[Dịch]Ngút Trời - Sưu tầm
Chương 43 : Khinh người quá đáng
.
Edit: Rosemarymn
“Thiếu gia.” Tùy tùng ở bên cạnh đầy lo lắng nhìn chằm chằm sắc mặt thực sự không tốt của thiếu gia nhà mình. Dù lão gia của bọn họ rất coi trọng đám cưới với Tôn gia, nhưng hành động lần này của Hồng Y thật quá đáng.
Nhục nhã thiếu gia giữa bao người như vậy, sau này thiếu gia làm sao có thể bình yên sống ở bên ngoài trước mặt mọi người.
Nàng cũng không tự ngẫm lại vì sao nhiều năm như vậy thiếu gia không hề ở nhà đợi mà luôn chui vào bên trong Lâm sơn đầy nguy hiểm kia? Còn không phải vì tránh đi Tôn gia luôn làm cho hắn hít thở không thong.
Nếu không phải thiếu gia hiếu thuận, không muốn ngỗ nghịch tâm nguyện của lão gia thì cần gì phải cả ngày làm bạn với nguy hiểm?
Giờ muốn làm thế nào?
Chẳng lẽ muốn thiếu gia cầu xin Hồng Y trước mặt nhiều người như vậy sao?
“Hồng Y, người đã có thể tự bảo vệ mình, ta sẽ không lo lắng cho ngươi nữa, chính người tự giải quyết cho tốt.” Thạch Án Dụ trầm giọng nói, bên trong sương mù, khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ, nhìn không ra vui buồn.
Lời nói của Thạch Án Dụ làm cho Hồng Y rất kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ Thạch Án Dụ sẽ lựa chọn như thế.
Chẳng lẽ hắn không biết nàng là nha hoàn được tiểu thư yêu nhất?
Hắn không thèm nhìn nàng như thế, không phải chính là bất kính với tiểu thư sao?
“Tốt, nếu thiếu gia đã nói như thế, Hồng Y cũng chỉ có thể nghe theo.” Hồng Y nghiến răng, nghiến lợi nói ra từng chữ một, nàng sẽ làm cho bọn họ hối hận.
Người Tôn gia bọn họ sẽ giống nữ nhân đê tiện kia, chỉ biết dựa vào người khác sao?
“Hồng Y đành nhờ cậy các vị.” Hồng Y cũng là một cô gái thông minh, cũng không có nói rõ muốn đi với ai, mà chung chung nói ra như thế.
Chuyện này làm cho vài thế lực nhỏ trong vô hình kết thành liên minh, xem nàng là trung tâm.
Nàng có linh thú, những người khác có đại linh sư, căn cứ vào nguyên tắc lợi ích lớn nhất, ai cũng có lợi.
Đều là người thông minh, rất nhanh liền chấp nhận loại quan hệ này, cũng chỉ có như thế mới có thể ở con đường phía trước còn chưa biết rõ nhiều thêm một phần đảm bảo.
“Để Hạ tiểu thư chê cười rồi.” Thạch Án Dụ xoay người lại, cười khổ với Hạ Hinh Viêm.
“Con đường phía trước còn dài, cũng chưa biết được ai mới là người cười sau cùng.” Hạ Hinh Viêm cười nhẹ, đưa tay vỗ thật mạnh vào đầu vai của Thạch Án Dụ: “Chúng ta đi thôi.”
Thần thái rạng rỡ, làm cho những lo lắng trong lòng Thạch Án Dụ phút chốc tan biến, mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Đi.” Thạch Án Dụ khoát tay, chính thức cùng Hồng Y mỗi người một ngả.
Hồng Y mím môi, mắt lạnh nhìn bóng dáng Hạ Hinh Viêm, đột nhiên nói với người bên cạnh: “Các vị, bên trong không biết còn có những gì nguy hiểm, mong các vị cẩn thận, nhất là đừng để những linh sư cấp thấp trà trộn vào làm liên lụy chúng ta.”
“Vâng, cô nương xin tên tâm, chúng ta sẽ thực cẩn thận.” Người bên cạnh cũng không ngốc, thấy được không khí không bình thường giữa Hồng Y với Hạ Hinh Viêm.
Nếu Hồng Y không thích Hạ Hinh Viêm, như vậy bọn họ thuận tiện bỏ đá xuống giếng cũng không phải chuyện gì khó.
Trong sương mù mờ mịt, đoàn người chậm rãi tiến về phía trước, dưới ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến tầm nhìn.
Chỉ là không ai nhìn thấy cảnh sắc xung quanh.
Bốn phương tám hướng đều tối như mực, không nhìn tới núi đá, cây cối, thậm chí ngay cả vách núi cũng đều không thấy.
Giống như đoàn người đang đi vào một bình nguyên rộng lớn, không có gì xung quanh.
Đột nhiên Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê đứng lại, Hạ Hinh Viêm không đợi nhắc nhở cũng dừng bước theo.
Sau đó, những người còn lại đều lục tục đứng lại, khẩn trương nhìn xung quanh.
Mỗi người đều cảm giác được nguy hiểm, nhưng lại không biết nguy hiểm từ đâu tới.
Bỗng dưng, sương mù xung quanh rất nhanh chuyển động, dường như có gió lớn thổi qua, trước mắt mờ ảo, lại rất nhanh sương mù trở về yên tĩnh, chỉ là chung quanh nhiều hơn không ít bóng dáng.
Không có khuôn mặt, không có quần áo, tựa hồ là bóng người, giống như một đám u linh bay chung quanh mọi người.
“Giết!”
Không biết là ai mở miệng, chém giết cũng nhanh chóng xảy ra, sự sợ hãi đối với vật không biết tên làm cho mọi người ngay lập tức ra đòn sát thủ.
Chính là…
“Tại sao có thể như vậy?”
Từng đợt công kích mãnh liệt qua đi, nhưng ngoại trừ công kích của đại linh sư hơn cấp hai mươi có hiệu quả, thì công kích của linh sư dưới cấp hai mươi đều giống như đánh vào hư không, trực tiếp xuyên qua những bóng dáng ấy.
“Là vụ sát!” Không biết ai hét lên chói tai.
“Nơi này làm sao có thể có vụ sát?”
Mọi người đều hoảng hốt, chỉ có đại linh sư hơn cấp hai mươi mới có thể khắc chế vụ sát, những người còn lại thì chỉ có một con đường duy nhất để đi – chờ chết.
Vụ sát được xem như một màn chắn bảo vệ tự nhiên trong Thiên Địa dị bảo, không bị ảnh hưởng của tất cả các công kích từ linh sư dưới cấp hai mươi.
Nếu như bị vụ sát công kích một vòng thì nhóm người bọn họ chỉ sợ cuối cùng còn không đến vài người.
“Thiếu gia.” Đoàn tùy tùng lo lắng kêu một tiếng, “Để chúng ta ở lại chống đỡ, thiếu gia người nhanh đi trước.”
Bọn họ tự biết không phải đối thủ của vụ sát, nhưng có thể làm chậm lại một chút cũng được, như vậy bọn họ mới có thể tranh thủ cơ hội cho thiếu gia trốn thoát.
“Cùng nhau đi!” Thạch Án Dụ không hề nghĩ ngợi, linh lực tăng vọt, không có ý định nhượng bộ.
“Cô nương, mau dùng linh thú.” Có người vội vàng hướng Hồng Y cầu cứu.
Nếu để cho vụ sát thực sự phát động tấn công quy mô lớn, chỉ sợ bọn ai ai cũng đừng mơ chạy thoát.
“Không thành vấn đề.” Hồng Y trả lời nhanh gọn ngoài dự đoán của mọi người, chẳng qua nàng ta đưa tay chỉ về hướng Hạ Hinh Viêm, “Giết nàng, bổn cô nương sẽ để cho linh thú ra tay.”
Ai đều không nghĩ đến, ở thời khắc sống còn, Hồng Y sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
“Hồng Y, người đừng quá phận.” Thạch Án Dụ trong lòng căng thẳng, đem Hạ Hinh Viêm chắn ở sau người, trong tình huống như thế này, ai biết được mọi người có ra tay với Hạ Hinh Viêm hay không?
“Aaaa!” Một linh sư cấp mười sáu bị vụ sát cuốn lấy, trên người máu lập tức ồ ạt chảy ra.
Hồng Y giơ tay, Âm Dương xà đi theo bên cạnh nàng, nhanh chóng đưa đuôi rắn dài ra cuốn lấy vụ sát, dùng sắc cuộn chặt, chốc lát làm cho vụ sát tan biến.
Bóng người mơ hồ hóa thành mảnh nhỏ,bay mất trong không khí, kịp thời giải vây cho linh sư vừa nãy.
“Các vị đã suy nghĩ kĩ chưa?” Hồng Y cười lạnh hỏi.
Nhiệm vụ của nàng là đảm bảo Thạch Án Dụ sẽ không làm ra việc gì có lỗi với tiểu thư, nàng cũng không tin, ở thời điểm mạng người là quan trọng, có ai sẽ lấy tính mạng mình ra để đùa giỡn.
“Thạch thiếu gia, vì tính mạng mọi người, mong giao ra vị cô nương kia.” Bên cạnh có người mở miệng, dù sao thanh danh của Thạch Án Dụ ở trong Lâm sơn cũng cực lớn, bọn họ cũng không muốn cứng đối cứng với hắn.
Hiệu quả của việc Âm Dương xà ra tay ai cũng đều thấy được, thậm chí so với đại linh sư ra tay hiệu quả còn tốt hơn, chỉ vài cái hô hấp đã tiêu diệt một vụ sát.
Bọn họ có thể đi ra ngoài hay không hoàn toàn dựa vào Âm Dương xà trong tay Hồng Y.
Lúc này tuyệt đối không thể đắc tội Hồng Y.
Thạch Án Dụ chau mày, bị người liên tục bức bách tuyệt đối không phải là chuyện gì lấy làm thoải mái: “Các vị muốn giết hại người vô tội?”
“Thạch thiếu gia, dùng mạng của một người để bảo đảm tính mạng của mọi người, thật có lời. Thạch thiếu gia ở lâu trong Lâm sơn chẳng lẽ điểm ấy cũng không biết?”
Thạch Án Dụ mặt lạnh, nhẹ quát: “Nằm mơ, Thạch Án Dụ ta cho tới bây giờ ngẩng đầu, cúi đầu để không thẹn với trời đất, để ta bán đứng bạn bè, ta, làm không được, có bản lĩnh bước qua xác ta rồi nói!”
Lời nói của Thạch Án Dụ làm cho sắc mặt những người khác đột biến, âm trầm cười lạnh: “Một khi đã như vậy chúng ta chỉ có thể đắc tội!”
Mấy người này còn chưa kịp động thủ, chỉ thấy có kẻ ở trong đoàn Thạch Án Dụ đã vội làm loạn.
“Người muốn làm gì?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho màn đêm đầy sương trở nên lạnh như băng.
Một tùy tùng của Thạch Án Dụ sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm cổ tay đang bị nắm của mình, mặc cho hắn đem hết toàn lực cũng không thể rút ra.
Chủy thủ trong tay cũng không thể tiến tới để làm bị thương mục tiêu của hắn – Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm quay lại, lạnh lùng liếc mắt một cái lập tức hiểu rõ, cười nhẹ: “Thạch công tử, xem ra có người thay ngươi quyết định.”
“Thiếu gia khó xử thì việc này cứ để thuộc hạ làm cho.” Cố gắng cử động hai lần đều không được, tùy tùng biết thoát không được, liền yên lặng.
Hắn tinh thần tập trung cao độ, hoàn toàn không có chú ý tới, tại sao Hà Hy Nguyên không có nửa điểm linh lực nhưng có thể làm cho linh sư cấp mười tám hắn không thể giãy dụa.
“Hinh Viêm, xử lý như thế nào?” Hà Hy Nguyên lạnh lùng nhìn người này, lần đầu tiên nghe lời nói của Hồng Y, dẫn Hạ Hinh Viêm vào bẫy, lần thứ hai lại muốn ám sát nàng, người này chết mấy lần cũng không đủ.
“Xem ra còn có người sáng suốt.” Hồng Y ở bên cạnh châm ngòi ly gián.
“Đúng vậy Thạch thiếu gia, làm như thế ai cũng tốt.” Những người còn lại đều lên tiếng, mấy đại linh sư ở bên ngoài chống đỡ đã sắp không chịu nổi.
Nhất là khi Âm Dương xà của Hồng Y không đem hết toàn lực đối phó.
Tiếp tục như thế này, mọi người đều sẽ chết ở đây.
“Thả hắn.” Hạ Hinh Viêm trầm giọng nói.
“Hinh Viêm!” Hà Hy Nguyên không đồng ý nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, người này đã hai lần nổi lên ý muốn giết nàng.
“Ta kính nể những kẻ trọng tình trọng nghĩa, lần này là lần cuối cùng ta tha cho ngươi.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tên tùy tùng đang lộ vẻ xấu hổ một cái, không nóng không lạnh nói.
“Đa tạ Hạ tiểu thư.” Thạch Án Dụ chắp tay cảm ơn, trừng mắt nhìn tên tùy tùng một cái, hắn hiểu người này vẫn luôn trung thành với hắn, chỉ là…
“Tốt, Thạch Án Dụ, người không giết nàng, thì người tự mình nghĩ biện pháp rời đi.” Hồng Y tức giận cao giọng hét lên, chưa có người nào dám không cho Tôn gia bọn hắn mặt mũi.
Hồng Y đưa tay ra dấu, để cho Âm Dương xà đang ở bên ngoài ngăn cản vụ sát đột nhiên né tránh, vụ sát nhìn thấy có khe hở nhanh chóng tràn vào như nước lũ phá đê, mạnh mẽ tiến về hướng đoàn Thạch Án Dụ.
“Cẩn thận.” Đoàn người Thạch Án Dụ nhanh chóng đem Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên và Thạch Án Dụ vây lấy, ánh mắt ngưng trọng nhìn số lượng lớn vụ sát đang ào ào tiến đến, trong tư tưởng đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện