nói: "Ừm, ý ta là ta đang đọc một quyển kinh nghĩa, nếu thuận lợi, mấy ngày là có thể thuộc hết."
"Ra là vậy, ca ca cố gắng lên."
Diệp Quân Mi híp mắt cười cổ vũ.
Nhìn thấy ca ca xuất sắc hơn người, chính là chuyện sung sung nhất, đồng thời cũng nguyện vọng của cha mẹ. Thật ra cha mẹ vẫn còn một nguyện vọng lớn, chính là mong Diệp Quân Sinh sớm ngày thành thân, thế nhưng kể từ khi ca ca giải trừ hôn ước cùng Giang tỷ tỷ, việc này hơi chút khó, đành phải bị kẹt lại.
Bất quá Diệp Quân Mi tin tưởng rằng, chỉ cần ca ca thi đậu đạt được công danh, kết hôn chỉ là chuyện nước chảy thành sông.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện