[Dịch] Nhà Trẻ Hoàng Gia (Hoàng Gia Ấu Nhi Viện) - Sưu tầm

Chương 16 : nhi đồng siêu thiên tài

Người đăng: 

.
Edit: Tiểu Tinh Beta: A Tử Nghe được thanh âm từ xa của Nhược Trúc truyền đến ngoài cửa, sau khi Tiêu Tử Y chờ đợi tâm tình của Tiêu Trạm bình tĩnh, nắm tay hắn đi vào bên trong thư phòng. Sau đó đi qua một cánh cửa kéo, đó là một hậu hoa viên không lớn, không người quấy rầy. Tiêu Tử Y ngồi trên ban công, đem Tiêu Trạm hướng trước người. Nhìn đôi mắt hắn hơi hơi ửng hồng, Tiêu Tử Y ôn nhu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn là trưởng Tôn, trong hoàng cung, ai có thể làm cho hắn chịu ủy khuất lớn như vậy như vậy, đếm trên đầu ngón tay cũng không có nhiều để đếm lắm. “Cô cô, Trạm Nhi tưởng vẽ tranh, không nghĩ đọc sách.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm ảm đạm mà gục xuống dưới, đứng trước mặt Tiêu Tử Y tựa như là sợ nàng quở trách sợ hãi nói. Tiêu Tử Y mỉm cười, rốt cuộc biết vấn đề ra ở nơi nào. Trách không được hoàng hậu mất hứng khi Tiêu Trạm ở nơi nàng, bởi vì nàng theo hắn vẽ tranh. Nàng hai ngày này xem sách sử, nhìn đến vị trí người thứa kế ngôi vị hoàng đế sắp xếp theo chữ, theo trưởng tử, đích trưởng Tôn, đích thứ tử, thứ trưởng tử, đích thứ Tôn, thứ trưởng Tôn. . . . . . Như vậy theo thứ tự sắp xếp đi xuống. Nói như vậy, cũng chính là hiện tại Tiêu Trạm tuổi còn nhỏ, không có bị sắc phong, chờ hắn sau khi thuận lợi lớn lên, chính là sau Tiêu Cảnh Dương trở thành người thứa kế vị ngôi vị hoàng đế. Tương đương nói hắn tương lai là hoàng tử. Thân phận như vậy, tự nhiên muốn từ nhỏ giáo dục, mà đều không phải là đi dạy hắn vẽ tranh. Tiêu Tử Y tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng là cũng không thể không nói nền giáo dục cổ đạo so với giáo dục hiện đại càng thêm buồn tẻ. Dù sao nơi này không có vật lý, hóa học, sinh vật … kho học tự nhiên, văn khoa các loại [văn chương, thơ phú]. Cho dù âm nhạc mỹ thuật cũng chỉ là giải khoây lúc nhàn rỗi. Cho nên cũng không trách hoàng hậu nhằm vào nàng. Nhưng là Tiêu Trạm mới bốn tuổi, làm sao có thể chịu được học tập cực khổ? Tiêu Tử Y biết, nếu lúc này nàng chỉ cần nói ra một câu giống nhau cùng hoàng hậu…, như vậy nàng trong thời gian dài cùng Tiêu Trạm hình thành cảm tình rất nhanh trở thánh tro bụi ý nói là giáo dục được tâm hồn trẻ thơ trong sáng. Nhưng là nếu nàng chỉ cần nói một câu cùng hoàng hậu không giống nhau, nếu Tiêu Trạm nghe xong cảm thấy thoải mái, về sau không học tập, trách nhiệm này nàng cũng đảm đương không nổi. Cho nên hắn chỉ có thể làm chính là nghe, thản nhiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Trạm Nhi tại sao nói như vậy chứ?” Tiêu Trạm có được sự cổ vũ của nàng, liền thao thao hưng phấn nói hết suy nghĩ ra].” Thái Phó dạy đích này nọ quá khó khăn, Trạm Nhi không nhớ được. Hoàng tổ mẫu nghe Thái Phó nói, liền quở trách ta ngu dốt, cùng Tiêu Sách so với nhau quả thực khác biệt. Sau đó đã nói ta mê muội mất cả ý chí.” Tiêu Tử Y nhăn đôi mi thanh tú, Tiêu Trạm mới bốn tuổi, làm sao hiểu được “Ngu dốt” , “Mê muội mất cả ý chí” ? Hơn nữa khẩu khí bắt chước hoàng hậu, nhất định lúc ấy là nàng nói. Làm sao có thể cùng đứa nhỏ nói này đó làm thấp đi trong lời nói? Người khác giáp mặt nói với nàng những lời này, nàng cũng có thể dễ chịu sao? Tiêu Tử Y trước áp chế bất mẫn đối với hoàng hậu, nhíu mày hỏi: “Tiêu Sách là ai?” Nàng nghe được ra, theo Tiêu Trạm trong miệng nói ra tên này, khẩu khí rất không bình thường. Tiêu Trạm đầu tiên là mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn Tiêu Tử Y trong chốc lát, mới kịp phản ứng, dùng ngón tay xoa gò má cười nói: “Trạm Nhi còn thấy lạ vì sao cô cô không biết Tiêu Sách, sau lại mới nghĩ đến cô cô mới tiến cung không lâu, không biết cũng không có gì lạ.” Tiêu Tử Y theo bên cạnh cầm qua một cái nệm êm, đặt Tiêu Trạm ngồi vào trước mặt nàng, đem nước trà cùng điểm tâm ở bàn trà bên cạnh lấy đến hắn cũng nhanh tay nhận lấy. “Tiêu Sách kỳ thật xem như là tiểu thúc thúc của Trạm Nhi, ” Tiêu Trạm vừa nhắc tới Tiêu Sách, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm vừa rồi, thay bằng thần sắc tràn đầy sùng bái, “Nghe nói hắn vừa ra đời liền phi thường thông minh, lúc hai tuổi đã theo bên người hoàng gia gia, ba tuổi hoàng gia gia đã bắt đầu tự mình dạy chữ, tập viết cùng đọc sách. Mỗi lần xuất hành săn bắn đi dạo tùy tùng theo bên người hoàng gia gia đều là hắn. Khi Sáu tuổi hoàng gia gia liền cho hắn ở Vị Ương Cung còn hoàng gia gia ở lại từ đường Quế cung cùng lúc đó xây dựng một tòa cung điện, đến tận đây về sau mặc kệ hoàng gia gia có bao nhiêu việc, đều đã mỗi ngày dạy hắn học. Ai ai, dù sao hoàng gia gia thích nhất hắn!” Tiêu Trạm vốn đang ngửa đầu nhớ lại người bên ngoài kể cho hắn nghe đoạn ngắn, càng về sau càng nói càng thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại buồn bực nói. Tiêu Tử Y càng nghe càng ngạc nhiên, kỳ quái là không phải là ban thưởng bởi Tiêu Sách thông minh, mà là thái độ của hoàng đế với hắn. Đây rõ ràng cho thấy là cách giáo dục thái tử a! “Tiêu Sách. . . . . . Năm nay bao nhiêu tuổi?” Tiêu Trạm đùa nghịch các ngón tay trong chốc lát, sau đó như là hoàn thành một đại sự bình thường cười hì hì nói: “Cô cô, tiểu thúc thúc giống như so với ngươi còn nhỏ hơn một tuổi. Năm nay vừa vặn mười ba.” Khó chịu, tên thiên tài nhi đồng này cư nhiên còn so sánh nhỏ hơn nàng một tuổi. Tiêu Tử Y nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương năm nay đại khái có thể hơn hai mươi rồi, này Tiêu Sách đọc sách càng lợi hại, cũng bất quá là một hài đồng mười ba tuổi đi.”Hắn là con của hoàng. . . . . . Hậu sao?” Tiêu Tử Y nín một nửa, vẫn không thể nào đem mẫu hậu hai chữ nói ra, quên đi, tạm thời kêu hoàng hậu đi, dù sao trừ bỏ Tiêu Trạm cũng không còn người nghe thấy. Tiêu Trạm lắc lắc đầu, khóa bình an trên cổ trên cổ cũng “Đinh đương” vang lên vài tiếng thanh thúy. Không phải a, vậy thảm. Khó chơi. Tiêu Tử Y nhíu mày, có một chút bất an. Nàng hiện tại nói như thế nào coi như là Tiêu Cảnh Dương là người bao che, đừng hại thân nàng là tốt rồi. “Cô, cô!” Tiêu Tử Y nghĩ đến nhập thần, phát hiện Tiêu Trạm nhíu long mi đáng yêu lại, lay lay ống tay áo của nàng. “Làm sao vậy?” Tiêu Tử Y hiện tại nhớ đồng âm của Tiêu Trạm khi gọi nàng “Cô”, không tự chủ đem tâm mình thả lỏng. Đúng vậy a, cho dù cung đình đấu tranh, nhất thời cũng không phải ở đây. Nàng đến lúc đó bo bo giữ mình, hoặc là làm cho Kì Mặc sư huynh không đuổi nàng ra đi khỏi chổ này thì tốt rồi. “Không phải ngay từ đầu nói ta vẽ tranh chuyện sao? Nói như thế nào đến Tiêu Sách rồi?” Tiêu Trạm cong môi lên, bất mãn nói. “Ha ha, là do ngươi nhắc tới. Cô cô hiếu kỳ hỏi thăm thôi!” Tiêu Tử Y điểm đầu mũi nhỏ của hắn bởi vì kích động mà trở nên phấn hồng, cười nói: “Ngươi gọi thẳng tên Tiêu Sách? Tốt xấu hắn cũng là tiểu thúc thúc của ngươi, không sợ bị người ta nói sao?” Tiêu Trạm ngượng ngùng nói: “Hoàng tổ mẫu thường xuyên nói như vậy, Trạm Nhi hội nhớ rõ nhìn khi thấy hắn kêu phải tiểu thúc thúc! Bình thường cũng không ai nói. . . . . .” Xem ra thế lực của Tiêu Sách cũng không phải rất lớn, nhiều lắm là đọc sách rất khá. Tiêu Tử Y đang muốn hỏi Tiêu Trạm học bài rốt cuộc nhớ cái gì, chỉ nghe thấy cửa thư phòng “Ba” một tiếng bị người dùng lực đẩy ra, một cái đồng âm kiêu ngạo lớn tiếng truyền đến nói : “Công chúa người ở đâu? Bổn thiếu gia đã tìm ra lời giải của đề bài ngày hôm qua rồi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang