[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Chương 2 : Lồng giam của Yêu quái
.
“ Ta gọi là Ưng Cửu, người trông coi lồng giam, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, không nên cố gắng chạy trốn, như vậy chỉ có chết, còn như muốn tự sát thì tùy ngươi”.
Nam Lạc lại muốn hỏi cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao bắt mình tới đây, còn chưa kịp hỏi, Ưng Cửu đã đưa tay điểm vào trán hắn.
Ngón tay đen gầy, móng tay đen thùi như đao, trong lòng hoảng sợ, muốn né tránh, thân thể không biết từ khi nào đã không thể động. Cảm giác được móng tay như đao khắc vào trán mình, đau nhức như khắc vào linh hồn. Máu theo mặt chảy xuống, những nét vẽ kia như cắt vào trong tim, Nam Lạc chợt nghĩ ra những nét khắc này là hai chữ 1, 9. Cảm giác sỉ nhục mạnh liệt nhảy ra trong lòng, nhanh chóng mà lấn át cơn đau nhức da thịt.
Ngón tay đen gầy kia cuối cùng ngừng lại, Nam Lạc trong ánh mắt đã tràn ngập tơ máu, cái trán xanh đã rõ rang hiện lên.
Ưng Cửu lật bàn tay khô cứng, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc trắng tinh, vừa vặn với trán, cứng rắn ấn vào trên trán Nam Lạc. Ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, bao phủ khối ngọc, rồi biến mất trong nháy mắt.
Nam Lạc chợt phát giác thân thể có thể cử động.
Tay phải đột nhiên đấm ra, hắn nghĩ phải đánh bể hai mắt tên kia, đem tay bẻ gãy, chưa lúc nào hắn có ý muốn giết chết một người như vậy.
Nam Lạc dùng hết sức, trong lòng hắn, cái tên này đã đáng hận như con sói trắng kia.
"Phanh! ..."
Nam Lạc bị một bàn chân liên tiếp đá vào bụng, bay tung lên, mạnh mẽ đập vào trên lồng sắt, “đùng!...” , té lăn trên đất.
Đau nhức như đao bị vặn, không còn chút sức lực, hắn ngay cả ngồi dậy cũng không thể, nhìn Ưng Cửu từng bước một đi tới, hắn gắng gượng đứng lên, muốn thẳng lưng một chút, nhưng cực kì khó khăn, không cách nào làm được.
Khuôn mặt Ưng Cửu cứng nhắc, giống như dấu sau lớp mặt nạ người, nhưng lại quên đi con người cần có biểu cảm. Hắm cầm lấy một chân của Nam Lạc, kéo thẳng tới một cái lồng giam.
Phịch một tiếng, Nam Lạc bị Ưng Cửu cầm một chân ném vào trong. Răng rắc, cửa sắt lồng giam lại được đóng lại.
Nam Lạc nằm cuộn tròn trên mặt đất, bởi cố sức cắn chặt môi không rên rỉ, khóe miệng đã tràn ngập máu.
“Độp!...” Một viên ngọc giản trắng tinh được Ưng Cửu ném xuống đất, Nam Lạc thấy được rõ ràng hai chữ ngược nhau trên đó: 19
“Trong cái ngọc giản này có đạo quyết ngươi cần tu luyện, tất cả mọi người như nhau, ngươi chỉ cần đem ngọc giản áp vào trán, rồi chiếu theo đó tu luyện là được.” Ưng Cửu nhìn xuống Nam Lạc, “Nhân loại các ngươi có thể tới đây đã là một chuyện rất vinh quang rồi, đừng nên cố gắng phản kháng, như vậy sẽ chết không chút giá trị.”
Thanh âm và vẻ mặt của hắn cùng một dạng - đông cứng, băng lạnh. Nói xong, cũng như Tam thiếu gia và Bạch Phát Lão Giả, hắn liền xoay người rời đi. Ngay cả chút ý tứ nghe Nam Lạc nói cũng không có.
Rồi đột nhiên, Nam Lạc cảm thấy bóng lưng ba người bọn họ rất giống nhau. Từ đầu tới cuối, Ưng Cửu đối với Nam Lạc động thủ cũng không có nói cái gì, tựa như một người thuận tay đem bụi trên ống tay áo phủi đi, chẳng lẽ còn sẽ cùng bụi nói cái gì sao?
Bầu trời xanh lam, gió mang theo một tia ớn lạnh làm người rung mình.
Vách núi sừng sững, như quân vương đang khinh miệt nhìn khắp nơi, ngạo mạn mà nhìn những sinh linh trên mặt đất.
Cơn đau xé ruột dần dần biến mất, từ tư thế cong lại như con tôm, Nam lạc chậm rãi thả lỏng ra. Hắn cố gắng tránh nhìn khối ngọc giản trắng tinh trên đá xanh với hai chữ bằng máu – 19. Thế nhưng không thể tránh được, nhắm lại hai mắt, hắn vẫn thấy hiện rõ trong đầu, trong lòng, trên trán.
Một cơn gió thổi tới, Nam Lạc cảm giác cái trán hơi ngứa, lấy tay sờ tìm, lại cảm giác da thịt trên trán có nơi vô cùng trơn trợt,
Chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy mình ở trong cái lồng giam tròn, có ba người ngồi ở 3 nơi theo hình tam giác. Trong đó, một người nhắm mắt lại ngồi ngay ngắn tu luyện, phảng phất như chưa bao giờ lưu tâm đến những gì bên ngoài. Nam Lạc nhìn xuyên qua lớp tóc lòa xòa, thấy rõ trên trán hắn có hai chữ lớn màu vàng —— 16.
Trong lòng tự dưng đối với mười sáu sinh ra cảm giác chán ghét, Nam Lạc có thể xác định người này nhất định là đang tu luyện đạo quyết trên ngọc giản kia.
Trong hai người còn lại có một cái thân hình nhỏ yếu, khi ánh mắt Nam Lạc nhìn qua, một người trong đó lập tức nhìn tránh đi, giống như một con thỏ nhỏ chấn kinh vì bị hù dọa, tựa hồ sợ tất cả các sự vật xa lạ, hắn tựa đầu dấu giữa hai đầu gối, lấm lét mà nhìn lén, Nam Lạc không thể thấy rõ chữ số gì trên trán hắn.
Người còn lại thân hình cao to, so Nam Lạc còn muốn cao hơn không ít, lại là như không chú ý tới ánh mắt Nam Lạc, lầm lũi mà nhìn hắn, đánh giá Nam Lạc từ trên xuống dưới. Trán hắn lại là một mảnh đen thùi, cùng da thịt nơi khác trên mặt nhan sắc hoàn toàn bất đồng, căn bản là nhìn không thấy có chữ gì. Nam Lạc suy đoán hẳn là hắn cố ý dùng bụi đất đem chữ trên trán che giấu đi.
"Hai người bọn họ hẳn là mười bảy cùng mười tám đi!"
Nam Lạc theo trên mặt đất di động, cũng như bọn họ một dạng tựa ở trên lồng giam, tựa hồ chỉ có cách này mới có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.
Con mắt không kìm được lại nhìn tới cái ngọc giản kia, trên ngọc giản hai chữ nhiễm máu chọc vào mắt Nam Lạc, thậm chí trong đầu còn có một loại cảm giác đau đớn, trong đầu hạ quyết tâm, cho dù chết, cũng sẽ không đụng tới ngọc giản kia. Đối với trước mặt người kia – 16 - đang nỗ lực tu luyện đạo quyết bên trong ngọc giản càng cảm thấy chán ghét.
Đang vùi dầu vào hai đầu gối, trong tai Nam Lạc đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện đông cứng, ngẩng đầu, là Ưng Cửu.
"Đây là ích cốc đan, có thể bảo đảm ngươi một tháng không đói bụng." Ưng Cửu không biết khi nào xuất hiện tại bên ngoài lồng giam. Vẫn khuôn mặt đông cứng, thanh âm cứng nhắc chói tai.
Một viên thuốc ánh vàng rực rỡ được Ưng Cửu từ rất xa vứt đến, lăn trên mặt đất vừa đến ở trước bàn chân của Nam Lạc thì dừng, ích cốc đan màu vàng làm Nam Lạc nghĩ tới cái chữ cùng màu trên trán mình.
Sau khi ném vào đan hoàn, Ưng Cửu lần nữa rời đi, Nam Lạc không chú ý tới hắn đi tới đâu, đưa mắt nhìn bốn phía, xa xa trong tầng lầu nguy nga kia, tựa hồ có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, mà trên mặt đất khỏa đan hoàn kia cũng trào phúng liếc nhìn chính mình.
Thời gian như đã đình chỉ, hoặc là quá nhanh đến nỗi Nam Lạc đều phân biệt không rõ đây là hiện thực hay là mộng ảo.
Đột nhiên, sắc trời trở mình u ám.
Nam Lạc ngẩng đầu nhìn lên, không thấy mặt trời, giống như nơi đây chưa bao giờ có mặt trời xuất hiện, một mảnh mây đen như mực không biết khi nào đột nhiên xuất hiện ở tại bầu trời trên lồng giam.
Bỗng dưng, một chuỗi hoa lửa tại tầng mây không tiếng động mà lấp lóe, đem hắc ám trong lồng giam chiếu lên lúc sáng lúc tối.
Một tia điện quang không tiếng động đâm thẳng xuống, “đùng!...” nổ tung tại bên tai Nam Lạc, trong óc nghe “oang” một tiếng, cả người liền mất đi năng lực suy nghĩ, trong tai mạnh liệt rung động, trong đầu chỉ thấy chùm quang điện kia dội xuống, điện hoa chói mắt, tâm tư phảng phất đã trãi qua vĩnh hằng.
Nam Lạc bị tia chớp bắn trúng đánh bay lên, rơi vào giữa lồng giam, tứ chi liên tục co quắp, từng đợt run lên.
Oanh! ... Tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt mưa to ào ạt đổ xuống. Nước mưa lạnh buốt tưới lên người làm Nam Lạc tỉnh lại. Trong lúc lơ mơ, Nam Lạc muốn bò dậy, lại phát hiện tay chân gần như không còn cảm giác, chỉ là tại liên tục run rẩy, Nam Lạc trong lòng sợ hãi, há to miệng mà thở dốc, nước mưa chảy thành dòng trên mặt đá xanh tràn vào trong miệng, gần như bao phủ toàn bộ mặt mũi Nam Lạc.
Tia chớp trên bầu trời vẫn liên tục chớp sáng lóe lên, giữa chợt sáng chợt tối, Nam Lạc nhìn thấy ba người kia, ba cái chữ số ánh vàng rực rỡ đều lộ ra trên đầu, mười sáu, mười bảy, mười tám, trong mơ hồ, Nam Lạc dường như thấy trong ánh mắt bọn họ có nét cười nhạo cùng nhìn có chút hả hê.
Tuy rằng bị tia chớp đánh cho toàn thân tê dại, dậy không được phải nằm trên mặt đất, nhưng mà Nam Lạc vẫn là cảm giác được nước mưa rét buốt tới xương, như cây kim đang ra sức mà đâm vào bên trong thân thể của mình. Ban ngày còn ấm áp như xuân, lúc này lại như là mưa đêm trong ngày đông giá rét.
"Làm ta chết đi, chết đi! Chết sẽ không phải như thế thống khổ, chết sẽ không phải chịu loại này sỉ nhục. Cho ta chết đi." Đây là ý nghĩ duy nhất của Nam Lạc lúc này. Cuối cùng ngay cả chính hắn đều không biết rõ mình tỉnh hay là hôn mê, đối với mọi thứ bên ngoài tựa hồ đã chết lặng.
Buổi tối mặc dù dài, cuối cùng cũng đi qua, nắng gắt từ phương Đông hiện ra, ánh sáng rọi vào trong mắt Nam Lạc, làm hắn giật mình tỉnh lại.
Đêm qua hắn cho rằng chính mình phải chết, không nghĩ tới nhưng là còn sống. Gắng sức lần nữa ngồi trở lại vị trí cũ, vị trí ba người bọn họ vẫn y nguyên không có gì biến hóa, mười sáu vẫn ngồi ngay ngắn tu luyện, cái kia nhát gan không dám nhìn người trên trán có khắc hai chữ - mười bảy, bởi tối hôm qua trời mưa, y phục đều bị ẩm ướt, Nam Lạc càng thấy hắn thân hình nhỏ nhắn gầy yếu.
Còn tên kia luôn luôn đánh giá Nam Lạc là mười tám. Ngày hôm qua trên mặt hắn một cục màu đen, hiện tại bị nước mưa gột rửa, chữ trên trán liền hiện lộ ra.
Nhìn lướt qua những người trong lồng giam lớn ở phía trước, bọn họ cũng từng người ngồi canh lồng giam, đều giống như mười sáu đang nhắm mắt tu luyện, Nam Lạc trong lòng xem thường, chán ghét, thầm nghĩ, các ngươi tu luyện dù cao tới đâu thì sao nào, cũng vẫn bị người ta nhốt nuôi tại trong lồng sắt, cùng trong tộc nuôi dưỡng súc sinh có gì khác nhau đâu!
Như vậy, chết đi còn tốt hơn.
Mặt trời rất nhanh lên tới giữa bầu trời, ánh dương chiếu khắp.
Đêm qua, nước mưa rét buốt đến xương còn làm Nam Lạc trong lòng sợ hãi, lúc này, ánh nắng lại là độc địa như lò lửa nướng. Nam Lạc mồ hôi đầm đìa, mười sáu, mười bảy, mười tám ba người lúc này đều đang ngồi ngay ngắn tu luyện, tựa hồ như vậy là có thể chống lại nóng bức, ngay cả hai người mười bảy, mười tám đều là như thế.
Rõ ràng nhìn ra được mồ hôi trên mặt bọn họ so với mình ít hơn nhiều.
Nam Lạc nhìn thoáng qua cái ngọc giản trắng tinh kia vẫn an tĩnh nằm trên mặt đất, chữ bằng máu ở mặt trên như cũ bắt mắt, hắn nhanh chóng đem con mắt dời đi.
Bao tử đột nhiên nhói lên một cái bởi vì đói quá mà sinh ra quặn đau. Từ ngày hôm qua bị bắt tới nơi này đến bây giờ Nam Lạc chưa ăn cái gì. Thân thể con người làm sao có thể không đói, hắn lại chưa có ăn khỏa ích cốc đan có thể làm cho một tháng không đói bụng kia.
Kiên quyết không nhìn đến khỏa ích cốc đan màu vàng có sức cám dỗ cực điểm đó, giống như nếu mình ăn ích cốc đan một lần sẽ biến thành như những người khác, trở thành vật nuôi nhốt cho người khác, không còn là chân chính nhân loại nữa.
Mồ hôi liên tục chảy xuống, rồi lập tức bốc hơi lên, lấy đi tinh thần của Nam Lạc.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, tại lúc mặt trời hạ xuống, Nam Lạc rốt cục té xuống. Ngay cả bảo trì tư thế ngồi siêu vẹo hắn cũng không đủ sức lực. Ngã xuống trên sàn đá xanh nóng hổi, trước mắt hắn, cách đó không xa chính là Ích cốc đan có thể làm cho thoát khỏi cơn đói, và ngọc giản có đạo quyết có thể chống lại nóng bức cùng rét lạnh.
Nam Lạc cảm thấy mình đối với khống chế thân thể đã yếu đi rất nhiều, toàn thân bay bổng, không có một điểm khí lực.
Đêm tối lại lần nữa phủ xuống, sàn nhà đá xanh từ từ trở lạnh, giống như phía dưới sàn nhà có cái vực sâu không đáy lấy đi tất cả nhiệt khí trên mặt đất. Nhiệt độ trong nháy mắt hạ thấp xuống, liên tục giảm xuống, rét lạnh từ dưới nền đất sâu thẩm thấu lên trên.
Ban đêm rét buốt không gió, không trăng, không sao, một mảnh đen kịt, giữa mông lung, Nam Lạc lại như trước rõ ràng thấy được khỏa ích cốc đan ánh vàng rực rỡ và khối ngọc giản trắng tinh kia, cùng với hai chữ đỏ tươi trên ngọc giản —— mười chín.
Nam Lạc nhắm mắt lại , không muốn nhìn đến nữa, ngay khi nhắm mắt cảm giác đến trên lông mi có cái gì rơi xuống, mềm mại, lạnh lẽo, sau cùng hóa thành dịch thể theo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện