[Dịch]Người Vô Tâm- Sưu tầm
Chương 1 : Chết sao ?
.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, xuy đi từng giọt sương trên kẽ lá. Trong tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng cóc gọi bầy , tiếng ve sầu của mùa hạ, thì bỗng dưng vang lên một tiếng động khác thường.
"Rầm "
Một tiếng động đột nhiên nổ ra vang vọng bốn phía. Chung quanh cây cối nghiêng ngả như bị một trận cuồng phong thổi tới. Một bóng đen lướt đi như bay trên đất bằng, nhưng bước chân chập choạng. Người này không phải ai khác, chính là Vân Tiên .
Vân Tiên là một thành viên Ám Kiếm Các - tổ chức dị nặng của quốc gia Việt Nam. Ám Kiếm Các đã được thành lập hơn năm mươi năm, đây là một đội quân cực kỳ hùng mạnh . Đối mới trong lòng mỗi quân nhân bình thường thì thành viên của Ám Kiếm cực kỳ thần bí .Mỗi khi có nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, cũng như những chuyện liên quan tới an nguy của quốc gia thì thành viên Ám Kiếm luôn là người dẫn đầu, xung phong thực hiện nhiệm vụ. Nói tóm lại người nào đã là thành viên Ám Kiếm đều được nhà nước quang vinh, mang trong mình một niềm kiêu hãnh.
Vân Tiên cấp tốc chạy vọt về phía trước, đằng sau anh là bóng đêm mờ mịt, nhưng không kém phần hung hiểm.
" Chíu ! Chíu ! "
Hai tiếng súng vang lên từ đằng sau, hai viên đạn mang theo tia lửa bắn thẳng vào lưng Vân Tiên. Vân Tiên cảm thấy một luồng hơi thở nguy hiểm từ đằng sau, anh bèn bật người lăn tròn một vòng dưới đất. Hai đầu đạn không trúng mục tiêu cấp thẳng vào lòng đất, một mùi lưu huỳnh nhè nhè bốc lên.
Vân Tiên đứng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó. Tay phải nắm chắc khẩu súng lục, chốt an toàn đã được mở sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa.
Trong bóng đêm lặng lẽ, một bóng người bước từng bước đi tới. Trong tay của hắn mang theo một thanh Desert Eagle màu bạc, nòng súng vẫn còn lập lờ hơi khói . Người nọ bước nhẹ nhàng về phía trước, đôi tai giương lên hết công suất. Chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy. Hắn vừa bước đi, vừa cất tiếng nói
- Ngươi muốn tự sát hay chờ ta giúp đỡ.
Trong lời nói của hắn mang theo hương vị trào phúng. Phải biết rằng, một người thông minh sẽ không bao giờ để cho đối phương phát hiện vị trí của mình, trừ khi hắn là một kẻ ngu ngốc. Nhưng người này không phải kẻ ngu, hắn là một sát thủ. Một sát thủ bài danh hạng I trong tổ chức sát thủ quốc tế - Ám Ảnh Đoàn, biệt danh Huyết Nhận. Kỹ thuật bắn súng của hắn hầu như không có đối thủ, có thể so sánh với Luke Luck !!!
Vân Tiên là thành viên Ám Kiếm, tự nhiên kỹ thuật bắn súng không kém ! Nhưng tình huống bây giờ không ổn cho lắm ! Một mặt anh vừa trúng bẫy rập của đối phương, tuy rằng may mắn thoát khỏi nhưng vai trái cũng bị một viên đạn xuyên vào. Chỉ cần bị thương một tay cũng làm cho tốc độ bắn giảm đi 50%.
Vân Tiên không đáp lời, bước chân từ từ di chuyển lùi dần về phía sau một gồ đá gần đó. Trong đêm đen lặng lẽ, hai người đứng đối mặt nhau, chỉ cần đối phương sơ sẩy một chút là sẽ trả giá bằng một viên đạn.
Người nọ sau một hồi nghe ngóng, hắn liền giơ súng sang bên trái một góc ba mươi độ, đôi môi khẽ nhếch theo một đường cong hoàn mỹ.
Chíu !
Một viên đạn được bắn ra khỏi nòng, mùi lưu huỳnh vẫn còn phảng phất trong không khí. Huyết Nhận rất tự tin với tài bắn của mình, hắn tin rằn một phát súng này sẽ đoán biết được chỗ ẩn thân của đối phương.
Vân Tiên thấy phát súng bắn về phía mình, liền nhất thời cả kinh. Hắn một bật người né tránh nhưng đôi chân nặng trịch, tựa hồ một cất bước khó hơn bình thường gấp mười lần. Viên đạn nhanh chóng bắn thẳng vào tay phải của anh, khẩu súng cầm trên tay liền rơi xuống bãi cỏ phía dưới. Lúc này, Vân Tiên biết bản thân không thể nào sống sót .
Trong nội tâm của hắn liền dâng lên một cỗ cảm giác bất lực, bất lực nhìn đối phương từ từ tiến lại và kết liễu mạng sống mình. Hắn mốt chạy trốn, nhưng lượng máu bị mất quá nhiều làm cho sức lực của hắn bị giảm đi đáng kể. Đôi mắt của anh đỏ ngầu như của loài thú dữ, gân xanh trên trán phập phồng, mồ hôi ứa ra thành dòng, chảy dài theo gương mặt xuống tận cằm. Và cuối cùng đọng lại thành một giọt lớn, nhẹ nhàng rơi xuống bãi cỏ phía dưới.
Gió đêm khẽ thổi, từng luồng hơi lạnh lướt qua gương mặt góc cạnh mà cương nghị của Vân Tiên, mái tóc lay động trong gió. Lúc này Huyết Nhận đã bước tới trước mặt hắn, khẩu Desert Engle trong tay đang nhắm thẳng vào trái tim của anh, ngón tay trỏ để trên cần bắn, chỉ cần hắn động một chút là kết liễu cuộc đời thành viên Ám Kiếm này.
Lúc này, trong nội tâm Huyết Nhận cực kỳ hưng phấn, đôi mắt ti hí lập lòe từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vân Tiên, thanh âm lạnh lẽo của hắn lại vang lên:
- Vĩnh biệt nhé ! Nếu có kiếp sau, đừng có làm Ám Kiếm.
Chíu ! Chíu ! Chíu !
Ba viên đạn cuối cùng trong ổ đạn lần lượt bắn thẳng vào trong trái tim Vân Tiên, gương mặt của anh trắng nhợt, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ bộ vị trái tim, thấm đẫm của lớp áo đen dạ hành. Thân hình Vân Tiên mềm nhũn té ngã xuống mặt đất .
Huyết Nhận cất súng, cười tà tà nói với bản thân : " Thật là không biết sống chết ! " Hắn nói xong liền cất bước quay ngược trở lại, chỉ phút chốc đã mất hút trong màn đêm.
Gió đêm vẫn cứ thổi lay động mái tốc đen óng của con người nằm trên mặt đất này !!!
Một dòng máu tươi chảy ra từ trái tim của Vân Tiên, thấm xuống lớp đất bên dưới. Máu đỏ nhanh chóng hòa tan vào trong lòng đất, tựa như đang bị hút vào vậy ! Bỗng dưng lớp đất bên dưới sụt sồi lên xuống, theo tần số càng lúc càng nhanh. Một giây sau, một vật thể hình tròn to bằng cỡ nắm tay trồi lên mặt đất, từ bên trong phóng ra một tia sáng màu đỏ cực kỳ mảnh mai. Tia sáng này phóng thẳng vào trái tim đã bị găm ba đầu đạn kia ...
Gió đêm vẫn thổi, ve sầu vẫn cất tiếng hát chào hè, mọi vật vẫn tiếp tục chu trình tự nhiên của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện