[Việt Nam] Người Việt Nam Tại Dị Giới

Chương 34 : Chân mệnh thiên tử.

Người đăng: 

.
-“Uống rượu không nhóc.” Nguyễn Tuấn Long quăng bầu rượu về phía Trần Nguyên. -“Chơi luôn!” Trần Nguyên đưa tay đón lấy, mở nắp ra thì thấy rượu trong bầu có màu vàng óng, hương thơm từ đó đang không ngừng lan tỏa khắp không gian, hắn liền đưa lên miệng tu ừng ực. “Khà! Quá đã, rượu ngon!” Trần Nguyên liếm môi, hai mắt sáng lên, khi hắn uống vào liền cảm thấy máu huyết toàn thân sôi sùng sục, đầu óc có chút mơ hồ, cảm giác cả người bay bay như đi mây về gió. -“Rượu ngon!? Đâu đâu, mau đưa cho ta uống thử xem nào!?” Ngay lúc này đột nhiên một giọng nói từ phía sau vọng lại, một thân ảnh lắc lư xuất hiện, tốc độ tay vô cùng nhanh, nhanh tới mức khiến Trần Nguyên phải há hốc mồm, đoạt lấy bầu rượu trong tay Trần Nguyên đổ hết vào mồm. -“Rượu của ta đâu rồi?” Nguyễn Tuấn Long nhìn Trần Nguyên với ánh mắt quái lạ. - “Không phải ta uống đâu. Một bầu nhỏ thôi là bụng ta đã đầy căng ra rồi. … Rượu ngon… ha ha ha….” Người thanh niên miệng sùi bọt mép, giải thích lung tung. “Khà” một tiếng, ngửa đầu lên trời, ngồi ôm bụng rung đùi khoái trá, rên lên sung sướng. Cả Nguyễn Tuấn Long cùng Trần Nguyên đều dùng ánh mắt giết người nhìn về phía người thanh niên đang lắc lư đó Mấy tên công tử bột còn đang trụ lại cũng theo đó mà nhìn người thanh niên, sau khi nhìn thấy người đó đám công tử bột lại một lần nữa bị kích động đến mức suýt té xỉu…. Bọn chúng được đám người hầu đỡ dậy, có một tên trong số đó thì thào: “Trời ạ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà hắn cũng tới…. Nhìn kỹ mới thấy, người thanh niên chơi lầy với Trần Nguyên thực ra lại là một người rất đập choai, miệng luôn tươi cười, trên người mặc nhung phục cao quý, bên hông mang đai lưng bạch ngọc, toàn thân toát ra khí chất cao quý, mỗi hành động đều rất quý sờ tộc. Nhưng mà Trần Nguyên với Nguyễn Tuấn Long khi nhìn tên này đều có cùng một suy nghĩ: không hiểu tại sao dáng vẻ của con hàng này lại có chút bựa rách và hèn mọn! Dưới ánh mắt giết người của Trần Nguyên và Nguyễn Tuấn Long, người thanh niên bựa rách đó vẫn thản nhiên cầm một điếu thuốc lào ra rồi lấy diêm quẹt lửa châm thuốc rồi liền lủi nhanh vào góc tường để trốn. Rít một hơi thật sâu, người thanh niên cảm thấy toàn thân sung sướng. -“Trần đệ, để ta giới thiệu cho ngươi, cái tên bựa rách này chính là Lý Quân Sinh, nhị hoàng tử của Nam Việt đế quốc chúng ta. Con hàng này hình như có danh tiếng vô cùng vang dội, cụ thể là như nào thì ta cũng không nhớ.” Nguyễn Tuấn Long híp mắt nhìn Lý Quân Sinh đang ngồi trong góc tường, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng. -“#$%^& Hoàng tử cái con khỉ, dám giựt rượu của ông! Đây chính là rượu cực phẩm ngàn năm khó gặp, dù là một giọt cũng vô cùng tinh túy, nghìn vàng khó đổi, thế mà ngươi dám uống hết! Ông liều mạng với ngươi!” Thanh niên Việt Nam Trần Nguyên hùng hổ xắn tay áo lao lên, bất chấp thân phận của Lý Quân Sinh. -“Ế! Đừng manh động, cha hắn là Hoàng Đế đấy, phải nghĩ cho cha đệ chứ!” Nguyễn Tuấn Long nắm lấy cổ áo Trần Nguyên kéo lại, mặc cho Trần Nguyên khoa chân múa tay loạn xạ, nhẹ nhàng và tình cảm nói với hắn. -“VCL (Vui cười lên )! Dâm Long, ngươi đừng nghĩ bản thân là đệ nhất thiên tài của Nam Việt học viện thì có thể nói ta như thế nhé! Ta đây phong lưu tiêu sái, đẹp trai rạng ngời, nhân phẩm cực tốt.....(lược bỏ ba nghìn từ) Thế mà vào miệng ngươi lại thành một con hàng bựa rách là sao! Hôm nay không giải quyết rõ ràng thì ông đây sẽ xử khô máu với ngươi.” Sắc mặt Lý Quân Sinh xị xuống, nhưng rất nhanh chóng bình thường trở lại, ánh mắt tàn bạo nhìn Nguyễn Tuấn Long. -“Xử khô máu với ta hả!? Con người ngươi thì có chút xíu hà mà đòi xử khô máu ta! Tiết canh không có ăn mà đòi xử khô máu ta! Ơ chạy đi đâu thế!?” Nguyễn Tuấn Long khinh thường Lý Quân Sinh, giọng nói có chút giễu cợt, không thèm chừa mặt mũi cho hoàng tử đế quốc, đấu khí màu xanh lá nhạt bùng ra, bóp tay răng rắc, Lý Quân Sinh thấy tình huống có vẻ không ổn liền chạy, né xa xa Nguyễn Tuấn Long. -“Mất có bình rượu mà ăn thua gì! Cuộc đời còn nhiều cái để mất lắm.” Lý Quân Sinh nghe xong sắc mặt thay đổi, sau đó cảm thán nói. -“Cút!” Trần Nguyên bay lên tung cước đạp thẳng vào “thằng nhỏ” của Lý Quân Sinh khiến hắn lăn long lóc vào bờ tường. Hai lỗ tai xì khói, mặt đỏ lựng. “Đê ma ma, ngươi có biết rượu ngon quý hiếm cỡ nào không? Mỗi giọt đều tinh túy vô cùng, thế mà tên bựa rách ngươi lại phí phạm như thế!” Vui mừng? Ngạc nhiên? Sợ hãi? “Phim” gì đang được chiếu ở đây thế này? Đó là tất cả những suy nghĩ của đám công tử bột tại Tràng Tiền lầu, một tên mặt mũi lạ hoắc thoải mái hung hăng đánh đập nhị hoàng tử đế quốc danh tiếng vang dội nằm trên mặt đất, tất cả đám công tử bột đều ngẩn người đứng đó, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ ngốc nghếch thộn ra, không tin vào mắt mình nữa. -“Trần đệ, đệ đánh hắn như vậy là không được...” Nguyễn Tuấn Long chạy tới nắm áo Trần Nguyên. -“Ta không ngờ ngươi sẽ giúp ta...” Lý Quân Sinh vẻ mặt hèn mọn chắp tay tỏ vẻ biết ơn nói với Nguyễn Tuấn Long. -“Đánh vào mặt con hàng này cho nó thành mặt lợn đi! Phải đánh như thế này này...” Nguyễn Tuấn Long trực tiếp đạp Lý Quân Sinh xuống vực thẳm, tay đấm chân đá vào mặt vị nhị hoàng tử này. ............................................. -“Ế, nhóc con, tên này chính là người mang chân mệnh thiên tử!” Giọng nói đểu cáng của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên. -“Quánh đã tay ghê!” Trần Nguyên cùng Nguyễn Tuấn Long cùng đồng thanh, bỏ qua lời Sói ca nói. -“Trần đệ, kệ tên hèn mọn này đi, chúng ta đi uống rượu!” Nguyễn Tuấn Long lôi Trần Nguyên lên tầng cao nhất của Tràng Tiền lầu uống rượu. Còn Lý Quân Sinh đang nằm chèm bẹp dưới đất, vừa nghe thấy chữ rượu là hai mắt liền sáng trưng, bất chấp trên người còn đang bị thương chạy theo hai người, tốc độ còn nhanh hơn cả cờ hó. -“Trong một phút, toàn bộ lũ ẻo lả các ngươi cút khỏi đây cho ta!” Lý Quân Sinh chạy được mười mấy bước thì đột nhiên nghĩ ra cái gì, quay đầu lại nhìn nhìn ba mươi mấy người đang ngồi ở Tràng Tiền Lâu. Nói xong rồi chắp tay sau đít tiếp tục chạy theo đám Trần Nguyên, ngay lúc hắn vừa dứt lời thì nhưng âm thanh “vèo vèo rầm rầm” vang lên, trong vòng chưa đầy 30s, toàn bộ Tràng Tiền lầu không còn một tiếng động, toàn bộ đám công tử bột đều bỏ chạy hết sạch. Tình cảnh này khiến chưởng quầy của Tràng Tiền lâu khóc không ra nước mắt. Năm phút sau Lý Quân Sinh đã leo lên đến tầng cao nhất của Tràng Tiền Lâu, giận dữ tung một cú song phi làm cửa phòng nát bấy, sau đó hét lớn: - “Hai con trym kia, mau lăn đây đưa rượu cho ta uống.” Mùi rượu nồng nặc từ trong phòng bay ra. -“Thằng này ngon!” -“Bốp...bịch....hự.....” MỘt loạt những chuỗi âm thanh bạo lực vang lên, tay đấm chân đá như đánh vào bao cát. .................................................................................................. -“Nhị hoàng tử à! Ngươi sao rồi.” Trần Nguyên lấy tay chọt chọt Lý Quân Sinh, giọng nói có chút dè dặt. -“Hắn chưa chết được đâu.” Nguyễn Tuấn Long làm bộ thế ngoại cao nhân đạp Lý Quân Sinh một cái vào mông nói ra. -“Hai tên khốn kiếp kia! Đánh ta như thế này thì làm sao ta đi cua gái được hả!? Hai tên khốn nhà ngươi có biết bổn hoàng tử F.A mười mấy năm nay chưa!? Giờ mặt mũi ta bầm dập như thế này thì làm sao mà ta cua gái được.” Lý Quân Sinh lồm cồm bò dậy, lấy cái gương ra soi, sau khi thấy mình trong gương liền choáng váng mặt mày la hét ầm ĩ. -“Nhìn là biết hư cấu rồi.” Trần Nguyên ngồi gãi chân, ngoáy mũi phun ra một câu, đánh mắt nhìn Nguyễn TUấn Long -“Ngươi hốc hết rượu quý của ông, ass ngươi chưa nở bông là tốt lắm rồi." Nguyễn Tuấn Long ngoài mặt lạnh lùng nói, trong lòng thì lại cười thầm nháy mắt với Trần Nguyên. -“Hai tên các ngươi còn muốn thế nào nữa!?” Lý Quân Sinh làm bộ mặt hung thần ác sát, hình như sắp bùng cháy rồi. -“Trần Nguyên dựng thẳng ngón tay giữa lên, sau đó bấm bấm tính toán: -“Xem nào, đoạt loại rượu cực phẩm của ta mà uống, ta bỏ mấy con số lẻ đi gọi là chút “lộc”, chỉ cần giao ra đây mười vạn kim tệ là được.” - “Cái gì?!!” Lý Quân Sinh hét lên. -“Năm vạn kim tệ! $%^& Có phải là rượu của ngươi đâu mà ngươi lại hùng hổ tính toán thế. Chả có bầu rượu nào đáng giá mười vạn kim tệ cả, chí ít là ta chưa từng thấy qua!” Lý Quân Sinh chỉ thẳng ngón tay vào mặt Trần Nguyên giận quá hóa cười. -“Hừ, rượu lấy từ Tộc Tiên ra, ngươi nghĩ có đáng giá mười vạn không!?” Nguyễn Tuấn Long không nóng không lạnh nói ra. Lý Quân Sinh chửi to: -“Ngươi điên à, rượu từ tộc Tiên quý hiếm đấy, nhưng ngươi nghĩ uống loại rượu này xong sẽ biến thành tiên sao mà đòi mười vạn??” -“$%^& Mười vạn có thể nuôi cả một quân đoàn trong vòng một tháng đấy! Uống thêm ly nữa coi như thế nào!” Lý Quân Sinh tức giận muồn nổ phổi, thở phì phò ngồi xuống, tiện tay cầm ly rượu đã rót sẵn bên cạnh lên, ngửa cổ một hơi uống sạch, âm thanh ừng ực ừng ực vang lên. -“Rất, rất không đáng, giá trị mười vạn kim tệ, ngươi định chém bão à! Thêm ly nữa đi nào!” Lý Quân Sinh uống xong chép chép miệng, dối lòng chê dở, hai mắt hấp háy nhìn bầu rượu trên tay Nguyễn Tuấn Long. -“Tặng ngươi một ly nữa!” Nguyễn Tuấn Long kinh thường, tiện tay rót rượu vào chén rồi đẩy qua. Lý Quân Sinh hừ lạnh hai tiếng, rất muốn nói không thèm, thế nhưng lại không cưỡng được hấp dẫn của hương thơm từ ly rượu, liền mở rộng miệng nói: -"Rượu này quả thật rất tốt, thế nhưng cũng không phải rượu do Tửu thần làm ra, cũng không đến mức một bầu mười vạn kim tệ!” Lý Quân Sinh bĩu môi nói, nói xong liền nâng chén rượu lên, chớp mắt đã dốc cạn vào trong cổ họng. -"Hú dà!" Từng đợt mát lạnh như gió thu truyền từ cổ họng tới bo tử, Lý Quân Sinh cảm thấy máu huyết toàn thân như đang bị làm lạnh, một chén thứ hai xuống bụng, khiến hắn cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, cố gắng khắc chế cảm giác này. Hai mắt Lý Quân Sinh đỏ bừng lên. - "Rượu ngon! Tộc Tiên nấu rượu có khác.” Vị nhị hoàng tử này nâng chén trống trơn lên lắc lắc, rồi đặt mạnh xuống bàn. Trong lòng hắn có suy nghĩ muốn xông lên đoạt bình rượu kia. -“Vậy ngươi muốn bồi thường cho ta như thế nào đây?" Nguyễn Tuấn Long nhẹ nhàng nói ra. -“Đương nhiên là bổn hoàng tử ta sẽ bồi thường rồi, tuy nhiên....” -“Như vậy là tốt rồi, vậy là tổng cộng mười một vạn.” Trần Nguyên cắt đứt lời Lý Quân Sinh, cười cười gian xảo nói. -“........” Lý Quân Sinh trợn mắt cứng mồm ...một người dày dặn kinh nghiệm lừa gạt người khác như hắn cũng phải ngẩn ngơ hồi. -“Ha ha...thôi nào...ha…nào…Chúng ta lần đầu ngồi chung với nhau, còn Long huynh, nói thực chúng ta cũng là người quen cũ, mặc dù hay gặp nhau nhưng cũng ít khi ngồi uống rượu với nhau, không đánh không quen nhau.... nào chúng ta cùng cạn chén….” Lý Quân Sinh cười khổ, trong lòng chịu thua hai tên vô sỉ này, đánh người ta đã đời rồi gài hàng cỡ đấy ai đỡ được, đành chấp nhận nuốt hận tươi cười mời rượu. Số từ: 2581
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang