[Dịch]Người Vô Tâm- Sưu tầm
Chương 21 : Phép thuật truyền thuyết
.
Buổi sáng, Lý Ngọc Vân dậy sớm chuẩn bị thay đồ đi học, khi hắn vừa đi xuống dưới lầu liền gặp Tuyết Quân, nàng đang loay hoay ở dưới bếp chuẩn bị bữa sáng cho hắn
- Chào buổi sáng, chị ngủ ngon chứ ?!
Lý Ngọc Vân mỉm cười chào hỏi, Tuyết Quân cùng vừa làm xong món trường ốp la, nàng với tay lấy ba cái dĩa, vừa nói :
- Chào buổi sáng, cậu chuẩn bị đi học à ?
Nàng nói xong cũng đem trứng đổ ra ba cái dĩa, sau đó bưng tới bàn ăn. Lý Ngọc Vân mỉm cười, hắn vươn tay đón lấy một phần của mình, nhưng trong lúc vô tình chạm phải bàn tay Tuyết Quân.
Tuyết Quân bị hắn chạm phải có chút luống cuống, cái dĩa trứng trên tay liền vuột khỏi tay rơi thẳng xuống dưới đất !
" Xoảng ! "
Tuyết Quân giật mình, nàng luống cuống cúi người xuống thu nhặt từng mảnh vỡ , giọng nói mang theo chút ý tứ xin lỗi :
-" Xin lỗi ! Tại tôi không cẩn thận ! Á "
Tuyết Quân trong lúc luống cuống đã bị một mảnh sứ cắt trúng tay, máu tươi từ vết thương trào ra ngoài. Lý Ngọc Vân nhanh chóng kéo nàng ngồi lại trên ghế, hắn có chút đau lòng nhìn miệng vết thương, rồi sau đó hắn cầm chặt lấy tay của nàng, sau đó nói :
- Cô cẩn thận giữ chặt mạch máu, để tôi đi kiếm thuốc sát trùng cùng băng cứu thương.
Hắn nói xong liền phóng người đi tới hộp thuốc gia đình, sau đó liền quay lại bắt đầu băng bó cho Tuyết Quân.
Tuyết Quân thấy hắn quan tâm tới mình như vậy, trên gương mặt xuất hiện một mảnh ửng đỏ, Nàng ngồi yên đó , ngơ ngác nhìn Lý Ngọc Vân đang cẩn thận băng bó cho mình, trong nội tâm băng giá cũng bắt đầu từ từ tan chảy.
Lý Ngọc Vân băng bó xong xuôi liền ngẩng đầu lên, phát hiện một đôi mắt đẹp ẩn chứa nhu tình nhìn mình, Lý Ngọc Vân mỉm cười nói :
- " Không sao rồi, sau này cô cẩn thận hơn một chút ! "
Tuyết Quân hàm hồ đáp : " Ừ ! Cũng không phải tại cậu ... " Nàng nói xong liền liếc mắt nhìn hắn một cái. Lý Ngọc Vân xấu hổ cười cười, nói :
- " Vậy đi, coi như sáng nay tôi không ăn sáng đâu. Bây giờ cũng gần trễ học rồi, chị cùng với bé Minh Khôi cứ dùng đi nha, tôi đi học đây ! " Hắn nói xong liền xách ba lô chạy ra cửa. Tuyết Quân thấy hắn chạy đi như vậy, gương mặt có chút bất mãn, nói :
- " Cậu chạy nhanh làm gì vậy ? Làm như tôi ăn thịt cậu không bằng ! " Nàng nói xong liền liếc mắt nhìn vết thương được băng bó kỹ càng , trong ánh mắt lóe ra tia cười hiền hậu.
-----
Lúc Lý Ngọc Vân bước ra cửa thì lại xui xẻo gặp cô giáo chủ nhiệm Trịnh Thúy Kiều của mình , nàng cũng vừa dắt xe ra chuẩn bị đi làm. Lý Ngọc Vân mỉm cười nói :
- Chị Kiều, chúng ta đúng là có duyên với nhau nha !
Trịnh Thúy Kiều thấy nam sinh này lại đi học trễ nữa liền lạnh nhạt nói :
- Cậu lại đi học trễ nữa ! Hừ, cẩn thận tôi hạ bậc hạnh kiểm của cậu.
Lý Ngọc Vân vẻ mặt đau khổ , nói :
- Chị Kiều xem, bây giờ còn năm phút nữa mới tới trường. Cũng còn kịp mà !
Trịnh Thúy Kiều mở máy xe, nói với Lý Ngọc Vân :
- Lên xe đi, lần này là lần cuối đấy nhé. Sau này cậu đi học trễ nữa tôi cũng không quan tâm !
Lý Ngọc Vân cười hi hi rồi leo lên xe của nàng, rất nhanh hai người đã đi tới trường học. Lý Ngọc Vân vội vã cảm ơn một tiếng rồi phóng lên phòng học của mình, bắt đầu tiết học buổi sáng.
-----
Tuyết Quân ngồi thẫn thờ trên sofa phòng khách, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa. Lúc này bé Minh Khôi đã ra ngoài sân đá banh, nó chơi một chút liền chán, ôm banh vào trong nhà rồi nhào vào trong người Tuyết Quân, nũng nịu nói :
- Mẹ à, chú tốt bụng đi đâu mất tiêu rồi !
Tuyết Quân nhìn con, nàng vuốt vuốt mái tóc con mình, trìu mến nói :
- Chú tốt bụng đã đi học rồi, bây giờ con vào trong nhà xem tivi đi, lát nữa chú tốt bụng đi về sẽ mua kẹo cho con ăn, được chưa !
- " Oa, hay quá. Con vào trong đây, lát nữa chú tốt bụng về sẽ có kẹo ăn. Hoan hô ! " Bé Minh Khôi vỗ tay sung sướng sau đó chui tọt lên lầu bật tivi xem. Tuyết Quân mỉm cười nhìn theo con mình, thầm nói :
- " Nếu hắn có được một phần như thế cũng tốt ! " Nàng nhớ tới gương mặt vô tinh của người nọ, trong nội tâm có chút giá lạnh !
- Kinh koong ! kinh koong ! Kinh koong !
Tiếng chuông vang lên ở bên ngoài, trong lòng Tuyết Quân khẽ giật nảy lên một cái, một cảm giác bất ổn lan tỏa trong tim. Nàng đứng tần ngần tại chỗ, măc cho tiếng chuông cứ gõ vang rền. Một lúc sau, có một giọng nói the thé truyền vào trong tai nàng :
- Khặc khặc ! Cô nghĩ rằng trốn thoát được sao !
Tuyết Quân run rẩy, nàng chạy vội lên lầu ôm chầm lấy bé Minh Khôi, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây gậy màu xanh lục, trên đầu gậy có nạm một viên hồng ngọc to lớn , tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt !
Tuyết Quân vung cây trượng ra bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm một câu thần chú tối nghĩa ! Tức thời , một luồng ánh sáng màu xanh bắn thẳng ra ngoài cửa, tạo thành một tấm chắn che phủ hàng rào.
Giọng nói kia dường như biết nàng làm gì, hắn hừ khẽ một tiếng, thanh âm the thé mang theo chút trào phúng lại vang lên :
- " Cô nghĩ cái này sẽ chặn được tôi sao ! Khặc khặc . chấp nhận số mệnh đi thôi.... "
Giọng nói văng vẳng khắp xung quanh, Tuyết Quân hốt hoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài đã bị một tầng lưới màu xám che phủ xung quanh. Tuyết Quân vung trượng xanh lên, một tia sáng bắn về tấm lưới.
" Xoẹt ! Xoẹt ! "
Tia sáng màu xanh như muối bỏ vào trong bể, khi gặp phải tấm lưới xám liền biến mất dạng vậy. Gương mặt Tuyết Quan tràn đầy vẻ hoảng sợ, nàng thầm hô không may rồi sau đó ôm chặt con mình đi thẳng lên trên sân thượng.
Lúc này, trên sân thượng liện xuất hiện một đồ án kỳ quái, đồ án tràn ra một luồng hơi thở hắc ám rồi nhẹ nhàng vận chuyển, sau đó một không gian thông đạo xuất hiện. Một bóng người tựa như u linh lướt ra khỏi thông gian thông đạo, toàn thân của hắn được che phủ bởi một áo choàng màu đen, dưới ánh sáng của mặt trời càng làm cho bóng người thêm âm lãnh.
Người nọ giương đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tuyết Quân, nói :
- Khặc khặc ! Cô muốn chạy trốn sao ? Tôi đã nói cô sẽ không có cơ hội thoát khỏi bàn tay của tôi. Cho dù cô có chạy tới chân trời góc biển nào thì tôi cũng tìm được cô mà thôi ! Khặc khặc .... chấp nhận số phận đi...
Tuyết Quân bặm môi lại, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào cả, nhưng trong ánh mắt của nàng lóe ra tia thù hận không thể tả, nàng nói :
- Muốn bắt ta lại sao ? Hừ, hãy đón nhận đòn trừng phạt của thần linh đi đồ ác quỷ ! Phép thuật , truyền thuyết ! Triệu hồi linh hồn thủy thần !
Tuyết Quan giơ ngọc trượng lên cao, một chùm tia sáng màu xanh chói mắt bắn thẳng lên không trung, tạo thành một cột sáng che phủ xuống người nàng. Sau đó, một bộ giáp cực kỳ bắt mắt xuất hiện bao trùm lên người Tuyết Quân. Nón xanh, trên nón có một huy hiệu ba ngôi sao xếp lồng vào nhau, bộ giáp màu thiên thanh cực kỳ hoàn mỹ bao gọn thân hình Tuyết Quân lại, cây ngọc lục trượng cũng nảy sinh biến hóa, tản mác ra một khí tức vô cùng cường đại.
Tuyết Quân tay phải ẵm bé Minh Khôi, tay trái vung gậy ngọc lục trượng ra, hơn mười mũi tên bằng nước đem theomột cỗ lực lượng hùng mạnh bắn thẳng tới người mặc áo choàng đen.
- " Hừ, đom đóm mà cũng đòi so với ánh mặt trời ! Hắc ám vô biên, Ma Vương Kiếm xuất ! " Một thanh kiếm với hình thù kỳ lạ, lưỡi hình màu đen hình zic zắc, trên thân kiếm được khắc một con vật hung tợn, đầu rồng đuôi rắn, bốn chân của kỳ lân. Người áo choàng đen vung kiếm quét ngang, một tia kiếm khí hình bán nguyệt chém rụng mười ngọn băng tiễn, sau đó bóng hình của hắn tựa như u linh lướt đi trên mặt đất, nhanh chóng áp sát hai mẹ con Tuyết Quân.
Tuyết Quân vung trượng tạo thành một tấm chắn trước mặt mình, hai chân nhanh chóng lướt ngang sang một phía rồi lại tiếp tục vung hơn mười mũi băng tiễn tấn công đối phương. Nhưng thân ảnh của người áo choàng đen rất nhanh, cơ bản đã tránh thoát mười mũi tên ấy, hắn hoạt động cực kỳ nhịp nhàng, không có động tác dư thừa nào cả.
Người áo choàng đen vung Ma Vương Kiếm chém thẳng tới bé Minh Khôi trong lòng Tuyết Quân, Ma Vương Kiếm mang theo vô vàn kiếm khí bắn mạnh về phía nàng. Tuyết Quân giật mình hoảng sợ, nàng nhanh chóng vung trượng lập nên một lớp hàng rào chắn trước mặt rồi lụi nhanh về phía sau.
Người áo đen vẫn tấn công không dừng, Ma Vương Kiếm trong tay biến ảo thành hàng vạn lưỡi kiếm cùng nhau tề hướng Tuyết Quân mà đâm tới. Đường kiếm vô phong, lập lòe hàn quang dùng một tốc độ ánh sáng còn phải kém hơn mà đâm vào người đối thủ. Tuyết Quân lùi nhanh về sau, nhưng cũng không may bị một mũi kiếm đâm trúng cổ tay, làm cho cây ngọc lục trượng rơi ra ngoài.
Người áo choàng đen thấy thế liền mỉm cười, nhanh chóng gia tốc tiến về phía trước, Ma Vương kiếm trong tay đâm mạnh vào vị trí trái tim của nàng .
- " Nhất kiếm xuyên tâm ! "
Ánh mắt Tuyết Quân lộ ra tia tuyệt vọng, cùng với tia không đành lòng. Một giọt nước mặt rơi lăn ra từ khóe mắt, rơi xuống dưới mặt sàn nhà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện