[Dịch]Nhà Trọ Hoa Yêu - Sưu tầm
Chương 42 : Xuất hiện kẻ lạ mặt
                                            .
                                    
             Nếu ai hỏi  cảm giác hôm qua thế nào, Chước Tử chắc chắn sẽ nghiêm túc mà miêu tả nó  hệt như cách lật đi lật lại cái bánh để nướng áp chảo vậy. Nhưng đau  lòng thay người lật là Thư Sinh còn nàng là cái bánh nướng đáng thương,  hơn nữa còn bị lật đến thảm hại… Sau đó đau xương nhức thịt, thắt lưng  mỏi nhừ, có cố đổi tư thế ngủ thế nào cũng không ổn.
Cả đêm không  ngủ nhưng Thư Sinh vẫn tràn đầy tinh lực, giống như chẳng liên quan,  nhưng bị Chước Tử quặp chặt thế này thì thật là… Muốn trói nàng lại ngủ  cho ngon!
Ghé vào nhìn  nàng, Chước Tử đang ngủ say mà vẫn khua tay khua chân trên người mình,  lẳng lặng nghĩ, sau này cứ cọ tới cọ lui thế này, hắn có muốn cũng không  ngủ nổi. Chăn bị đạp rơi xuống, lộ ra bờ vai trơn bóng trắng noãn cùng  bộ ngực mềm mại, Thư Sinh vội nhắm chặt mắt, dùng đủ cách gói nàng lại,  đây chính là muốn ép chết hắn mà!
Gà cất tiếng  gáy gọi bình minh lên, Chước Tử bừng tỉnh, còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn,  dụi dụi mắt, ánh sáng mặt trời buổi sớm mai len lỏi chiếu vào trong  phòng. Nàng duỗi duỗi chân, ngẩng đầu lên nhìn. Thư Sinh vẫn đang ngắm  nàng, chớp mắt mấy cái: “Chước Tử, nàng thực sự không thể ngủ một cách  ngoan ngoãn được à?”
Chước Tử dịch chân lại chạm phải vật kia: “Thư Sinh ngốc à…”
“Nam nhân  sáng sớm thức dậy đều như vậy, huống hồ bị nàng cọ tới cọ lui cả buổi  tối”. Thư Sinh thở dài: “May là ta không phải người thường, còn có thể  cầm cự được.”
“Chưởng quầy, chàng lại chảy máu mũi kìa.”
“…”
Lúc Chước Tử ra phía sau hậu viện, lũ yêu lập tức bu lại quan sát.
“Lão Đại, tối qua cô bị Thư Sinh chén rồi hả?”
Chước Tử kéo gàu nước lên, lắc đầu: “Làm gì có, vẫn tốt đẹp mà.”
Tân Nương sờ  cằm: “Không thể nào… Nếu chẳng làm cái gì thì đóng cửa sổ làm gì chứ,  cho dù tới mùa thu rồi cũng không lạnh đến mức phải đóng cửa chứ.”
Chước Tử  xách nước vào phòng bếp, bắt tay chuẩn bị mở cửa khách điếm. Một lúc sau  thấy Thư Sinh tới đấy, nàng liền đẩy hắn đi: “Thư Sinh ngốc, chàng đừng  có đến phá phòng bếp nữa mà.”
Thư Sinh vô tội nói: “Vừa rồi vội đi rửa mặt, quên không hỏi nàng còn đau không, ta bôi thuốc cho nàng nhé?”
Chước Tử  trừng mắt: “Làm đau người ta xong cho ăn kẹo dụ khị, đúng là người xấu  mà, chàng mau dọn dẹp bàn ghế để mở cửa đi, đừng nháo nữa.”
Thư Sinh vẻ  mặt nghiêm túc bị Chước Tử đuổi ra ngoài, trước khi đi còn liều lĩnh  nhét thuốc mỡ vào tay nàng, còn bôi nhòe bôi nhoẹt làm nàng không thoải  mái, thiếu chút nữa là đạp bay hắn.
Thư Sinh mở  cửa khách điếm, quét dọn sạch sẽ trước cửa, rồi gọi Chước Tử đem nước ấm  lại. Với tay lấy cái chén, pha trà: “Chước Tử, lại uống trà nào.”
Chươc Tử nhảy qua, uống một nửa mới nhớ ra: “Thư Sinh ngốc, đây không phải sương sớm à?”
Thư Sinh  cười nhẹ: “Không phải, ta gom sương mai là để tăng tu vi cho nàng, nhưng  giờ nàng cộng chẩm với ta sẽ không phải bận lòng về chuyện tăng tu vi  nữa.”
Chước Tử  mừng rỡ, tuy có đau nhưng cũng đáng giá, huống hồ sau đó cũng rất được,  còn hơn là cực khổ tu hành mấy trăm năm nhiều, vì thế nàng nói: “Thế đêm  nay lại tiếp tục nhé!”
“…”, Thư Sinh bịt mũi xua tay, khó nhọc nói: “Nàng mau đi đi.”
Chờ nàng đi  rồi, lại ngồi một lúc mới hoàn hồn, lắc đầu, chẳng lẽ hàng đêm hắn đều  phải dùng đến Nữ nhi hồng hay sao. Cầm cốc trà Chước Tử vừa uống xong,  đổ một ít lên bàn, ngón tay điểm lên trên, kéo đường dẫn nước sang bên.  Nhưng vẫn là đến gần thì lại ngừng lại, không thể dẫn được nữa. Hắn nhíu  mày, theo lẽ thường đáng lẽ phải không có vấn đề gì chứ, nhưng sao cứ  mãi không làm được, liệu có ai đang nhúng tay vào không?
Chước Tử nhớ  tới lúc phải đem nước ấm cho lão tổ tông, liền bê một chậu nước lên  lầu, thì thấy quyển trục từ trên cao rơi xuống, đập mạnh vào vách tường,  Yêu Bát ôm Thiển Thiển ngã nhào. Một lát sau thấy hai bóng dáng lực  lưỡng, cầm dây thừng giơ lên, quăng về phía hai người kia, nàng liền  theo phản xạ, hất chậu nước về phía đó.
Hắc Bạch Vô  Thường bị hắt nước vẫn xông lên, nhưng không ngờ nước kia bỏng như Tam  Muội Chân Hỏa khiến quần áo của hai người biến đổi, liền vội vàng lui ra  rồi một lúc sau biến mất.
Thư Sinh  thấy có động thì đi lên, nhìn Chước Tử đang trong trạng thái sám hối, ôm  chậu rửa mặt ngồi xuống, lại quay sang Yêu Bát cùng Thiển Thiển. Hai  người này thương tích rất nặng, liền bước nhanh đến kéo Chước Tử vào  lòng đứng đối diện với Yêu Bát: “Diêm Vương đã hạ truy hồn lệnh mà ngươi  còn không chịu buông tay?”
Bởi vì tấn công Hắc Bạch Vô Thường khiến Chước Tử đang vô cùng hối hận cũng ngẩng đầu lên: “Truy hồn lệnh là cái gì?”
Thư Sinh sắc  mặt nghiêm trọng: “Một khi truy hồn lệnh được phát ra, Hắc Bạch Vô  Thường sẽ không quản đêm ngày truy bắt, cho đến khi hồn phách kia nhập  luân hồi.”
Chước Tử lắp  bắp, sợ hãi, muốn giơ tay kiểm tra vết thương của Thiển Thiển nhưng Yêu  Bát là ôm chặt bảo vệ nàng ta, lạnh giọng: “Không được đụng đến nàng  ấy.”
Thư Sinh nói: “Lấy yêu tâm ra đi.”
Yêu Bát cười lạnh: “Nếu lấy ra nàng sẽ chết.”
“Đem yêu tâm  đặt trong cơ thể một người phàm căn bản không thể hấp thu được, chẳng  khác chết là bao. Hơn nữa còn ngày ngày bị nội thương giày vò.”
Yêu Bát trầm  mặc một lúc, trầm giọng: “Các ngươi… không thể hiểu được đâu… Ta cũng  muốn lấy ra nhưng nàng lại không đồng ý, chính là nàng không chịu lấy  ra. Cả ngày cứ kêu gào đòi chết, nhưng nàng vốn thực sự không muốn chết,  yêu tâm của ta trong bụng nàng, nàng nghĩ cái gì cũng không thể gạt ta  được.”
Thư Sinh cùng Chước Tử ngạc nhiên, sao lại ngược lại thế này?
Từ chỗ Thiển  Thiển muốn chết, Yêu Bát lại quyết phải cứu nàng, giờ biến thành Thiển  Thiển không muốn chết, Yêu Bát lại muốn giúp nàng nhanh chóng kết thúc  quãng đời còn lại, rồi còn không buông tha nhau? Như thế là mỗi ngày  Thiển Thiển chịu bao nhiêu giày vò thì Yêu Bát cũng phải chịu bấy nhiêu,  thực ra nàng muốn nhìn Yêu Bát như thế sao?
Trong lòng  Chước Tử thấy phù phiếm quá mức, nàng không thích sự tình thế này. Nắm  tay Thiển Thiển độ khí, yêu khí của nàng vô cùng tinh khiết, không lớn  mạnh như Yêu Bát cường đại nhưng để chữa thương lại có hiệu quả hơn  nhiều.
Thư Sinh  bình tĩnh ngồi bên, thấy nàng mãi không buông tay, có ý đem toàn bộ linh  khí của bản thân độ cho Thiển Thiển, hắn vội giật tay nàng ra, chặt đứt  đường dẫn sinh khí kia. Chước Tử sắc mặt trắng bệch, ngã vào lòng Thư  Sinh, yếu ớt nói: “Chưởng quầy, hôn cái đi, đang phải cần tăng tu vi cấp  bách.”
Yêu Bát: “…”
Hai nam tử  nghiêm túc ôm người trong lòng về phòng, nhưng rõ ràng không khí đã bị  phá hoại không ít… Cảm giác bị Chước Tử chọc giận thế này thực sự không  cách cứu chữa mà…
Tuy Thư Sinh  có thể giúp Chước Tử tăng tu vi nhưng nếu độ khí quá nhiều cũng khiến  nàng bị thương. Cũng giống như Yêu Bát đưa yêu tâm cho Thiển Thiển vậy.  Hắn đặt nàng trên giường, đắp chăn cẩn thận, nghỉ ngơi một lúc là sẽ tốt  lên. Chờ nàng ngủ say mới bước ra khỏi phòng.
Yêu Bát nghe  thấy có động tĩnh lập tức lao ra ngoài, bị Thư Sinh cản trở không cho  xuống lầu, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Có thể giúp ta một chuyện được  không?”
Thư Sinh không thèm nghĩ đáp luôn: “Còn lâu.”
“…”
Thư Sinh đút  tay vào tay áo, nhìn ra ngoài khách điếm: “Thiển cô nương không muốn  chết nhưng cũng không muốn sống… Nàng ta từng nói, cảm thấy tránh né  quanh năm suốt tháng quá phiền chán, nên muốn tìm đến luân hồi. Nhưng  sao ngươi không chịu tìm hiểu nguyên nhân vì sao nàng ta muốn chết? Gỡ  bỏ khúc mắc mới là quan trọng nhất, không phải tiếp tục lẩn trốn. Chỉ có  thể an tâm ra đi khi cuộc đời này không còn bất kỳ tiếc nuối gì cả.”
Yêu Bát trầm mặc: “Ta làm sao biết tâm tư của cô nương thế nào.”
Thư Sinh cười nhạt: “Thì hỏi.”
Yêu Bát cắn răng, quay người vào phòng, cuối cùng nói: “Thay ta… cám ơn tiểu yêu Chước Tử.”
“Được.”
Thư Sinh về  phòng, đang đoán là Chước Tử lại đá chăn, nhưng vào trong lại thấy nàng  đã tỉnh, có chút bất ngờ, ngồi xuống cạnh giường hỏi: “Đầu có choáng  váng không?”
“Có chút  chút… Nhưng đột nhiên ta nhớ ra một việc”. Chước Tử nghiêng người nhìn  hắn, túm lấy tay hắn nói: “Nếu chàng ở vị trí lão yêu còn ta là Thiển  Thiển, Thư Sinh ngốc, chàng có để ta chết không?”
Thư Sinh nhíu mày: “Ta sẽ đến phá tan Diêm Vương Điện.”
“…”, loại  giả tưởng này đối với Thư Sinh không dùng được. Trong lòng Chước Tử  không yên, vẫn muốn biết Thư Sinh sẽ chọn thế nào: “Nhưng nếu là ta…  Chắc sẽ cố gắng sống vui vẻ rồi lặng lẽ ra đi.”
Thư Sinh xoa  đầu nàng, chuyện này còn phải nói… Lúc trước nếu không phải nàng lén bỏ  đi, lại bị rơi vào thiên động, khiến tu vi đứt đoạn, lại phải đến trần  gian tu luyện một lần nữa.
“Này, cô cho là ta chưa từng làm như vậy chắc?”
Hai người  ngồi yên, quay ra hướng cửa sổ nhìn, thấy Thiển Thiển trèo lên ấy nhảy  vào, trông mạnh mẽ như rồng như hổ vậy, hấp tấp thở phào một cái, lau  lau mồ hôi: “Làm ta sợ muốn chết, cửa sổ cách có ba bước chân mà cứ như  ba trượng vậy.”
Này này, là ai dọa ai hả cô nương? Chước Tử hỏi: “Lão yêu lại bị cô điều đi đâu à?”
Thiển Thiển cười hắc hắc: “Đương nhiên, cái đồ ngốc ấy đóng cửa chính lại quên đóng cửa sổ.”
Thư Sinh bật cười: “Không lẽ cô lại sai hắn đi mua đồ cho nguyệt sự?”
“Không tệ, thông minh đấy.”
“…”, Thư  Sinh bi thống, chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà… Quả nhiên Yêu Bát  không biết, một tháng nữ tử chỉ có quỳ thủy một lần thôi…
Thiển Thiển  ngồi trước mặt hai người, thật lòng nói: “Ta nghe ngươi và Yêu Bát nói  chuyện… Hắn nói không sai, ngoài mặt ta nói muốn chết, nhưng sâu trong  tâm lại muốn được sống. Ta cùng hắn trốn chạy suốt bảy năm, vài năm đầu  đúng như Chước Tử nói, vui vẻ sống qua ngày. Nhưng sau đó phát hiện yêu  khí của Yêu Bát giảm sút, càng lúc càng yếu đi, chắc hắn muốn chết cùng  ta. Cho nên bắt đầu phải ẩn nấp… Nhưng lại không thể trốn trót lọt. Có  lần suýt bị Hắc Bạch Vô Thường bắt mất hồn phách, sau đó bỗng nhiên phát  hiện ra, hóa ra chính mình cũng không muốn sống…”
Thư Sinh hỏi: “Vậy cô muốn đi luân hồi hay muốn sống?”
Chước Tử  nhìn nàng ta, dáng vẻ trông cô độc vô cùng, nhìn lúc lâu mà không thấy  nàng ta trả lời bỗng có chút đồng cảm. Đang định hỏi thì thấy đôi mắt  long lanh ngấn lệ, nước mắt giọt ngắn giọt dài, giọng run run: “Ta muốn  sống… Muốn sống thực vui vẻ hạnh phúc… Cùng với Yêu Bát…”
Nàng đã mất  hết người thân, bên cạnh giờ chỉ còn mỗi Yêu Bát. Nàng vốn muốn sảng  khoái buông tay rời khỏi nhân gian nhưng không ngờ, hóa ra lại chẳng thể  rời bỏ. Nghĩ đến cảnh Yêu Bát sau này tình chàng ý thiếp với một cô  nương khác, nàng lại không muốn chết. Nhưng nhìn Yêu Bát như thế nàng  lại không đành lòng, hai thứ cảm xúc cứ đan xen đấu đá nhau khiến bản  thân càng lúc càng mệt mỏi.
“Nếu muốn sống thì đừng bỏ chạy nữa.”
Thiển Thiển  ngẩng đầu nhìn về phía tiếng nói kia, Yêu Bát nhảy tường đi vào, chăm  chú nhìn nàng nói: “Hãy vui vẻ theo ta trốn là được mà!”
Mấy việc như  bị yêu tâm tra tấn hay yêu lực bị hao tổn nặng nề cũng không còn quan  trọng nữa, có thể sống được bao lâu thì cứ sống, như thế mới là hạnh  phúc.
Thiển Thiển  nhìn hắn, cố ép mình không khóc nữa: “Không phải bảo ngươi đi mua đồ cho  ta sao? Lại dám ở đây nghe lén mà là yêu quái tốt à?”
Yêu Bát  chẳng thèm bận tâm đến bộ dáng hung dữ của nàng: “Ta vốn có phải yêu  quái tốt đẹp gì đâu. Được rồi mà, sau này đừng bỏ chạy nữa.”
Thiển Thiển bất đắc dĩ cười: “Chẳng lẽ chỉ có thể làm vậy sao? Mỗi ngày ta và ngươi đều bị thương, chết ở đâu không biết?”
“Ta không  sợ!”, Yêu Bát nắm tay nàng: “Chỉ cần nàng muốn sống thì ta tiếp tục bảo  vệ nàng, cho dù chỉ còn năm sáu năm cũng không sao, không có gì đáng  ngại hết.”
Thiển Thiển nâng mắt nhìn hắn một lúc lâu mới cất tiếng: “Yêu quái ngu ngốc…”
Yêu Bát cười cười, nắm tay nàng: “Đi thôi, nhân lúc còn sống, cùng nhau du ngoạn khắp thiên hạ nào.”
Chỉ cần có  thể ở cùng nhau, cần gì phải suy nghĩ phức tạp. Lãng phí thời gian vốn  không còn nhiều, thì đến lúc chết lại thấy hối hận vô cùng.
Chước Tử  nhìn bọn họ rời đi, trong lòng bỗng thấy đau xót. Cảm giác nhìn người ta  sắp chết mà không thể cứu: “Chưởng quầy, nếu có thể cứu, chàng có cứu  bọn họ không?”
Thư Sinh lắc  đầu: “Không được đâu, Thiển Thiển trốn tránh quỷ sai, đã làm đảo loạn  luân hồi rồi. Nàng ấy phải đi đầu thai vào nhà người khác, không thể đợi  chờ. Sau đó tìm một nam tử thành thân. Hai người sẽ sinh con đẻ cái, lo  hôn sự cho đứa nhỏ rồi đến hậu sự của mình… Một vòng liên tục như thế…  Cho dù là thần thiên, nếu lưu lại một phách của người trần cũng đã phạm  vào Thiên luật rồi. Thế nên nếu không có nguyên nhân xác đáng, không thể  làm loạn được.”
Chước Tử bó  gối thở dài: “Ta có thể hiểu… Chàng không giúp bọn họ nhưng cũng không  bỏ Tỳ Hưu trận, cũng làm khó chàng rồi. Không giúp được mà đẩy bọn họ  vào nguy hiểm thì cũng không tốt.”
Thư Sinh lên  tiếng, sờ đầu nàng: “Thì thế, âu cũng là số trời đã định bọn họ phải  vậy rồi.”, trầm mặc một lúc hắn bỗng nhớ ra điều cốt yếu, vội vàng nói:  “Chước Tử, bọn họ bảo đi là đi luôn kìa, còn chưa có thanh toán tiền  trọ.”
Chước Tử mở  to mắt, bật dậy tung chăn, ra ngoài phòng thì thấy Yêu Bát cùng Thiển  Thiển trên quyển trục bay vèo lên trời. Nàng ôm tim đau đớn, ngồi phịch  xuống đất, đập tường tức giận: “Chết tiệt! Hai cái tên bá vương này!  Tuyệt giao!”
Mười ngày  cho ăn cho uống lại còn phá hỏng mấy bộ bàn ghế nữa, tận mười hai cái  đấy. Định chạy vào phòng xem bọn họ có để tiền nong lưu lại không thì  thấy một nam tử bộ dáng nho nhã đang hấp tập chạy về phía cầu thang, leo  được vài bậc thì lại trượt ngã lăn xuống, mặt mũi bầm dập đến tội. Vừa  thấy Chước Tử, nước mắt đã vòng quanh, chạy lên nắm tay nàng: “Chước Tử,  ta về rồi đây!”
Chước Tử mờ mịt, này này, đây là ai thế hả?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện