[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 20 : Khô toạ sáu năm, nửa bước nhập tiên môn
.
Hoa tàn hoa nở, tuyết phủ thanh sơn, lại một năm qua.
Nam Lạc nhìn đầy trời bông tuyết bay, kinh ngạc tới nhập thần. Phía sau hắn là đan phòng, trong một năm qua thậm chí còn chưa mở lấy một lần, trong cửa yên tĩnh lạ thường. Nam Lạc không nghe được bất cứ tiếng động nào.
Một năm, hắn vẫn cứ y nguyên, không cách nào Luyện Khí, tinh thần bởi vì tĩnh tâm luyện thần nên càng ngày càng nhạy cảm. Hoa tuyết trên bầu trời xám trắng, chậm rãi bay xuống, theo gió bay đi rồi hoá thành nước, tất cả đều rơi vào trong mắt Nam Lạc. Không có bất cứ chút yên lặng nào, tiếng tuyết rơi rơi, hoá thành tiếng nước chảy, trên mái hiên tiếng nước róc rách, giống như chiếu vào trong lòng hắn.
Nhoáng cái trên trời mây tụ mây tán vô số lần để rồi một năm nữa lại trôi qua. Bông tuyết lại một lần nữa rơi, lúc này Nam Lạc đã đi tới vách núi bên cửa Thái Cực Cung, nhìn cây mai đứng đơn lẻ trong ngày tuyết... Đoá hoa đã kết băng, Nam Lạc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ mơn trớn.
“Cũng không biết, ngươi có phải cũng đang chờ đợi, cũng đang cố gắng không. Cũng không biết sang năm ta có thể nhìn thấy ngươi nữa không, có lẽ trên dưới trăm năm sau ngươi vẫn cứ ở nơi này ngạo nghễ dưới gió tuyết đầy trời còn ta khi đó chỉ sợ đã hoá thành một đống xương khô... Ta muốn trở lại trong bộ tộc, Dương Bình thị tộc dưới Dương Bình Sơn có tốt không, tế tư trưởng lão chắc đã có người truyền thừa mới, muội muội chắc giờ đã mười tuổi, không, hình như mười một rồi. Ha ha, đã rất lâu rồi, rất nhiều việc đều không nhớ rõ được”
Nam Lạc thì thào tự nói, ngồi xổm bên vách núi, chuyện trò với cây hoa mai cô quạnh bị hoa tuyết phủ đầy. Tuyết rơi liên miên không dứt, rơi vào vai, vào đầu hắn. Nhuộm thành một màu xám trắng.
Ngày dài trôi qua, năm tháng dằng dặc.
“Lại một năm” Nam Lạc đứng trước cửa phòng đan Thái Cực Cung thì thào.
“Tuyết lại rơi sao?”
Khi Nam Lạc vừa muốn đi ra ngoài nhìn cây hoa mai thì cửa đan phòng sau lưng đột nhiên mở ra.
Nam Lạc bước lên, chính hắn cũng ngạc nhiên vì mình không có cảm giác kích động mà chỉ có cảm giác vui mừng rất nhạt. Không đậm đặc cũng chẳng kịch liệt, chỉ như thanh tuyền chảy róc rách.
Mở cửa là Ngân Giác, biểu hiện của nó giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy Nam Lạc, tựa hồ đã sớm quên hắn, trong mắt vẫn giống như ba năm trước, đầy hiếu kỳ và nghi hoặc.
Nó cũng không nói gì, người cũng chẳng đi ra chỉ thò một nửa thân thể ra ngoài, nhìn thấy Nam Lạc đi tới, liền nghiêng mình cho hắn đi vào.
Tại thời khắc Nam Lạc tiến vào đan phòng, bầu trời bắt đầu giáng tuyết xuống, cây hoa mai trước Thái Cực cung lay động trong gió tuyết...
Tuy thân thể Nam Lạc không hiểu vì sao không sợ nóng lạnh, nhưng khi tiến vào trong phòng vẫn cảm giác được sự ướt át như mùa xuân, ấm áp tới tận xương tuỷ.
Giữa đan phòng có một cái lò đan màu xanh đen thật lớn, còn cao hơn cả Nam Lạc, dưới lò đan một ngọn lửa màu trắng dang bập bùng cháy. Kim Giác, Ngân Giác ngồi trên bồ đoàn bên cạnh, trong tay cầm một cây quạt nhỏ màu xanh. Hai đứa đang quạt lửa, trông có vẻ vô cùng nhàm chán, đôi mắt chớp chớp dõi theo thân hình của Nam Lạc.
Phía đông của gian phòng có một lão giả râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, trên người mặt một pháp bào màu trăng sáng, trước ngực có một Thái Cực Đồ. Trong tay có một cây phất trần, tựa trên khuỷu tay. Trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.
Nam Lạc bước vội tới, còn chưa tới gần thì một cái bồ đoàn đã xuất hiện... Trong lòng hắn nghĩ, đây hẳn là chỗ mình ngồi. Bất quá hắn không dừng bước mà đi đến trước mặt Thông Huyền Thiên Sư ngồi xuống rồi bắt đầu lễ bái.
Thông Huyền Thiên Sư vẫn cứ nửa khép đôi mắt, tựa như không chú ý tới động tác của Nam Lạc. Nam Lạc cũng không nói một câu, sau khi lễ bái liền ngồi xuống ở bồ đoàn đột nhiên xuất hiện.
Yên tĩnh, lặng lẽ.
Kim Giác Ngân Giác hai đồng tử có một thoáng dừng lại, liếc nhìn về phía Nam Lạc. Hai chiếc sừng nhỏ lập loè sáng dưới ánh lửa
“Kim Giác, Ngân Giác, chú ý lò lửa, không được phân tâm” Thông Huyền Thiên Sư đột nhiên nói
Nam Lạc không biết vì mình tiến vào mới có thể an tĩnh như vậy hay là ngay từ đầu đã như thế. Hắn không thể làm gì chỉ có thể ngồi bất động...
Bất tri bất giác hắn đã ngồi được ba năm. Trong ba năm này, lò đan khép khép mở mở hơn mười lần, đan thành ba bình. Nam Lạc từ đầu tới cuối cũng không nhúc nhích, hắn chỉ lẳng lặng nhìn, về phương diện luyện đan hắn cũng không hiểu, cũng không làm được gì, cho dù muốn đi quạt lửa cũng sợ Kim Giác, Ngân Giác nói vì mình mà bị phạt.
Nam Lạc cứ thể ngồi yên ba năm, nhìn Thông Huyền Thiên Sư luyện đan, nhìn Kim Giác, Ngân Giác hai đồng tử vì luôn xem mình mà bị mắng. Nam Lạc phảng phất như mình ở một tầng không gian khác, nhìn mọi việc trong không gian này.
“Ngươi đi theo ta” Thông Huyền Thiên Sư đột nhiên đứng dậy nói. Đan đã luyện xong nhưng dưới lò đan, lửa vẫn cháy bập bùng, giống như tâm của Nam Lạc vậy, thiêu đốt trong cô quạnh. Cho dù là Kim Giác, Ngân Giác hai tên đồng tử dùng sức phe phẩy quạt xanh thì vẫn cứ lặng lẽ cháy...
Nam Lạc cúi đầu vâng lời, bước theo sau, Kim Giác và Ngân Giác liếc nhau một cái, cũng đi theo, trong mắt có một chút hiếu kỳ, hưng phấn.
Thân ảnh Thông Huyền Thiên Sư mờ ảo, như chậm như nhanh, mới rẽ một cái đã không thấy tăm hơi.
Nam Lạc dừng lại, quay đầu nhìn Kim Giác, Ngân Giác đồng tử, muốn hỏi bọn họ xem có biết Thông Huyền Thiên Sư bây giờ ở đâu không.
Hai người họ vẫn giữ bộ dạng của sáu năm trước, không chút thay đổi, sáu năm qua vẫn cứ là vẻ mặt ngây thơ chất phác, đôi mắt tinh khiết như dòng suối trong.
Bọn chúng ngẩng đầu nhìn Nam Lạc, căn bản là vô ưu vô lo, đôi mắt tựa như đang hỏi tại sao lại dừng. Nam Lạc nhìn ánh mắt của bọn chúng, ý tưởng hỏi xem Thông Huyền Thiên Sư đi nơi nào lập tức tiêu biến.
“Thông Huyền Thiên Sư bảo ta đi theo, chẳng lẽ là chuẩn bị truyền đạo pháp cho ta” Nam Lạc thầm nghĩ. Trái tim không khỏi nhảy lên bang bang. Sáu năm nay hắn đã quen với cảm giác cô quạnh nhưng lúc này thì cảm thấy có hi vọng.
“Ở đâu đây... Nếu muốn truyền đạo pháp cho ta hẳn là muốn thu ta làm đồ đệ, như vậy nhất định là trong chánh điện của Thái Cực Cung” Trong lòng nghĩ tới đây, Nam Lạc vội bước về phía Chính điện
Hắn đã ngồi bên ngoài đan phòng ba năm, trong đan phòng ngồi ba năm. Dung mạo lại không thay đổi chút nào, chính Nam Lạc cũng không rõ lắm. Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được thân thể mình càng lúc càng cường kiện, trong cơ thể tựa hồ ẩn chứa lực lượng có tính bạo tạc.
Thái Cực Cung chính điện cũng không có tên đặc biệt gì, đơn thuần là Thái Cực Điện thôi. Khi Nam Lạc tới trong điện quả nhiên Thông Huyền Thiên Sư đã ngồi ở đó.
“Dương Bình thị Nam Lạc bái tạ ân cứu mạng của Thiên Sư...” Nam Lạc vội bước nhanh tới, quỳ lạy trên mặt đất.
Đôi mắt khép hờ của Thông Huyền Thiên Sư chậm rãi mở ra: “Ngươi báo danh Dương Bình Thị vậy Khổng Tuyên Đạo Hữu đưa ngươi tới đây là người phương nào”
Trong lòng Nam Lạc máy động, liền nói ra vì sao lại bị bắt tới Thương Mãng Nhai, liên luỵ bởi cuộc chiến của Ưng Cửu và Thanh Giao Vương nên bị gió cuốn xuống núi. Cuối cùng đi trong núi hơn một tháng cuối cùng vẫn bị Ưng Cửu tóm trở lại, cuối cùng được Khổng Tuyên chọn.
Thông Huyền Thiên Sư yên lặng ngồi tại chỗ, tỏ vẻ thần bí, những lời của Nam Lạc là sự thật, không có chút giả tạo nào.
"Nghe lời của ngươi thì dường như việc trở thành đồng tử của Khổng Tước Điện cũng không phải tự nguyện” Thông Huyền Thiên Sư nói
Nam Lạc trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói: “Làm đồng tử của Khổng Tước Điện không phải bổn ý của ta...”
“Ngươi cũng biết, Khổng Tuyên đạo hữu khi tới đây đã từng nói, chỉ cần cứu được mạng ngươi, sẽ đáp ứng ta một yêu cầu, bất kể là gì cũng được” Tuy sáu năm giúp tâm cảnh của Nam Lạc yên tĩnh tựa giếng nước nhưng nghe những lời của Thông Huyền Thiên Sư trong lòng vẫn không biết là tư vị gì. Loại cảm giác này hắn chẳng thể nói nên lời.
Cha mẹ Nam Lạc đã bị chết khi đi săn trong núi nên từ nhỏ tới lớn hắn và muội muội sống nương tựa vào nhau. Tuy về sau vì tu luyện công pháp tiến cảnh cực nhanh nên trở thành đệ nhất nhân trong tộc rồi trở thành người thừa kế của tế tư nhưng đó đều là kết quả do vô số ngày đêm khổ luyện mà thành. Người khác chơi đùa thì hắn luyện, người khác đi ngủ hắn vẫn luyện. Cho nên khi hắn được danh đệ nhất, chưa hề có cảm giác hưng phấn mà là bình thường nên như vậy.
Câu hứa hẹn của Khổng Tuyên rơi vào trong tại Nam Lạc phảng phất như nặng ngàn cân, lúc này hắn đã quên lí do mình bị đánh thành trọng thương.
Thông Huyền Thiên Sư không đợi Nam Lạc trả lời lại nói thêm: “Thân thể của người còn có một chút huyết mạch của Vu Tộc, bây giờ đã hoàn toàn dung hợp lại”
“Sao lại thế được. Từ nhỏ ta lớn lên trong Nhân Tộc, cha mẹ cũng là nhân loại, làm sao có thể có huyết mạch của Vu Tộc được” Nam Lạc nghi hoặc, nhưng hắn không tin Thông Huyền Thiên Sư đã nhìn lầm.
“Lúc tới đây Khổng Tuyên đi cùng với Vu Tộc Chúc Dung Đạo Hữu, huyết mạch kia cũng là của nàng, nếu không thế thì ngươi tuyệt đối không thể sống được” Thông Huyền Thiên Sư thản nhiên nói, thanh âm không có chút tình cảm nào.
Nam Lạc lại nghĩ tới việc Vu Tộc Chúc Dung nhất định vì Khổng Tuyên mà mới dùng máu cứu mình. Nam Lạc không biết máu của Vu Tộc ra sao nhưng trong lòng nghĩ tới: “Máu của Vu Tộc lại có thể kéo dài tính mạng cho ta, máu này hẳn thập phần quý giá với họ”
Nghĩ tới đây trong lòng Nam Lạc lập tức minh bạch ẩn ý của Thông Huyền Thiên Sư, dập đầu lần nữa, trong miệng nói: “Đa tạ thiên sư”
“Cảm ơn cái gì?” THông Huyền Thiên Sư khẽ mở mắt, nhìn Nam Lạc, ánh mắt kia tựa như có thể nhìn thấu nội tâm.
“Đa tạ thiền sư chỉ điểm cho đệ tử, giúp ta không vì sáu năm khô toạ mà tâm tình trở nên lạnh lẽo, quên người khác ân tình” Nam Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt của Thông huyền Thiên Sư, lớn tiếng nói.
“Ngươi có thể nghĩ tới việc này cũng coi như là không tệ. Ngươi đi xuống đi” Thông Huyền Thiên Sư đạm mạc nói, dứt lời lại một lần nữa nhắm mắt lại
Thật vất vả Nam Lạc mới có cơ hội nói chuyện như vậy, nếu bỏ qua không biết còn phải chờ tới lúc nào.
“Thiên Sư, đệ tử thành tâm cầu đạo, nguyện bái Thiên Sư làm thầy, mong Thiên Sư thành toàn” Nam Lạc quỳ rạp xuống đất lớn tiếng nói. Đầu chạm đất, trong tai lại hoàn toàn yên tĩnh Nam Lạc cũng không dám ngẩng đầu lên, sợ thất lễ cũng sợ Thông Huyền Thiên Sư đã tiêu thất.
Một lát sau nghe được thanh âm không nhanh không chậm của Thông Huyền thiên Sư: “Ngươi thành tâm cầu đạo, bần đạo hiểu. Tâm tính của ngươi dù không tệ nhưng lại không thích hợp với đạo của bần đạo”
Nam Lạc im lặng, người ta đã nói không thích hợp, lại nhìn biểu lộ vạn năm không đổi của Thông Huyền Thiên Sư, hắn chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: “Đệ tử... Đệ tử...” Nhưng lại chẳng biết nói thế nào.
Nam Lạc đợi sáu năm không ngờ rằng lại có kết quả thế này, trong lúc hắn sắp nản lòng thoái chí đột nhiên nghe Thông Huyền Thiên Sư nói: “Tuy ngươi không thích hợp với đạo của ta nhưng ta có thể thu ngươi làm ký danh đệ tử tu hành ở nơi này”
“Đa tạ thiên sư... Đa tạ lão sư... Đa tạ lão sư...”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện