[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 51 : Thập hung binh, Kiếm Kiển

Người đăng: 

– Thủy Thanh Hà đã bị loại, không có cơ hội vào Thập cường rồi! Trên không trung, một vị Luyện khí sĩ sử dụng tinh thần lực. Chỉ thấy tên Thủy Thanh Hà đang hôn mê kia từ từ bay lên, bị đưa ra khỏi vùng biển được tạo nên từ tinh thần lực này. Vị Luyện khí sĩ nhìn theo bóng Chung Nhạc đang phi vội đi, trầm giọng nói: – Chung Sơn thị này cho dù cả thân thể, tinh thần hay hồn phách thì đều cực kỳ mạnh mẽ. Lực bộc phát cũng cực kỳ kinh người. Có khi hắn là kẻ che giấu sâu nhất trong đám đệ tử thượng viện. Lần này tự dưng bộc phát thực lực trong tỉ thí Vô Cấm Kỵ, hẳn là vì muốn nổi tiếng, đoạt vị trí đệ nhất. Kẻ như vậy chính là nhân kiệt như Tả Tướng Sinh, Điền Diên Tông. Năm đó Tả Tướng Sinh, Điền Diên Tông chưa cảm ứng được linh mà đã tôi luyện thực lực bản thân gần tới bực Luyện khí sĩ, mà Chung Sơn thị cũng giống như bọn họ. Một vị Luyện khí sĩ khác đang theo sau Chung Nhạc, cất bước đi theo Chung Nhạc ở trên không trung, thấp giọng nói: – Tất nhiên là còn kém linh thể trời sinh như Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ rồi, nhưng cũng không thể coi thường. Nhưng hắn che giấu tới nay mới để lộ thực lực, e là lại làm ta khổ rồi. Chi bằng ta cứ theo sát hắn, tránh cho hắn đánh nhau không thu tay được mà tiêu diệt đối phương thì hỏng. Lúc trước Tả Tướng Sinh và Điền Diên Tông cũng che giấu thực lực, mãi cho tới tỉ thí Vô Cấm Kỵ mới đột nhiên bộc lộ, ngay tức khắc đánh bại tất cả đối thủ, giành được danh hiệu đệ nhất thượng viên, đạt được linh mạnh nhất của Linh Không Điện, từ đó đặt ra nền tảng vững chắc cho bản thân. Hai người này đều là những kẻ phong thái hơn người, tuy còn kém linh thể trời sinh như Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ. Nhưng vì bọn họ có được linh mạnh nhất của Linh Không Điện cho nên tu vi cũng tăng tiến thần tốc, không thua đám Phong Kiếm Các là bao. Chẳng qua lúc ở tỉ thí Vô Cấm Kỵ thì Tả Tướng Sinh không kịp thu tay mà giết chết đối thủ, làm dấy lên một trận phong ba không nhỏ, khiến Luyện khí sĩ lúc ấy phụ trách an nguy của y và đối thủ bị liên lụy, bị trách phạt. Sau đó Tả Tướng Sinh bị phái tới ngoại môn hiệp trợ Điền Phong thị quản lý Bích Không Đường, chính là vì việc này. Lẽ ra y sẽ được ủy thác trọng trách cao cả, trở thành đường chủ của Kiếm Môn, hiện giờ lại chỉ có thể phụ trách ngoại môn, dạy dỗ đám đệ tử ngoại môn. Chung Nhạc cũng nhận ra vị Luyện khí sĩ đang theo sát mình ở trên không trung. Hắn lập tức liên tục biến hóa thân pháp như rồng ra biển rộng, làm mưa làm gió, ấy vậy mà chẳng thể nào thoát khỏi được vị Luyện khí sĩ kia. – Nếu vị Luyện khí sĩ này trông chừng ta, lại thêm cả Luyện khí sĩ trông chừng Thiên Tượng Lão Mẫu, còn con thận long kia nữa, liệu ta có thể đắc thủ dưới mắt bọn họ, giết được Thiên Tượng Lão Mẫu không? Mà vị Luyện khí sĩ lại cảm thấy khiếp sợ. Chung Nhạc tuy chưa phải là Luyện khí sĩ, chưa tu thành linh, cũng chẳng được tu luyện tuyệt học cấp Luyện khí sĩ, nhưng thân pháp biến hóa kia khiến ông ta ngay cả đuổi theo cũng phải cố hết sức. – Giao long ẩn giấu vực sâu chờ đợi thời cơ, gặp sấm chớp là vươn mình, gặp phong vân là hóa rồng! Chung Sơn thị này có xu thế hóa rồng, khiếm khuyết là cảm ứng linh! Vị Luyện khí sĩ kia thầm nghĩ: – Chung Sơn thị này tích lũy thật quá dầy, chỉ đợi lần Bách cường này xong là sẽ hóa rồng thôi! Lúc này trên mặt biển có không ít người đụng phải nhau, chiến đấu với nhau. Kẻ tu vi thấp, trên con đường chạy tới tòa thành trì trên biển kia thì đã bị loại bỏ, không có duyên với Thập cường. Chỉ khiến tinh thần lực hóa hư làm thực thì chưa đủ, còn cần phải có tuyệt học cường đại để chống đỡ. Đồ đằng trụ thượng đẳng, hồn binh cũng là những thứ ắt không thể thiếu, như vậy mới có thể đặt chân lên tòa thành trì kia. Chung Nhạc chân giẫm trên giao long, đuổi theo sau Thiên Tượng Lão Mẫu. Mà Thiên Tượng Lão Mẫu thì đánh bại đối thủ, thuận lợi bước lên tòa thành trì kia. Chung Nhạc xông lên thành, chỉ thấy nơi này thần miếu san sát, cao ốc trăm ngàn như rừng rậm, đường phố giăng khắp nơi. Thiên Tượng Lão Mẫu đã biến mất không thấy đâu nữa. Tòa thành này rộng hơn mười dặm, là do thận long dùng tinh thần lực hóa ra. Tất cả đều như là thật. Muốn ở nơi này tìm kiếm một người thì thật là rất khó. – Luyện khí sĩ đi theo chúng ta, như vậy có thể theo vị trí Luyện khí sĩ để tìm những kẻ khác, sau đó đánh lén! Chung Nhạc nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Luyện khí sĩ đang đứng ở không trung bên cạnh tòa thành, mỗi người trấn thủ một phương, chứ không hề vào thành cùng đám đệ tử. – Cách này không được rồi… Chung Nhạc chớp mắt, nhìn lên trên không trung. Đột nhiên hắn thấy một tên đệ tử thượng viện thi triển thần thông phi hành, dùng tinh thần lực hóa thành một con chim có sải cánh rộng mấy trượng, đưa bản thân mình lên giữa không trung tìm kiếm đối thủ. – Kẻ này thật liều. Hắn vừa nghĩ tới đây thì chợt thấy tinh thần lực trong thành trào ra, hóa thành đủ loại thần thông quan tưởng, ngư long bay múa, lôi đình giật sét, sóng nước trào ra, các loại thần thông đồ đằng lao tới đánh cho tên đệ tử kia bị thương nặng. May nhờ có Luyện khí sĩ bên thành ra tay cứu giúp, không thì chắc chắn kẻ này đã bị đánh cho tan xương nát thịt rồi. Chung Nhạc nhìn thấy thần thông đồ đằng hệ thủy kia thì lập tức như một chú chim nhạn lướt qua tường thành nhảy vào bên trong, chạy thẳng tới nơi phát ra thần thông đó. – Thiên Tượng Lão Mẫu chiếm cứ thân thể Thủy sư muội. Mụ vì che giấu tai mắt cho nên tất nhiên sẽ thi triển thần thông đồ đằng hệ thủy. Thủy Thanh Hà lại bị ta đánh cho bị loại, cho nên vằn nước vừa rồi trên không trung chính là mụ phát ra! Hắn lao đi giữa đường phố. Mà lúc này những người khác cũng đang di chuyển trong thành, cũng lần theo những thần thông vừa nãy để tìm đối thủ. Hai bên đường là những tòa nhà lầu cao tới hơn mười trượng, trông rất là khí thế. Đang lao đi thì Chung Nhạc chợt nghe một giọng nói vang lên: – Ngươi đang tìm ta ư? Chung Nhạc dừng bước lại, ngẩng đầu lên nhìn. Hắn lập tức thấy một thiếu nữ đang giữa hai tòa lầu cao, dưới chân là một dây nhỏ màu sáng bạc xuyên qua hai tòa cao ốc. Thiếu nữ này đúng là “Thủy Thanh Nghiên”, mụ chân trần đứng trên dây nhỏ, dùng đôi mắt trong trẻo tò mò quan sát Chung Nhạc. Ánh mắt hai người đụng nhau, Chung Nhạc bất giác sinh ra một tia hy vọng, hắn vén tay áo, để lộ ra ra miệng vết thương bị mãnh thú cắn khi cứu Thủy Thanh Nghiên, cười nói: – Thủy sư muội không nhận ra ta ư? ” Thủy Thanh Nghiên” nghiêng đầu, quan sát hắn đầy thú vị, ánh mắt có phần mê mang: – Ngươi năm lần bảy lượt lộ sát ý với ta, ta muốn biết là vì sao? Chung Nhạc không trả lời, mà tiếp tục hỏi: – Thủy sư muội có nhận ra vết thương này không? “Thủy Thanh Nghiên” cũng tiếp tục nói: – Ta tự thấy mình không đắc tội ngươi, không biết vì sao ngươi lại động sát cơ với ta? Hai người tự hỏi tự nói, rồi đột nhiên im lặng. “Thủy Thanh Nghiên” điểm nhẹ mũi chân lên sợi chỉ bạc, cười khanh khách: – Xem ra ta với ngươi không ưa nhau, đành phải ra tay thôi. – Cẩn thận! Tân Hỏa trong thức hải Chung Nhạc vội kêu: – Thiên Tượng Lão Mẫu động sát cơ với ngươi rồi! Tất nhiên là do ngươi liên tục lộ sát ý với ả, nên ả mới sinh nghi. Chung Nhạc hít một hơi thật sâu, tinh khí thần thống nhất cao độ trước nay chưa từng có. Hộp đựng Long Lân Kiếm sau lưng cạch cạch mở ra, phát ra tiếng rồng ngâm, để lộ nửa cây Long Lân Kiếm. “Thủy Thanh Nghiên” lập tức lướt xuống từ giữa không trung, chỉ thấy sợi chỉ bạc kia cuốn lại, biến thành một cái kén bạc treo trên tóc thiếu nữ. – Nhạc tiểu tử, cẩn thận lưỡi kiếm! Trong giọng nói của Tân Hỏa là sự ngưng trọng trước nay chưa từng có, y hấp tấp nói: – Lưỡi kiếm này không phải là nhỏ, nếu ngươi tế hồn trong Long Lân Kiếm thì đừng va chạm với lưỡi kiếm này, nếu không Long Lân Kiếm của ngươi căn bản không ngăn cản được, sẽ khiến hồn phách trong kiếm cũng bị chém chết! – Đây là một lưỡi kiếm? Chung Nhạc nghe vậy mà giật mình, hắn quay ra nhìn chiếc kén bạc kia. Kén bạc như tơ, dường như toát lên kiếm quang, đúng là một thanh kiếm, chỉ là trông nó nhỏ như tơ tằm, nhỏ hơn sợi tóc rất là nhiều. Tơ kiếm. Kiếm Kiển. Kiếm Kiển chính là do huyền ngân thượng hảo được nghiền ra rồi rèn đúc nên thanh kiếm có kích cỡ tơ tằm, lại khắc đồ đằng văn, đồng thời phải giữ được kiếm thể ở độ mềm và dai của tơ tằm. Tơ kiếm dài hơn mười trượng là có thể vo tròn bằng đầu ngón tay. Kiếm Kiển rất nhỏ, có thể thoải mái giấu đi, phải nói đây là loại hồn binh tinh xảo vô cùng, đồng thời cũng rất nguy hiểm. Kiếm Kiển có thể giấu trong tai, trong kẽ hở nào đó, hay trong túi áo, hoặc buộc bên hông, làm trang sức, khiến người ta không để ý, không phát giác được. Bậc hồn binh như này là thứ là nguy hiểm nhất, lúc tế lên làm cho người ta khó lòng phát hiện, có thể thoải mái bố trí sát trận. Chỉ cần không cẩn thận là đầu và thân sẽ dị chỗ ngay. – Nhãn lực của ngươi cũng không tệ lắm. “Thủy Thanh Nghiên” nhìn thấy ánh mắt hắn bèn xì cười rồi nói: – Đây là Kiếm Kiển! Không ngờ ngươi lại có thể nhìn ra nó là thứ nguy hiểm, chứng tỏ ngươi không phải kẻ đơn giản gì. Mà bên ngoài tòa thành trì, hai vị Luyện khí sĩ cũng chú ý tới nơi này, một vị Luyện khí sĩ nhìn thấy Kiếm Kiển trên mái tóc buông dài của “Thủy Thanh Nghiên” thì sắc mặt kịch biến, vội nói: – Nguy rồi, đó là Kiếm Kiển do trưởng lão Thủy Tử An luyện chế! Sao Thủy trưởng lão lại có thể lấy bực hung binh như thế này ra cho đệ tử sử dụng? – Kiếm Kiển ư? Vị Luyện khí sĩ còn lại nghe vậy thì kinh hãi, toàn thân run rẩy: – Kiếm Kiển trong mười hung binh đó ư? Lần này thì chết người rồi! Làm sao bây giờ, còn để hai kẻ này quyết đấu nữa không? Mười hung binh của Kiếm Môn, mỗi một cái đều đã nhuộm đẫm máu tươi. Kiếm Kiển là do trưởng lão Thủy Đồ thị Thủy Tử An luyện ra, kiếm này nhỏ như tơ tằm với độ dài hơn hai mươi trượng, vô cùng cứng cỏi, cũng rất sắc bén, và có tất cả là sáu mươi bốn sợi Kiếm Kiển. Sở dĩ nó được gọi là hung binh là vì lúc còn trẻ khi du lịch bên ngoài Đại Hoang, Thủy Tử An bị kẻ địch phục kích, y đã dùng sáu mươi bốn sợi Kiếm Kiển này tạo nên một tòa kiếm trận, giết sạch mấy trăm tên kẻ địch kia. Cả mấy trăm người nát thành những mảnh vụn, không thể tìm thấy thi thể nào hoàn chỉnh cả. Sau khi Thủy Tử An luyện thành kiếm khí, loại hồn binh Kiếm Kiển này đã không còn mấy tác dụng với y, bởi nó chẳng bằng kiếm khí của y, nên y đã bỏ qua một bên không dùng tới nữa. Đối với trưởng lão cấp bậc Luyện khí sĩ thì hồn binh đã chẳng còn mấy tác dụng, rất nhiều trưởng lão Kiếm Môn đã niêm phong hồn binh của mình rồi cất vào trong kho. Theo nhận xét của các trưởng lão Kiếm Môn đối với những hồn binh mà các đời đại trưởng lão từng dùng qua thì Kiếm Kiển này đứng trong mười hung binh, là loại hồn binh có sát tính nặng nhất. Kiếm Kiển của “Thủy Thanh Nghiên” tuy chỉ có một, nhưng dù là một thì giết người cũng dễ dàng như cắt cỏ vậy. Khi nó đã hung, đã giết ai, e là cả Luyện khí sĩ hay Thận long cũng chẳng kịp ra tay ứng cứu. – Huynh đi báo trưởng lão đi, ta ở lại đây! Trong hai vị Luyện khí sĩ, một người lập tức phi thân đi, người còn lại thì đầy khẩn trương trông chừng Chung Nhạc và “Thủy Thanh Nghiên”, thầm khẩn cầu hai người đừng ra tay đánh nhau. Keng! Một tiếng kiếm thanh thúy vang lên, Long Lân Kiếm lại rơi vào trong hộp kiếm sau lưng Chung Nhạc. Hắn giơ chân với một con giao long quấn quanh, quét ngang một cây cột trụ của tòa thành. Rầm, cây cột bị hắn giơ chân quét gãy. Chung Nhạc giơ tay ôm lấy cột đá to bằng một người, dài hơn mười trượng, rồi trầm giọng nói: – Mời!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang