[Dịch]Nhà Trọ Hoa Yêu - Sưu tầm
Chương 55 : Bất ngờ thành cha
                                            .
                                    
             Bơi lội  trong Thiên Trì đến giờ ngọ, Chước Tử sảng khoái toàn thân, nếu không  phải sợ Thư Sinh chờ lâu thì thật sự nàng muốn ngủ luôn ở đây. Nàng rũ  sạch nước còn đọng trên người rồi mặc lại xiêm y. Thấy Thư Sinh khoanh  tay thẳng lưng nhìn trời thì bước lên kéo kéo hắn: “Thư Sinh ngốc, chàng  quay lưng lại làm gì thế?”
“Ta sợ nhìn  thấy nàng rồi sẽ nổi máu cầm thú.”, Thanh Đế càng nói càng thấy mình  khiêm tốn dễ sợ, giơ tay nắm tay nàng dẫn ra ngoài: “Đi đến nơi khác  chơi tiếp nhé.”
“Được!”
Ra ngoài từ sáng nhưng tận lúc sẩm tối hai người mới trở về.
Cũng không  biết có phải được tắm trong ao Thiên Trì hay không nhưng Chước Tử lại  thấy tinh thần hưng phấn, không còn cảm giác đói nữa. Đi vào phòng ngọc  thạch, tung chăn nhung mềm mại chui vào, ôm chăn lăn vòng tròn.
Thanh Đế ngồi xuống, cười nói: “Đi chơi có vui không?”
“Vui lắm!”,  Chước Tử cười đến mức mắt bé như hạt đậu: “Được nhìn thật nhiều Thần  Quân, họ lại còn khách khí với ta nữa, trước kia nghĩ thôi cũng không  dám.”
Nói xong  liền đứng dậy, lấy một bọc đồ trong ngực ra, xếp từng cái từng cái ra:  “Đây là Xích Cước Đại Tiên tặng này, còn đây là của Cửu Thiên Huyền Nữ,  có cả Võ Đức Tinh Quân, Hỏa Đức Chân Quân, Viêm Đế đảo Bồng Lai… Chậc,  còn ai tặng cái này nhỉ… không nhớ nổi…”
Thanh Đế thấy nàng bày ra khắp giường thì cười nói: “Thế còn muốn gặp Thần Quân, Tiên Quân nào nữa, ta đưa nàng đi.”
Chước Tử giật giật vành tai, cẩn thận nói: “Ta… ta có thể đến gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân không?”
Nói không chừng nàng sẽ có thể cầu xin cho Thư Sinh, ít nhiều sẽ có tác dụng.
Thanh Đế khựng lại: “Có thể, nhưng bây giờ không được. Ngài ấy bây giờ đang ngủ say, không có chuyện lớn không thể cầu kiến.”
“Hả… Ngủ bao lâu rồi?”
“Được hơn chín vạn năm rồi, không có chuyện gì có thể kinh động ngài ấy thì phải đủ mười vạn năm mới có thể tỉnh lại.”
Chước Tử trừng mắt, cười lớn: “Sau này ai dám bảo ta ngủ nhiều thì ta sẽ lấy ngài ấy là bằng chứng phản biện lại ngay.”
Thanh Đế bật cười: “Mau đem mấy đồ này cất đi.”
“Được.”,  Chước Tử dọn dẹp đồ đạc, im lặng nghĩ trong lòng, không có chuyện kinh  động đến đại nhân thì ngài ấy sẽ ngủ mười vạn năm như vậy nàng và Thư  Sinh có thể ở bên nhau gần một vạn năm nữa, như thế thật tốt quá. Khi đó  đừng nói đã có con, có khi có cả cháu chắt chút chít rồi ấy chứ, có tới  tận mấy đời con cháu bảo vệ cho mình, Thư Sinh có thể động tay động  chân với nàng nữa sao.
Nghĩ đến  viễn cảnh tươi đẹp, Chước Tử vội vội vàng vàng thu thập đồ đạc trang sức  lại để sang một bên, việc cần thiết trước mắt là phải tạo người đã, mấy  bảo vật này sau này từ từ ngắm cũng được.
“Chước Tử.”
Chước Tử đang bận rộn cởi áo của hắn nhìn lên: “Cái gì cơ?”
Thanh Đế xòe  tay, một đóa hoa thược dược trắng muốt lơ lửng trên lòng bàn tay, Chước  Tử cười nói: “Đây không phải đóa hoa ta đưa cho chàng à?”
“Đúng thế!”, Thanh Đế kéo tay nàng: “Nàng mau độ thêm chút linh khí vào đây đi.”
Nếu sau này  hắn thực sự quên Chước Tử thì đóa hoa thược dược nhỏ này sẽ khiến hắn  phải phân vân. Ai có thể trộm đồ của hắn chứ? Thế nên người đó đương  nhiên là người vô cùng thân thiết bên cạnh hắn. Đợi nàng độ khí xong,  hắn nhìn lên trâm hoa trên mái tóc đen nhánh của nàng rồi giơ tay chạm  vào nó, cảm nhận từng lớp linh khí của mình trên những cánh hoa bằng  ngọc trắng ấy.
“Thư Sinh, ta sẽ giữ gìn cẩn thận tín vật  của chúng ta.”, Chước Tử ghé vào lồng ngực của hắn, định nói thêm vài  lời nhưng bỗng nhiên cảm thấy yên tĩnh như thế này cũng tốt.
Thanh Đế  vuốt tóc nàng, nhớ lại ngày tìm thấy nàng sau ba trăm năm. Đứng trên nóc  nhà khách điếm quan sát, thấy nàng vui vẻ nô đùa hát ca với mấy yêu  quái khác. Vừa thấy lão chưởng quầy chuyển nhượng khách điếm, hắn liền  lựa chọn bộ dáng rồi hạ phàm, hóa thành một Thư Sinh nho nhã, đáng tin,  chỉ sợ lão chưởng quầy không bán khách điếm cho hắn.
“Chước Tử, nàng còn nhớ ngày đầu tiên ta tưới nước cho nàng không?”
Đang mơ màng  đi vào giấc mộng, nghe thấy lời này, Chước Tử tỉnh cả ngủ, lập tức nổi  giận: “Đương nhiên nhớ rồi, chàng quăng ngay cái gáo nước vào mặt ta cơ  đấy!”
Thanh Đế bật  cười: “Khi đó không phải ta cố ý đâu. Lần đầu tiên phải đích thân tưới  nước bằng tay nên không quen lắm, khi đập vào mặt nàng rất muốn chạy qua  để xoa cho nàng nhưng nếu mà làm thế chắc chắn nàng sẽ coi ta như tên  háo sắc mất.”
Chước Tử  ngẫm nghĩ, rồi cười: “Đúng thật nhỉ, chắc chắn sau đấy cũng không thèm  tiếp cận chàng nữa.”, sau đó lại hừ hừ: “Thư Sinh ngốc, chàng đây là giở  trò giả heo ăn thịt hổ nhé.”
Thanh Đế thản nhiên trả lời: “Có thể túm lại ăn thịt thì giả làm cái gì cũng chẳng sao cả.”
Chước Tử bật  cười, véo véo hắn: “Da mặt dày quá nhỉ, thế này ảnh hưởng nghiêm trọng  tới hình tượng anh minh thần võ của chàng đấy.”
Thanh Đế nắm  tay nàng, cúi người đè xuống, hôn lên trán nàng. Chước Tử nói đúng, nếu  có thể có một đứa con, rồi cố gắng để lại vài chữ, ký hiệu gì đó, thử  mấy cách khác nữa thì càng tốt. Vì một tương lai tươi sáng nhất định  phải nhanh chóng nỗ lực tạo ra Tiểu Chước Tử!
Đôi mắt  Chước Tử lấp lánh ánh nước, vòng tay ôm cổ hắn, vừa hôn vừa đi vào trong  phòng, khẽ liếm liếm cái lưỡi, cảm nhận độ ấm trên môi. Đúng lúc đang  hôn đến ý loạn tình mê thì người phía trên chợt dừng mọi động tác lại.  Chước Tử thấy hắn nhíu mày, bèn nhéo nhéo mặt hắn: “Thư Sinh ngốc, chàng  thực sự không khỏe hả?”
“À.” Thanh  Đế càng cau mày hơn, nhìn bên trái không bóng người lại nhìn khắp căn  phòng rộng thênh thang không một tiếng động, nhưng không hiểu sao hắn  vẫn cảm thấy có gì đó không ổn…
Chước Tử thấy hắn nghiêm túc thì cũng vội vàng đứng lên, co mình nhìn ngó nhưng cũng không phát hiện được gì.
Trong phòng  ngoại trừ khí tức của hắn và Chước Tử thì không thấy có gì lạ thường.  Nhưng hắn vẫn cảm thấy có cặp mắt đâu đó đang nhìn bọn họ chằm chằm. Từ  từ đứng lên đi kiểm tra khắp phòng nhưng đúng là không có.
Chước Tử đi  chân trần trên đất, mặt đất có phần lạnh lẽo, kéo lại xiêm y xộc xệch  hơn nửa, lặng lẽ đi bên cạnh Thư Sinh, không dám lên tiếng.
Sắc mặt Thanh Đế trầm xuống: “Chước Tử, nàng có cảm thấy trong phòng này còn có ai đó không?”
“Không có…”,  Chước Tử đỏ bừng mặt, lại thấy tức giận, mỗi lần mình đều tập trung hết  sức, không như hắn! Bảo sao mãi đứa nhỏ chưa đến, chắc chắn do hắn phân  tâm, không đủ cố gắng rồi.
Thanh Đế lắc đầu, cúi xuống ôm nàng về trên giường: “Ngọc thạch lạnh lắm đấy, đừng đi chân trần trên đấy.”
“Hứ.”
Quay lại  chiếc giường mềm mại, khơi lại hứng thú vừa mới bị dập tắt. Nhẹ nhàng  cúi xuống hôn lên cổ rồi giơ tay vén vạt áo đẩy ra, lại cẩn thận tỉ mỉ  hôn lên bộ ngực trắng ngần, để lại trên đó vô số những dấu son nhàn  nhạt, Thanh Đế lại cảm nhận được đôi mắt sáng rực kia, định bỏ qua nhưng  không làm được.
Đúng lúc cơ  thể Chước Tử đang tê dại thì người phía trên lại dừng lại, nàng gấp đến  phát khóc: “Chàng có thể đừng dừng lại nữa không hả? Nếu không sau này  không cho chàng chạm vào đâu nhé!”
Thanh Đế yên lặng một lúc rồi quay sang hôn lên mặt nàng: “Sẽ không phân tâm nữa đâu mà, ngoan nào.”
Chước Tử  quyết định cho hắn một cơ hội cuối cùng, nếu còn không tập trung thì sau  này hôn thôi cũng không cho nữa. Nhưng mà hắn vẫn cứ phân tâm, vuốt ve  khiến nàng nóng người lên thì lại mạnh mẽ rời khỏi, phía trên lại trống  trải, rồi hắn hô gió đến. Tâm tình nhất thời bị nghẹn lại, nàng thực sự  rất muốn đá hắn!
Thanh Đế lao  ra phía sau bình phong, tìm kiếm theo hướng của đôi mắt kia, vung tay  một cái gió nổi lên, còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy một tiếng kêu  đầy sợ hãi, sau đó một bóng dáng sặc sỡ lao vọt đến bên Chước Tử, nhanh  đến mức hắn cũng phải ngỡ ngàng.
Chước Tử như bị một cơn gió ập tới, một cái đầu dụi dụi vào lòng nàng, âm thanh non nớt vang lên: “Nương! Cứu con với!”
Thanh Đế: “…”
Chước Tử run  bắn lên, ôm chăn lăn xuống giường, quần áo hỗn loạn, lại nhìn bé con  xiêm y sặc sỡ đủ màu xanh đỏ tím vàng đang cố chui vào ngực mình, nàng  cố kéo áo ra nhưng không kéo được, liền làm mặt khổ nhìn Thư Sinh, thấy  hắn đen mặt thì nức nở: “Ta không có hồng hạnh vượt tường(*) đâu…”
(*) hồng hạnh vượt tường: ngoại tình
“…”
Thanh Đế  chớp mắt rồi đi tới bên nàng, muốn tiến tới tách cô bé tầm ba, bốn tuổi  kia ra khỏi Chước Tử thì đã nghe nhóc con hét ầm lên: “Nương, cứu con  với! Nương ơi!”
Thắt lưng Chước Tử sắp bị nàng ta níu đứt rồi: “Ngươi, sao lại níu chặt thế hả?”
“Hắn muốn giết con kìa!”
Sắc mặt  Thanh Đế hết trắng lại xanh, sau lại phải cố học theo Nữ Oa, tỏ vẻ hòa  nhã, dễ gần: “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng phải buông tay ra đã.”
Nhóc con tức giận: “Nương! Hắn bắt nạt con!”
Thắt lưng Chước Tử thật sự bị nàng chém đôi rồi…
Thanh Đế không nhịn được nữa, liền lao vào túm lấy xiêm y của tiểu cô nương kéo ra.
“Oa, oa, oa, cứu mạng… cứu mạng…”
Chước Tử ho  khan vài tiếng nhuận khí, nhìn lên tiểu cô nương kia nước mắt lưng tròng  đang tha thiết nhìn mình. Trong lòng bỗng dưng tan chảy, cảm giác như  mẹ con ruột thịt vậy… Sau lại lắc đầu thật mạnh, túm lấy tay Thư Sinh,  giải thích: “Ta thực sự không hồng hạnh vượt tường đâu mà!”
Thanh Đế gật  đầu, nhưng trên người tiểu cô nương này có khí tức y như Chươc Tử, bảo  sao hắn không nhận ra, nếu không phải nhóc thò đầu ra thì đêm nay chắc  diễn xuân cung sống rồi. Khoan đã… hắn nhíu mày: “Nhóc ở trong đây từ  lúc nào hả?”
Nhóc con dịch xa, duy trì khoảng cách ba trượng: “Nương đến đây khi nào thì ta đến lúc ấy.”
“…”
Nhóc con lại nhìn hắn đầy chán ghét: “Hôm nay vừa mới biến thân thì đã thấy ngươi bắt nạt nương ta rồi.”
Thanh Đế thở phào nhẹ nhõm, cho dù là cái gì thì làm cái trò kia trước mặt trẻ con cũng không tốt…
Chước Tử tức giận nói: “Ta không phải nương của ngươi, tiểu Chước Tử nhà ta còn chưa có ra đời đâu!”
Nhóc con  liền hóa đá, nhất thời thấy bi tổn thương nghiêm trọng, ôm gối ngồi xổm  góc tường oán niệm: “Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”
Thanh Đế  nhíu mày, cũng không rõ nhóc con này chân thân là gì: “Nhưng mà Chước Tử  à… trên người nhóc này đúng là toàn khí tức của nàng đấy…”
Chước Tử  ngạc nhiên mất một lúc, cẩn thận quan sát, Thư Sinh nói không sai. Tuy  sinh linh trong Lục giới nhiều vô kể nhưng linh khí hệt nhau thì không  phải cha mẹ cũng chính là con gái mình. Nàng hít một hơi khí lạnh, âm  thầm cân nhắc: “Thư Sinh, liệu đây có phải con gái chúng ta không?”
Thanh Đế cau mày: “Chắc là… không phải rồi.”
Chước Tử nhăn nhó, dậm chân bước lên: “Việc này… tiểu cô nương à…”
“Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”
“Khụ, tiểu thần tiên à?”
“Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”
Chước Tử xoa cằm: “Tiểu Chước Tử.”
Lúc này nhóc con mới vui vẻ quay lại, hai mắt vẫn ngấn lệ, sung sướng gật đầu: “Dạ, nương.”
“…”, tim  Chước Tử sắp không chịu nổi rồi, bỗng nhiên ở đâu nhảy ra một cô con gái  lớn đùng thế này chứ, nàng nghiêm mặt nói: “Vì sao con nói ta là nương  của con?”
Tiểu Chước Tử nhíu mày một lúc rồi thành thật nói: “Nương là nương của con mà, con là do linh khí của nương sinh ra đấy thôi.”
“Nhưng sao ta lại không biết gì?”
Thanh Đế  cũng nghiêm trọng lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Thật sự là nhiều thắc  mắc mà không có lời giải đáp, nếu như vẫn luôn ở bên người Chước Tử  nhưng hôm nay lại mới có thể biến thân. Hắn bỗng hiểu ra: “Chước Tử, hôm  nay nàng ngâm nước Thiên Trì nửa ngày có phải linh khí tăng lên nên cô  bé này mới xuất hiện không?”
Chước Tử đau  khổ: “Ta cũng không rõ, nếu linh khí cứ tăng lên lại sinh ra một tiểu  Chước Tử thì… trước kia thế nào đây?”, mặt đột nhiên biến sắc, che  miệng: “Có khi nào ở đâu đó trên Lục giới, ta đã sinh một trăm tám mươi  tiểu Chước Tử rồi.”
Thanh Đế  nhăn mặt, day day trán, nhìn tiểu Chước Tử đang lườm lườm mình như hổ  rình mồi, nhìn lúc lâu rồi thở dài: “Chước Tử, nhóc con… trông rất giống  nàng.”
Chước Tử nuốt ực, nhìn lại mặt mũi bé con, quả nhiên rất giống nhau.
Tiểu Chước  Tử dịch lại gần nàng, thấy nàng không bỏ chạy lại bạo dạn tiến tới rồi  tìm cách nắm tay nàng, khóe miệng nhếch nhếch cười vô hại: “Nương à.”
Hai mắt to tròn sáng rực, giọng nói mềm yếu, khiến phòng thủ của Chước Tử bị phá vỡ, xoa đầu bé con, cười cười: “Ngoan lắm!”
Thanh Đế đỡ trán, bỗng dưng lại có cảm giác vui mừng khi được làm cha…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện