[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm
Chương 23 : Tránh mặt
.
Diệp Quân Sinh chạy một hơi đến cuối phố, tìm một góc khuất rồi dựa lưng vào tường thở hổn hển. Hắn sợ rằng lúc nãy nếu không ra tay ngăn cản thì có lẽ giờ đây hắn đã trở nên ngây dại rồi.
Tim đập nhanh, toàn thân tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Thật lợi hại!
Đạo sĩ kia chỉ mới trừng mắt nhìn hắn một cái đã khiến hắn muốn phát điên lên rồi. Đối phương là ai mà khí thế lại kinh khủng như vậy?
Chẳng lẻ hắn là thuật sĩ nắm giữ thần thông trong truyền thuyết?
Diệp Quân Sinh nghĩ ngay đến điều này, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy đúng.
Thần thông là gì?
Nhìn chung, những việc người thường không thể làm được thì được gọi là thần thông.
Người tu luyện võ học, sức mạnh đạt đến giới hạn lớn nhất thì có thể nhảy xa mấy trượng, cũng có thể đá gỗ vỡ vụn, bản lĩnh lợi hại vô cùng.
Nhưng con người dù tu luyện võ công như thế nào chăng nữa, đều không thể có được thần thông. Như hô mây gọi mưa hay há miệng phun ra phi kiếm, chém bay đầu kẻ địch ở cách xa ngàn dặm, rồi cưỡi mây, xuyên lòng đất, bay trên trời… Hoặc cầm tóc của mình xách bổng thân thể mình lên.
Những thủ đoạn này, quỷ thần khó lường nên được gọi là: “Thần thông”, người nào có thể làm được như thế thì không còn là người phàm nữa.
Tiên với người phàm khác xa một trời một vực.
Chỉ cần một ánh mắt có thể gây thương tích lên người khác, thậm chí giết người, nếu không phải là thần thông thì là cái gì?
Trong chốc lát, Diệp Quân Sinh bị rối loạn, bất an, một lúc lâu sau đó hắn mới tỉnh táo trở lại, thở dài một hơi rồi đi về nhà. Khi trời tối, chờ muội muội đi làm về, hắn liền đem chuyện trông coi nhà tổ cho họ Hoàng ở ngoài thành nói cho nàng biết.
Khi nghe được Hoàng tú tài chấp nhận đứng ra tìm người đảm bảo cho ca ca, Diệp Quân Mi vừa mừng lại vừa lo: nhà nghèo không có tiền lấy đâu ra lễ vật, chỉ có thể kiếm việc làm, bèn nói: “Ca ca, muội có thể không cần đi theo huynh mà ở lại trong thành làm việc kiếm thêm ít tiền, chẳng phải tốt hơn sao?
Diệp Quân Sinh trầm giọng nói: “Ta không yên tâm nên muội hãy đi cùng ta”.
Diệp Quân Mi nhìn thấy sắc mặt ca ca nghiêm túc, thân thể khẽ run lên, sắc mặt hơi tái. Nàng vốn cực kỳ thông minh, liên tưởng ngay đến nhiều việc không tốt vừa xảy ra, căn cứ vào những dấu vết để lại, xâu chuỗi chúng lại với nhau thấy xuất hiện quá nhiều nguy cơ: thì ra đây là dụng ý của ca ca, vì sợ mình lo lắng nên mới không nói rõ ra với mình …
Lúc này nàng mới gật đầu đồng ý rời thị trấn, đi đến Quảng Bình hương trông coi chỗ ở của nhà họ Hoàng .
Hai huynh muội ăn tối xong rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thực ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có một ít quần áo và chăn đệm. Nhà tổ của họ Hoàng vốn dĩ đã hoang phế từ lâu, nên cần phải chuẩn bị nhiều thứ.
Thu dọn xong thì thời gian vẫn còn sớm, Diệp Quân Mi chạy sang nhà hàng xóm nhờ La đại thẩm trông coi hộ nhà cửa.
Phòng ốc cũng trốn trơn chẳng có gì, chuột còn không có gì ăn mà phải chết, đạo tặc cũng chả thèm dòm vào.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, nhà họ Hoàng sai một gã tôi tớ tới đưa huynh muội họ Diệp ra khỏi thành. Nhìn thấy Diệp Quân Mi dắt theo một con bò già, tên tôi tớ này vì ngạc nhiên quá đỗi mà phá lên cười. Nhưng việc không liên quan tới mình nên hắn cũng chẳng nhiều chuyện.
…
Sau đó một lúc thì có mấy tên hung hãn khiêng một cái kiệu bước nhanh đến, đến trước cửa nhà họ Diêp thì dừng lại. Sau đó, đại thiếu gia họ Bành - ăn mặc sặc sỡ - bước xuống kiệu.
“Bẩm đại thiếu gia, nhà họ Diệp khóa cửa, không có ai ở nhà”
Một gã hạ nhân lanh lợi bẩm báo:
“Hừ, còn không mau đi tìm hiểu xem người chạy đi nơi nào?”
Rất nhanh sau đó, tên hạ nhân dò thăm tin tức quay trở lại: “Đại thiếu gia, hàng xóm nói buổi sáng huynh muội họ Diệp vừa đi đến Quảng Bình hương thăm người thân, đoán chừng một tháng nữa mới trở lại.”
“Cái gì?”
Bành Thanh Thành thở phì phì: rõ ràng rời đi một cách trùng hợp như vậy, lại khiến cho mình như chụp hụt, đáng giận thật.
Tên hạ nhân kia cười lấy lòng: “Có lẻ hai huynh muội họ Diệp sinh hoạt khó khăn, không có tiền sống qua mùa đông nên phải nương nhờ nơi thân thích.”
Bành Thanh Thành hừ một tiếng: “Có thể như vậy, coi như bọn chúng nhanh chân chạy trốn, khởi kiệu đi đến Trích Hoa Lâu.” Hắn tức tối, một bụng đầy lửa dục không thể xả ra, nên vội tìm gái thanh lâu thỏa mãn
Cỗ kiệu ung dung quay đầu rời khỏi.
Chờ cho bọn hắn đi xa, hàng xóm Diệp gia là La đại thẩm mới dám ló đầu ra, tay xoa ngực đầy vẻ sợ hãi.
Đại thiếu gia họ Bành là ai cơ chứ? Đó là kẻ mang tiếng xấu nhất Bành Thành, hắn tìm huynh muội họ Diệp, chắc chắn là chuyện xấu. Tính ra, việc hai huynh muội này sớm rời thành, đến nông thôn thăm người thân thích, đúng là kịp thời. Nếu để Bành Thanh Thành ngăn cản, hậu quả rất khủng khiếp.
Với hình dáng của Diệp Quân Mi, Bành Thanh Thành mà thấy thì thú tính chắc chắn sẽ trỗi dậy, làm điều xằng bậy ngay. Trông chờ vào quan phủ ra tay giúp đỡ đòi công đạo, quả thật không khác gì việc hoang tưởng. Toàn bộ huyện Bành Thành, ai cũng biết huyện lệnh họ Hồ là dượng của Bành Thanh Thành, hai nhà quan hệ khăng khít.
“Haizzzzzz…”
La đại thẩm thở dài, ngẩng đầu thấy đầu ngõ đối diện có một vị công tử tuấn tú, mặt như ngọc đang tiến đến, người này ăn mặc không tầm thường, sau lưng còn có một gã sai vặt đi cùng.
Nhìn dáng đi của công tử này có vẻ như đã gặp ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nhận ra được.
La đại thẩm còn đang suy nghĩ, đột nhiên công tử kia lại nhe răng cười với nàng, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, một đoạn hồi ức hiện ra, bất chợt nhớ ra nàng là ai: vị hôn thê của Diệp Quân Sinh, đại tiểu thư của Giang gia.
Ngày trước, Giang Tĩnh Nhi theo gia gia đến nhà họ Diệp, La đại thẩm đã từng thấy qua.
“Ồ, không đúng, mình nghe đồn rằng tên ngốc Diệp Quân Sinh chủ động giải trừ hôn ước, vì sao Đại tiểu thư họ Giang còn tới nơi đây?”
Huyện Bành Thành không lớn, căn bản rất nhiều chuyện không thể nào giấu diếm được, chỉ cần một cơn gió thổi qua, lập tức khiến dư luận xôn xao.
Diệp Quân Sinh cùng Giang Tĩnh Nhi giải trừ hôn ước, sớm được truyền bá đến từng con phố, ngõ hẻm. Đối với việc này, rất nhiều người cho rằng nhà họ Giang tạo áp lực, bức bách khiến Diệp Quân Sinh giải trừ hôn ước. Đây là cách giải thích đơn giản nhất, Giang đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn lại giàu có, gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi, mọt sách lại đần độn, nếu đúng như vậy thì khác nào bông hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Không đúng, người ta thấy Diệp Quân Sinh còn không bằng một bãi cứt trâu, nhiều lắm là một đống cứt chó.
Thời gian gần đây, Diệp Quân Sinh tuy đã không còn là tên mọt sách, nhưng theo lối tư duy quán tính mọi người không nhận ra được sự đổi mới của hắn. Lại có người nói: Diệp Quân Sinh lấy tiền của nhà họ Giang đền bù việc giải ước để mua một con trâu. Tên ngốc này lại bị ngươi ta lừa gạt rồi, đem toàn bộ tiền tài kia mua một con trâu già yếu về nhà, còn nuôi nấng như bảo bối, quả thật là trò cười.
Rất nhiều người tin rằng lời đồn này là có thật.
“Công tử, sao người lại đi tới Diệp gia”
Gã sai vặt là một nữ giả trang nam, buồn bực hỏi thăm:
“Ta đâu có đi tới Diệp gia? Chỉ là đi ngang qua thôi”
Gã sai vặt cười hì hì: “Thật sự là đi ngang qua sao?”
Giang Tĩnh Nhi nói hầm hừ: “Tiểu thư ta nói vậy thì là vậy”
“Cũng tốt cũng tốt, bây giờ đại tiểu thư muốn đi đâu?”
Giang Tĩnh Nhi trong lòng không yên trả lời cho có : “Chỗ nào cũng được”
Nàng chắp tay sau lưng, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực tới trước bước ra về, tuy đã bó buộc lại nhưng vào lúc này dãy núi phía trước ngực nàng đột ngột hiện rõ những đường cong gợi cảm, những khe rãnh chết người. Lúc này nàng không hiểu sao tinh thần mình cảm thấy hoảng hốt: tên ngốc này vừa mang muội muội rời khỏi thành thì Bành Thanh Thành liền đi tới nên tránh được kịp thời, quả thật quá trùng hợp, hoặc là hắn đã đoán trước được việc này… Phì, đầu óc tên mọt sách này làm sao có thể suy tính được xa như vậy chứ? Nhất định là hắn dẫm phải cứt chó nên gặp may rồi… Ta còn đang suy nghĩ nếu hắn gặp Bành Thanh Thành thì có nên ra tay giúp đỡ hay không đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện