[Dịch]Ngút Trời - Sưu tầm

Chương 41 : Một đường sống

Người đăng: 

.
“Tại hạ không hiểu ý của Hạ tiểu thư.” Người nọ liền trố mắt nhìn, không chớp mắt, chỉ lắc đầu cười khổ. “Người không cần hiểu, chỉ cần ta biết, người đến là định giết ta là được rồi.” Hạ Hinh Viêm nhẹ cười, những thứ khác có thể nàng không biết, nhưng đối với sát khí thì nàng chưa bao giờ cảm nhận sai. “Không thể tưởng tưởng được, người lại nhạy cảm như thế.” Một tiếng nói châm biếm vang lên, một thân hình gầy nhỏ từ sau thân cây phía trước bước ra. Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua người con gái kia, rõ ràng là nàng chưa bao giờ gặp cô gái này. “Loại nữ nhân chỉ biết quyến rũ thiếu gia nhà chúng ta, thật sự không đáng sống.” Cô gái chậm rãi bước tới, cho người bên cạnh một ánh mắt, ý bảo hắn nhanh ra tay. “Hồng Y, từ bao giờ người lại dám ở đây ra lệnh?” Thạch Án Dụ từ phía sau bước nhanh tới, rõ là vừa mới nhận được tin tức vội vàng chạy tới. “Thiếu gia.” Người đàn ông dẫn Hạ Hinh Viêm tới mặt bắt đầu biến sắc, gục đầu xuống đầy bối rối. Thạch Án Dụ không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, hỏi: “Người có sao không?” “Không sao.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười, hào phóng làm cho Thạch Án Dụ kinh ngạc. Rõ ràng liên quan đến vấn đề sống chết của nàng, nhưng Hạ Hinh Viêm dường như không chút để ý? Tất nhiên hắn cũng không thể hỏi thêm cái gì, đành quay lại nhìn cô gái kia: “Hồng Y, từ bao giờ người lại có thể ra lệnh cho người của ta?” Hồng Y có chút sợ hãi, trên khuôn mặt hiện lên chút bối rối, chốc lát bị nét kiêu căng quen thuộc thay thế: “Tiểu thư không ở đây, cho nên Hồng Y tất nhiên phải chịu trách nhiệm an toàn của thiếu gia, sẽ không để cho những kẻ không rõ lai lịch bám lấy thiếu gia.” “Xin phép thiếu gia cho Hồng Y nhắc nhở một câu, thiếu gia đã có hôn ước với tiểu thư nhà ta. Đối với những kẻ không đứng đắn, thiếu gia nên tránh càng xa càng tốt.” Ánh mắt chán ghét của Hồng Y đánh giá Hạ Hinh Viêm từ trên xuống dưới, ở trong mắt nàng, Hạ Hinh Viêm còn chẳng bằng mấy thứ đồ bỏ ven đường. “Một kẻ chỉ mới đạt linh sư cấp mười.” Một tiếng hừ nhẹ đầy khinh thường không thèm che giấu. Hạ Hinh Viêm còn không bày tỏ ra điều gì thì Thạch Án Dụ đã nhướng mày, sắc mặt xanh mét, quát nhẹ: “Hồng Y, người nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao?” “Hồng Y không dám.” Hồng Y hơi hành lễ, nhưng nét mặt hoàn toàn không phải “không dám”. “Thiếu gia, chuẩn bị đến giờ rồi, hay là chúng ta đi trước đã.” Có kẻ dưới ở bên cạnh lại gần nhỏ giọng nói, xua đi bớt không khí xấu hổ. “Được.” Thạch Án Dụ gật đầu, xoay người lại, sắc mặt dịu đi cười nói: “Hạ tiểu thư chê cười.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nam nhân tốt cần gì để ý tranh chấp chút khí phách nhất thời.” Thạch Án Dụ có chút sửng sốt, bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt Hạ Hinh Viêm, nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng không hề chứa một chút cười nhạo, chỉ có ôn hòa. “Thiếu gia.” Người bên cạnh nhẹ gọi một tiếng, mới làm cho Thạch Án Dụ hoàn hồn. Giả vờ ho một tiếng để che giấu sự luống cuống của mình, Thạch Án Dụ cười: “Hạ tiểu thư, chỉ sợ giờ không có thời gian để nghỉ ngơi, cùng nhau đi nhé.” “Ở tại đây không an toàn, sau khi mọi người rời khỏi sẽ dễ có linh thú nhân cơ hội tấn công.” Thạch Án Dụ giải thích với Hạ Hinh Viêm. Linh thú ở Lâm sơn cũng không phải kẻ ngốc, lúc xung quanh toàn đối thủ mạnh, sẽ tránh thật xa, đợi khi ít người, mới tấn công đến. Hạ Hinh Viêm gật đầu: “Thạch công tử, mời đi trước.” Đi theo Thạch Án Dụ vòng qua chỗ đóng trại, tiến vào sâu trong Lâm sơn, Hạ Hinh Viêm vừa đi vừa nghĩ, Hà Hy Nguyên bọn họ nói thứ kia ở trong khe núi, nhưng nhìn trước mắt làm gì có chút nào giống khe núi. Chẳng lẽ thứ Thạch Án Dụ nói không phải là thứ mà Hà Hy Nguyên nhắc tới? “Thiếu gia, tình huống lần này nguy hiểm như thế, tại sao lại còn phải mang theo những kẻ vướng tay vướng chân này?” Hồng Y không biết theo sau từ lúc nào, đầy khó chịu trừng mắt liếc Hạ Hinh Viêm một cái, vẻ mặt không đồng ý. Thạch Án Dụ dừng lại, nghiêm túc nhìn Hồng Y: “Ta vẫn nghĩ chủ nhân nơi này là ta.” Một câu nói làm cho Hồng Y mặt đỏ tai hồng, há miệng ra thở dốc, sau đó không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành quay lại dùng ánh mắt hung tợn liếc xéo Hạ Hinh Viêm, nhìn biểu tình của nàng ta dường như nếu không có Thạch Án Dụ ở bên, chắc nàng ta đã giết Hạ Hinh Viêm. Đối với những ánh mắt không đâu vào đâu như thế, Hạ Hinh Viêm chẳng thèm để trong lòng, Hà Hy Nguyên đứng ở bên cạnh nàng, vẫn duy trì khuôn mặt như cũ, dù gì ở cùng một chỗ, hắn để lộ ra cảm xúc gì cũng sẽ dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh. Về phần đoàn lửa đỏ nho nhỏ không mấy ai chú ý, đôi mắt hẹp dài không có ý tốt nhẹ liếc một cái nhìn Hồng Y. Ánh sáng nhanh chóng bị đêm tối cắn nuốt, dựa vào ánh trăng, một nhóm khá đông người và ngựa nhanh chóng hướng về một phía hành động. Xem hành động của những người vừa rồi, dù đi về cùng một phía nhưng trong động tác đều chứa đầy sự phòng bị lẫn nhau. Hạ Hinh Viêm trong đáy lòng cười lạnh, quả nhiên, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Cho dù tất cả đều là đi tìm bảo bối, nhưng đề phòng sự tấn công bên ngoài còn chẳng nguy hiểm bằng những người đi bên cạnh mình, những kẻ mà tùy lúc đều có thể trở thành kẻ giết mình. Thạch Án Dụ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên: “Nơi này rất gần chỗ cửa vào, bên trong sẽ có một số trở ngại, các người cố gắng đi gần ta.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, về cái bĩu môi khinh thường của Hồng Y thì không ai thèm để ý. Ngay lúc Thạch Án Dụ dừng lại, đã có những người khác đi nhanh về phía trước, hình ảnh núi rừng tựa hồ vẫn giống như trước, nhưng sau khi vượt qua, lại giống như bước chân vào địa ngục. “Aaaa” Tiếng kêu thê lương thảm thiết theo không trung truyền đến, có người bị nhánh cây quấn lấy, đưa đến trước một đóa hoa to đang bám vào đá ở giữa không trung. Đóa hoa như một cái miệng đầy máu của thú hoang, trực tiếp đưa người nọ cắn nuốt. “Đây là…” Hạ Hinh Viêm nhướng mày, dường như mảnh đất kia đã bắt đầu bị tà ma hóa. “Có trân bảo xuất hiện tự nhiên sẽ mang đến những hiện tượng khác lạ trong trời đất.” Thạch Án Dụ nhẹ giọng nói, “Chỉ cần đi gần ta sẽ không có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể đối phó với những thứ kia.” “Thiếu gia, đi thôi, nếu không sẽ bị những người khác nhanh chân đến trước.” Hồng Y ở một bên không chút kiên nhẫn thúc giục, nàng thật sự không rõ, cái kẻ có linh lực cấp thấp này có chỗ gì tốt, làm sao có thể so sánh được với tiểu thư xinh đẹp lại lợi hai của nhà nàng? “Cẩn thận.” Thạch Án Dụ lo lắng dặn dò một tiếng, rồi mới đặt chân tiến về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Hạ Hinh Viêm lập tức cảm nhận được sự biến đổi của không khí chung quanh, rõ ràng lúc nãy vừa bước vào một mảnh đất khô ráo, nhưng chỉ trong chốc lát trong không khí có một lớp hơi nước dày đặc nổi lơ lửng, không phải sương mù, mà càng giống như một loại mưa phùn. Đoàn người Thạch Án Dụ nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng bị, chỉ có Hà Hy Nguyên nhìn như không có gì cả, lơ đãng nhìn tình huống bên ngoài, trình độ tấn công tầm này, hắn còn chưa để vào mắt. Những người Thạch Án Dụ mang đến lập tức tạo thành một vòng tròn, chuyên tâm đối phó với những cây ăn thịt người không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện. Hạ Hinh Viêm lúc này mới nhìn rõ cấp bậc linh lực của Thạch Án Dụ bọn họ, cấp bậc của Thạch Án Dụ là đại linh sư cấp hai mươi mốt, Hồng Y kiêu căng kia cũng lên đến linh sư cấp mười bảy, khó trách nàng ta lại kiêu ngạo như thế. Xem hình dáng của nàng ta chắc mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, có thể có linh lực cấp bậc như thế, bảo sao lại khinh thường nàng chỉ mới linh sư cấp mười. Lúc đầu, những người đi phía trước coi như thuận lợi, chưa được mười lăm phút, bắt đầu có tiếng người kêu đau đớn, có người bị thương. Nếu không phải người bên cạnh kịp thời hỗ trợ, chỉ sợ đã bị cây ăn thịt người tha đi. “Thiếu gia, tình huống có chút không đúng.” “Đúng, dường như mạnh hơn so với điều tra của chúng ta.” Thạch Án Dụ sắc mặt không tốt lắm, nhìn xem trái phải, đã mất đi một phần năm số người cùng tiến vào chỗ này. Nhất là càng đi vào sâu bên trong, số người còn lại càng ít. “Nhìn kìa, linh sư cấp mười lăm!” Không biết là tiếng kêu của ai, làm tất cả mọi người đều chú ý về phía bên này. Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn một linh sư cấp mười lăm bị dây mây cuốn lấy, chỉ chốc lát toàn bộ đã bị cây mây bao trùm, sau vài lần hô hấp, dây mây mở ra thì chỉ còn một vài miếng vải tàn nát bay xuống, ngay cả chút bột xương cốt cũng không còn. “Này…” Hồng Y dù sao cũng là con gái, dù có mạnh mẽ thế nào cũng không tránh được bị tình huống trước mắt dọa sợ. Những cây ăn thịt người vừa nãy chỉ có thể đối phó với linh sư cấp mười một, mười hai, nhưng cũng phải tha đi, bây giờ dây mây lại có thể ngay lập tức đem một linh sư cấp mười lăm nuốt hết. “Mọi người cẩn thận, tình huống nơi này không đúng như dự kiến.” Thạch Án Dụ lớn tiếng nói, “Xem xét thời cơ cẩn thận, chúng ta rút lui!” Mặc dù đã phải chờ đợi bảo vật này một tháng nhưng Thạch Án Dụ vẫn có thể buông tha, không thể không nói hắn thật sự quyết đoán, chỉ là… “Đã chậm.” Giọng nói đạm mạc của Hạ Hinh Viêm vang lên, tay chỉ về phía sau, “Đường đi đã biến mất.” “Cái gì?” Hồng Y kinh hoảng quay đầu lại nhìn, quả nhiên con đường vừa rồi bọn họ đi tới đã biến mất. “Thiếu gia, làm sao bây giờ?” Thạch Án Dụ trầm mặc, hiện tại còn đường phía trước không biết dẫn đến đâu, đường lui lại không có. Ngẩng đầu nhìn những người ở phía trước đang khó khăn đối phó, tiếng kêu thảm thiết, làm người ta không nỡ nhìn. “Thuyền đến đầu cầu ắt có đường, đi thôi.” Ai cũng không ngờ Hạ Hinh Viêm đứng ở phía sau lại nói chuyện, không có chút chần chờ, cực kỳ bình tĩnh. “Chê cười, chỉ như thế đi vào, chẳng lẽ muốn chịu chết sao?” Hồng Y là người thứ nhất không đồng ý, rõ ràng phía trước chính là đường chết, nàng mới không cần đi lên để chịu chết. “Được, tiếp tục đi tới.” Thạch Án Dụ nghĩ ngợi một chút rồi lập tức gật đầu. Những người dưới trướng Thạch Án Dụ không có ý kiến gì, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn. “Thiếu gia nếu người nghe nói lời nói của kẻ ngu ngốc kia chính là đi chịu chết!” Hồng Y lớn tiếng hét lên, “Hiện tại đi tìm đường lui vẫn kịp.” Thạch Án Dụ không thèm liếc mắt nhìn Hồng Y, căn bản lười giải thích cùng nàng. Nhưng có người đi theo bên cạnh tốt bụng nói một câu: “Nếu vì bảo vật xuất hiện làm sinh ra hiện tượng khác lạ thì cùng chỉ có thể dùng bảo vật để phá vỡ hiện tượng đó, đường lui đã không còn, chỉ có thể tiến về phía trước.” Nơi đó mới có một đường sống. Lúc giải thích, người này tò mò nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, một linh sư cấp mười lại có thể quyết định được còn nhanh hơn so với thiếu gia của bọn họ, người thường xuyên rèn luyện ở những nơi hiểm ác, nàng thật sự là linh sư cấp mười sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang