[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 68 : Thiên đình thống trị chúng sinh
.
Có người thích dùng những sự vật tốt đẹp trong thiên nhiên để so sánh với nữ nhân, thế nhưng cho dù dùng những từ ngữ từ tận đáy lòng cũng không thể nào miêu tả ý nguyện của mình ra. Đó là vì nữ nhân vĩnh viễn sẽ không cho ngươi biết được tâm tư trong lòng nàng, đó cũng là mị lực của nữ nhân, chính vì vậy ngoài thần bí tử y nữ tử còn cho Nam Lạc một cảm giác hồn nhiên, giảo hoạt, chí ít mỗi câu mà nàng nói, hắn luôn cho đó là sự thực, không phải là nói cho có, mà cũng không lừa dối hắn một lần
Sau khi Nam Lạc tiêu thất, Tử Y nữ tử vẫn còn ngồi ở đó.
Ánh nắng quấn trong gió mát, chiếu lên mái tóc đen sau gáy nàng, da trắng như tuyết như sương, vô cùng mềm mại, dưới ánh mặt trời tựa như dương chi bạch ngọc.
Nàng nghiêng đầu, sợi tóc khẽ bay trong gió, mùi thơm ngát như có như không lưu động trong không trung.
Tiếu ý nhàn nhạt trên môi đột nhiên lạnh xuống, thân thể khẽ động, ngọc thủ vô thanh vô thức khẽ vỗ ra ngoài.
Năm đó Huyền Minh từng dùng một chưởng nhẹ nhàng vỗ tán Pháp Tượng Thiên Địa vô cùng cuồng phách của Hình Thiên, nếu là Nam Lạc nhìn thấy nữ tử này đánh ra một chưởng như vậy hẳn cũng sẽ so sánh hai người với nhau.
Không có khí thế cuồng bạo, bá liệt, chỉ nhẹ nhàng như đuổi một sinh vật khiến người ta chán ghét. Thế nhưng hư không dưới bàn tay bé nhỏ đó, tấc tấc vỡ vụn.
Một con muỗi đen nhỏ run rẩy, giống như là hổ phách đông tại không trung, ngay cả ngạc nhiên trong con mắt đỏ máu cũng có thể nhìn ra được, thế nhưng dù như vậy cũng không thể nào cất cánh bay lên được.
Ngai khi cánh tay nhỏ xinh kia muốn đập con muỗi đen lên đá thì chiếc vòi đen trên trán muỗi đột nhiên toả ra hắc quang, rồi vụt đi trong không trung, tôc độ cực nhanh, tiêu thất trong nháy mắt ngay trước khi tay nhỏ hạ xuống.
Cánh tay trắng nõn đập xuống nham thạch tạo thành một tiếng vang khẽ. Tử Y nữ tử hơi bĩu môi, đưa tiểu thủ về trước miệng thổi, tựa hồ bởi vì không đập được muỗi mà lại đập lên đá nên khiến tay mình đau đớn.
Nét giảo hoạt càng hiện lên rõ hơn trong mắt, trong không trung đã có thêm một người áo đen, chính là người thiếu chút nữa đã khiến Nam Lạc vong mạng. Trên người y bao phủ một lớp hắc vụ như có như không, giữ khoảng cách với Tử Y nữ tử khoảng vài trượng, khe mắt nhỏ xíu lấp loé hồng quang, sắc mặt ngưng trọng tựa hồ vô cùng kiêng kỵ Tử Y nữ tử.
“Con thối muỗi này lại dám đánh lén ta, coi chừng ta đập ngươi lên đá, phong ấn hồn phách ngươi trăm triệu năm” Tử Y nữ tử nói, ba phần lãnh ý, bảy phần giảo hoạt.
Hắc bào nhân phát ra tiếng cười âm trầm, quỷ dị nói: “Ta vốn không biết xuất thân của ngươi, bây giờ thì đã rõ rồi. Hắc hắc…”
Sắc mặt của Tử Y nữ tử lạnh lùng, nhưng không hỏi sao y biết được mà lại nói: “Ngươi muốn như thế nào? Muốn máu trên người ta sao?”
“Hắc hắc… Ta chỉ muốn ngươi truyền linh hồn chi đạo cho ta là được, máu huyết còn kém xa cái này. Hắc hắc…” Hắc bào nhân cười âm hiểm còn có một chút đắc ý
Hào quang trong mắt đột nhiên trở nên băng lãnh nói: “Làm thế nào ta biết được ngươi có thực sự hiểu về lai lịch của ta không?”
“Hắc hắc… Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, Tam Sinh luân hồi linh hồn đạo, Nhất niệm vô sinh liễu trần trang. Cái này…” Hắc bào nhân nói đến đây đột nhiên ngừng lại, thân thể cấp tốc bỏ chạy.
Tử Y nữ tử tung tăng bước, tay ngọc như sương, đánh ra một chưởng, một đạo chưởng ảnh đột nhiên xuất hiện trên lưng hắc bào nhân, vô thanh vô tức ấn xuống. Nhãn thần của hắc bào nhân có chút tán loạn phảng phất như linh hồn bị thổi bay ra khỏi cơ thể.
“Ngươi biết quá nhiều, lại còn đánh giá quá cao mình” Tử Y nữ tử nở nụ cười mỉm, cước bộ linh động, khoan thai bước đi.
Nhãn thần của Hắc bào nhân khi thì tán loạn khi thì ngưng tụ, biểu tình vô cùng kinh khủng ngay khi nữ tử đi tới trước mặt y thì trong tay y đã có thêm một cây châm đen nhỏ, chỉ thấy hư không khẽ cuộn, người đã tiêu thất.
Chưởng sát theo đó của Tử Y nữ tử vỗ vào hư không. “Hừ. Coi như ngươi chạy xa tới đâu ta cũng sẽ trấn áp linh hồn ngươi, khiến ngươi trọn đời không thể siêu sinh” Nữ tử khẽ giậm chân lập tức đuổi theo về hướng mà hắc bào nhân tiêu thất.
-----------
Khi Nam Lạc trở về trên bầu trời sơn cốc thì đã là lúc hoàng hôn, mặt trời lặn xuống, quả nhiên giống với suy nghĩ trong lòng hắn, nam tử oai hùng Phục Hy vẫn cứ ở chỗ này.
Nam Lạc còn ở trên không trung đã nhìn thấy một ngọn núi bên cạnh sơn cốc, Phục Hy đang ngồi xếp bằng ở đó, đầu gối đặt cây dao cầm nằm ngang, tiếng đàn chậm rãi chảy từ đầu ngón tay gã ra.
Tiếng đàn rơi vào tai Nam Lạc giống như gió nhẹ phất qua linh hồn, tâm trở nên bình tĩnh, có cảm giác buồn ngủ.
Tuy rằng buồn ngủ nhưng Nam Lạc không hề ngủ, hắn chỉ đứng phía sau người này, lẳng lặng nhắm mắt lắng nghe.
Ánh trăng lặng lẽ hiện lên, ánh sáng mông lung rơi trong thiên địa.
Trời đất yên tĩnh, trong sơn cốc trước mắt Nam Lạc có vô số thi thể xếp chồng lên nhau, múi máu tươi tựa hồ như bị giữ trong sơn cốc, dường như có vô số linh hồn đang ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi này. Hắn không dám dùng thiên thị nhãn nhưng vẫn có vài khuôn mặt hiện lên khiến lòng hắn có cảm giác buồn bã.
Tiếng đàn kia phiêu tán trong trời đêm mang một nỗi bi thiết nhàn nhạt, giống như đang trấn an khuyên giải, an ủi vô tận thi hài trong sơn cốc.
Một khúc kết thúc, dư âm kéo dài, thảm thiết…
“Đây là khúc nhạc gì?”
“An hồn khúc, một khúc an hồn, chỉ mong các tộc nhân có thể yên nghỉ”
“Ngươi có thể nói cho ta biết những chuyện này là vì sao không? Vì sao lại tới mức này?”
“Có lý do gì chứ, nhân tộc nhỏ yếu, người ta lấy chúng ta làm thức ăn, nào cần lý do”
“Ta tới từ Dương Bình Thị Tộc ở phía đông, từ trước tới giờ đều cảm thấy tâm mình rất trầm tĩnh, nhưng dọc theo con đường này, thấy vô số người chết, ta cũng giết vô số yêu quái, ngươi có thể nói cho ta biết lý do không?”
“Bởi vì ngươi là nhân loại, giống như bọn họ, cũng là nhân loại”
“Đúng không, ta còn cho mình đã khác những người khác chứ, nguyên lai ta thực sự không phải là thần tiên gì cả”
“Thần tiên, có lẽ trăm nghìn năm sau nhân tộc sẽ có thần tiên của mình, nhưng bây giờ không có chỉ có yêu thần mà thôi”
Nam Lạc lẳng lặng đứng, nhãn thần mờ ảo, hồi lâu sau nói: “Ta là Nam Lạc, từng chịu đại ân của Khổng Tuyên của Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung, không biết giờ y thế nào”
“Theo ta biết thì hắn còn sống”
“Có thể nói cho ta biết một chút không?”
“Ha ha, đương nhiên, bất quá đầu tiên phải nói tới một người là Đế Tuấn, còn một người nữa là Thái Nhất. Bọn họ là thần thông giả sinh ra cùng thiên địa, nhưng không hề xuất thế. Phượng Hoàng năm đó đại chiến chúng thần thế gian thì hãy còn rất nhiều thần thông giả vẫn còn tiềm tu, chưa xuất hiện, trong đó có hai người họ…”
Nam Lạc cũng coi như là người phiêu lưu trong thiên địa rất nhiều năm, nhưng lại chẳng biết gì về những thần thông giả trong thế gian này hết, một phần là vì tu vi của hắn còn thấp, quan trọng hơn là hắn không có quen người nào biết những sự tình trong thiên địa cả, năm đó Không Tuyên không muốn giải thích những điều này hơn nữa có rất nhiều người Khổng Tuyên cũng không biết.
Khi còn ở trong không trung nghe đàn hắn đã xác định được người này là Phục Hy, tấm lòng quan ái với nhân tộc là thật. Tiếng đàn của y khiến Nam Lạc nhớ tới khi còn nhỏ được tế ti trưởng lão xoa đầu.
Trong Chiêu Viêm tộc nghe được danh xưng “nhân tộc công chủ”, trong lòng hắn căn bản không thừa nhận, thầm nghĩ ngươi có tư cách gì mà làm nhân tộc công chủ, thế nhưng dọc con đường này nghe được rất nhiều sự tích về Phục Hy.
Một người tán thành không tính, một bộ tộc sùng kính cũng chẳng là gì. Nhưng hơn mười, hơn trăm cái bộ tộc, nghìn vạn người đều tán thành một người thì làm sao không khiến Nam Lạc kinh ngạc cho được.
Lúc này gặp được người thật, hắn chỉ có một cảm giác, nhân tộc công chủ nên là y.
Lòng mang thương sinh, có từ bi tâm với tộc nhân, có năng lực xem thấu thiên hạ đại thế.
Nam Lạc biết mình không làm được những chuyện này… mình không được nhưng người khác được, nên hắn có kính ý với Phục Hy.
Bất Tử Cung đã huỷ, Phượng Hoàng Sơn cũng sập, Phục Hy nói thế, trong lòng Nam Lạc dù không tin nhưng cũng phải tin
Đồn rằng mỗi trăm năm Phượng Hoàng đều phải niết bàn một lần đương nhiên là giả, nhưng công pháp nàng tu luyện mỗi khi tiến thêm một cấp là phải niết bàn một lần, điều này vốn không có người biết thế nhưng Đế Tuấn lại tính được.
Phượng Hoàng cũng cảm giác được có người ở phía sau tính toán nàng, cho nên không ngừng áp chế tu vi, cho tới khi không thể không niết bàn. Nàng tới Bất Chu Sơn một cách bí mật, mà người giúp nàng hộ pháp cũng chỉ có một, đó là Khổng Tuyên.
Lúc Phượng Hoàng niết bàn thì người của Long Cung tới, người của Kỳ Lân nhai cũng tới.
Thần thông giả của cả thiên địa đều động
Cuối cùng Long Cung tử thương thảm trọng, Long Vương Thương Long đã chết, không ai biết về thương vong Kỳ Lân Nhai, nhưng lại đoán được.
Tất cả những điều này phát sinh bất quá vì Đế Tuấn cùng Thái Nhất muốn làm một việc mà thôi.
Họ muốn kiến lập thiên đình, một thiên đình thống trị chúng sinh
Nam Lạc nhìn về Bất Chu Sơn ở phía xa, ba tháng sau trên Bất Chu Sơn sẽ xuất hiện một thiên đình, thiên đình này sẽ thống trị chúng sinh trong thiên địa
Hắn không tin được nhưng lại không thể không tin
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện