[Dịch] Nhân Gian Băng Khí

Chương 76 : Nhiệm vụ mới.

Người đăng: 

“Ma Quỷ” có rất nhiều bộ phận, hơn nữa còn phân tán rất rộng, cơ hồ như đã phân bố tại khắp các thành thị của toàn bộ phương tây và Nam Phi. Anh Quốc, thành phố Nottingham, trong một tòa cao ốc cao hơn ba mươi tầng. Chẳng ai biết rằng, đây chính là cơ quan sát thủ của “Ma Quỷ” tại thành phố Nottingham, Anh Quốc, tổng bộ của Ám Dạ Ngũ Tổ nằm ở tầng một trong đó. Hơn nữa, sát thủ đệ nhất tây phương - Băng - lúc này cũng đang ở trong đó. “Mười Một!” Đội trưởng của Ám Dạ Ngũ Tổ đẩy cửa phòng ra, trong tay cầm một tập tài liệu tiến vào nói: “Cấp trên đối với những món đồ trong khu di tích thành thị được nhắc đến trong báo cáo về nhiệm vụ lần này của ngươi rất hứng thú, ngươi hãy viết một bản báo cáo thật tường tận, ghi lại tỉ mỉ lộ tuyến đường đi và mau giao lên trên. Mười Một nằm trên chiếc ghế dài và nhắm mắt lại, miệng lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Đội trưởng đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn hắn một hồi rồi mở miệng nói: “Thân chủ lần trước của ngươi, Âu Dương Nguyệt Nhi đã liên hệ với tổ chức, muốn tìm ngươi.” Mười Một chậm rãi mở mắt ra hỏi: “Vì Diệp Tử Mai?” “Ừm!” Mười Một sững sờ nhìn về bức tường phía trước mà nghi vấn hỏi: “Tại sao phải giết cô ta?” “Đây là mệnh lệnh của thượng cấp, chúng ta không thể cự tuyệt.” Mười Một liếc mắt nhìn về hướng đội trưởng hỏi: “Ngươi thật sự không biết?” Trên mặt đội trưởng vẫn chẳng lộ ra vẻ gì nói: “Ta chỉ biết cấp trên nói thế, không thể để người khác biết ngươi là Băng, phàm là người biết chuyện này đều tất phải chết.” “Tại sao?” “Cái này không liên quan đến ta.” Mười Một lại nhắm mắt lại, hai tay để ta sau gáy, hắn lười nhác nói: “Sau này mà còn có loại chuyện như vậy, đừng có bảo tar a tay, các ngươi tự mà giải quyết.” “Cái gì? Không nỡ ư?” “Chỉ là không thoải mái. Ta không thích loại cảm giác này.” Đội trưởng cười lạnh nói: “Không ngờ Băng sát thủ máu lạnh mà cũng nói đến cảm giác? Những kẻ đã chết dưới tay ngươi cũng không ít a? Hình như trong một năm ngươi xuất đạo này, chỉ tính riêng những đứa trẻ vị thành niên chết trong tay ngươi đã có bốn mươi mốt, những phụ nữ trói gà không chặt có…” “Đủ rồi!” Mười Một trầm giọng nói: “Cô ta và bọn chúng không giống nhau.” “Có gì không giống nhau?” Đội trưởng nghiêm mặt nói: “Mười Một, nhớ lấy, từ khi ngươi bắt đầu bước trên con đường này thì đã chẳng còn đường để quay đầu lại nữa rồi. Ngươi chỉ có thể tiếp tục đi, hoặc là…vĩnh viên ngủ yên.” Dừng lại một chút hắn nói tiếp: “Đừng có giữ cái lòng nhân của đàn bà, chúng ta là sát thủ, đồng tình với địch nhân chính là hại chết chính mình. Loại người như chúng ta cả đời cũng không thể để tình cảm làm vướng bận.” “Ta biết.” Mười Một vẫn nhắm mắt nói: “Ta chỉ là không thích loại cảm giác này.” Đội trưởng yên lặng nhìn hắn một hồi rồI nói: “Được rồi, sau này mà có loại chuyện như vậy, ta sẽ phái người khác đi giải quyết.” “Ừm!” “Còn Âu Dương Nguyệt Nhi đó ngươi định làm thế nào?” Mười Một nhắm mắt lại lạnh nhạt nói: “Không phải các ngươi đã có biện pháp giải quyết rồi sao? Tại sao còn đi hỏi ta?” “Biện pháp của bọn ta rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.” Mười Một lại một lần nữa mở trừng mắt ra mà trầm giọng nói: “Đừng động đến cô ta.” Đội trưởng hơi nhíu mày lại nói: “Mười Một…” “Đừng có động đến cô ta!” Mười Một nhắc lại một lần nữa, bất quá ngữ khí lần này của hắn đã có thêm rất nhiều sát khí. Đội trưởng tựa hồ như không cảm thấy gì mà nói: “Nếu loại chuyện giết thân chủ này mà truyền ra ngoài, sau này chúng ta cũng chẳng cần làm việc nữa. Ngươi yên tâm, chuyện ngu ngốc đó bọn ta sẽ không làm đâu. Bấy quá cô ta cứ năm lần bảy lượt gọI điện thoại đến, thật sự là rất phiền phức.” “Tìm một lí do.” “Bọn ta đã thử qua, nhưng có người ở quảng trường Đế Hào đã nhìn thấy ngươi và Diệp Tử Mai đi trên cùng một chiếc xe, sau đó thì Diệp Tử Mai chết. Cho nên bất luận là chúng ta có nói thế nào, cô ta cũng đều không tin, chỉ nói muốn nghe ngươi chính miệng giải thích.” Mười Một lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú.” “Dù sao Âu Dương Nguyệt Nhi cũng là nhân vậy của công chúng, sức ảnh hưởng của cô ta rất lớn, một câu nói cũng có thể làm ảnh hướng rất lớn tới sinh ý của tổ chức. Cho nên chúng ta chủ đành tận lực mà làm cô ta yên lòng…” “Đây là chuyện của các ngươi, ta là sát thủ, không phải chuyên gia đàm phán.” “Bất quá chuyện này vẫn cần phải có ngươi ra mặt giải thích.” Sắc mặt Mười Một vẫn chẳng có gì thay đổi, hắn nhìn đội trưởng hỏi: “Ý gì vậy?” “Chúng ta đã nói vớI cô ta, khi ngươi cùng Diệp Tử Mai về khách sạn lấy chi phiếu, trên đường đã gặp tập kích. Diệp Tử Mai chết ngay đương trường, còn ngươi cũng thụ thương, được người phe ta kịp thời cứu về. Bất quá vết thương của ngươi rất nặng, bây giờ vẫn chẳngthể nói chuyện được. Cấp trên đã đáp ứng, đợi thương thế ngươi khỏi thì sẽ lập tức đích thân tới Trung Quốc tìm cô ta giải thích.” Mười Một nhíu chặt mày lại nói: “Đi Trung Quốc?” Đội trưởng đưa tập tư liệu trong tay ra nói: “Thuận tiện giải quyết luôn nhiệm vụ này đi.” Mười Một nhận lấy tập tài liệu, tùy ý lật vài trang ra xem, đột nhiên mắt hắn lóe lên quang mang, nhíu mày hỏi: “Văn Cường?” “Đúng thế, hắn ta chính là mục tiêu lần này. Văn Cường vốn là một phú hào ở Anh quốc, một năm trước đột nhiên rời đi, nhập quốc tịch Trung Quốc.” Mục quang của đội trưởng trở nên bén nhọn nhìn Mười Một hỏi: “Người này chắc ngươi quen biết chứ hả?” Mười Một gập tập tư liệu lại và lạnh nhạt nói: “Ta đã từng đi giết hắn, bất quá không thành công.” Đội trưởng điểm điểm đầu nói: “Đúng vậy, sau lần đó hắn đã đem cả nhà chạy đến Trung Quốc rồi.” “Người thuê là ai?” “Ngươi không cần biết.” “Thời gian?” Đội trưởng giơ ba ngón tay lên nói: “Ba tháng. Trong vòng ba tháng ngươi nhất định phải giải quyết xong chuyện với Âu Dương Nguyệt Nhi, đồng thời tìm cơ hội giết chết Văn Cường, nếu nhiệm vụ thất bại, ngươi tự biết hậu quả rồi đó.” Mười Một vứt tập tư liệu sang một bên, tiếp tục dựa vào ghế nói: “Ta biết rồi. Lúc nào xuất phát?” “Bảy giờ sáng mai. Sau khi đến thủ đô của Trung Quốc, Âu Dương Nguyệt Nhi sẽ đích thân tới sân bay đón ngươi.” Đội trưởng đợi mộ chút, thấy Mười Một không nói gì thì liền hỏi: “Còn vấn đề gì khác không?” Mười Một lắc đầu nói: “Không.” Đội trưởng không nói thêm câu nào nữa mà chuyển thân đi ra ngoài. Đi đến cửa hắn đột nhiên nói: “Đề tỉnh ngươi một chút, tổ chức đã đặc biệt nhắc nhở, đừng có để lộ thân phận Băng sát thủ, kẻ nào biết ngươi là Băng sát thủ cũng đều phải chết. Còn nữa, Hoàng Phong Cửu Tổ đã trở lại rồi, bất quá chỉ có bốn người còn sống mà trở lại, hơn nữa đều đã thụ thương. Yên tâm, cái tên vẫn thường cộng tác với ngươi vẫn còn sống, chỉ là hắn còn cần phải liệu thương, không thể giúp ngươi được.” Mười Một lạnh nhạt nói: “Không cần, một mình ta là đủ rồi.” “Chúc ngươi may mắn.” Đội trưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mười Một lại mở tập tư liệu ra, lặng lẽ xem xét. Văn Cường, thật không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp lại rồi, chỉ là kết quả lần này tuyệt đối sẽ khác với lần trước. Còn có Lãnh Dạ, hắn có còn ở bên cạnh Văn Cường không? Lần đó vì sao Lãnh Dạ lại nổ súng vàohawns? Còn Lục Dương đã bình an về đến Long Hồn hay chưa? Mười Một có quá nhiều nghi vấn cần giải đáp. Trung Quốc, hắn rất mong đợi vào chuyến đi tới đông phương này. Đó là một đất nước thần bí nhất, cổ lão nhất trên thế giới. Mười Một lặng lẽ nhìn tập tư liệu hoàn chỉnh, tiện tay vứt sang một bên, sau đó lại dựa vào chiếc ghế mà nhắm mắt lại, miệng khẽ lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có được một nhiệm vụ không tẻ nhạt.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang