[Việt Nam] Người Việt Nam Tại Dị Giới
Chương 11 : Luyện tập.
.
Chiến Quyền có 7 chiêu, chiêu chiêu cương mãnh, tàn nhẫn, ra tay chắc chắn đoạt mạng. Càng chiến càng mạnh, sát khí xung thiên, quyền kinh thiên hạ.
Chiêu thứ nhất: Quyền Định Giang Sơn: quyền kình cương mãnh khí thế vô địch, lực đánh ngàn cân, có thể phá hết đấu khí hộ thể (nếu cấp bậc đối thủ không vượt quá 5 sao) quyền kình đi vào cơ thể rồi phát nổ liên hoàn.
Chiêu thứ hai: Quyền Kinh Thiên Hạ: quyền chiêu tàn nhẫn, linh hoạt đa biến kì lạ khó đoán đấm ngàn nhát phá nát xương cốt, quyền kình sắc bén như đao lột da thịt xẻ thịt, đâm huyệt phá mạch phế công chớp mắt, hành hạ đối phương cho đến khi khí tuyệt sống không bằng chết.
Chiêu thứ ba: Quyền Động Sơn Hà: Dùng Đấu Khí hùng hậu khắc chế địch, xuyên phá phòng ngự, dù có ở giữa thiên quân vạn mã cũng không sợ, phá nát lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của địch nhân.
Chiêu thứ tư: Quyền Phá Hải: quyền thế hùng dũng, khí thế cuồn cuộn bao trùm thiên đại, thế nhanh và kịch liệt như sóng dữ dội bờ, ra đòn chớp nhoáng giành lấy tiên cơ, lực đủ phá sóng, nghiêng biển lật sông, cực kì bá đạo, hủy diệt tất cả sự sống, như trời rung đất chuyển nhấn chìm tất cả.
Chiêu thứ năm: Quyền Kinh Thế: Đấu khí âm hàn ngưng kết nước không khí thành mưa đá xoay vòng theo quyền thế, tạo thành mưa gió cuồng bạo phủ xuống mặt đất. Ngàn vạn mưa đá lực như pháo đạn bắn, thế như sấm sét. Chỗ đi qua núi tan đá lở, không khí trở nên cực lạnh. Hàn kình thấu xương, đông kết huyết dịch. Toàn thân đóng băng.
Chiêu thứ sáu: Quyền Diệt Địa: Quyền kình phá nát đại địa, một đòn siêu cường tuyệt bá giáng xuống đại địa, quyền kình phá hoại áp bức, mang tính hủy diệt bộc phát, lan ra ngàn dặm khắp bốn phương tám hướng, sức hủy diệt như động đất cấp 10 khiến kẻ địch không nơi đặt chân, thảm tử dưới quyền pháp.
Chiêu thứ bảy: Quyền Thôn Thiên: Hút khí thiên địa, nuốt mây phun sương, hấp nạp tinh hoa thiên địa chuyển hóa thành sát thương. Quyền phong bắn thẳng lên tầng mây, chấn động bầu trời phá mây rạch trời vạn vật đều bị hút lên, khí thế hùng hổ bất tuyệt dường như tận thế giáng lâm. Quyền vừa ra mây gió đổi màu trời đất biến sắc, phá vỡ không gian.
Bộ quyền pháp này thực tế thuộc Thiên cấp thượng phẩm, nhưng do ba chiêu cuối chưa từng có ai thực hiện được, kể cả người sáng tạo cũng chỉ có thể sử ra bốn chiêu đầu. Cho nên đẳng cấp chỉ còn Địa cấp thượng phẩm, đây quả là món hời cho Trần Nguyên. Bộ quyền pháp này từ chiêu một đến chiêu thứ tư không phân cấp bậc, chỉ từ chiêu thứ năm trở đi bắt buộc phải siêu việt Đấu Hoàng chín sao mới có thể phát ra bốn phần uy lực. Chiêu thứ 7 thì chưa thể hình dung cấp bậc nào có thể thi triển.
Trần Nguyên sau khi mường tượng lại “Chiến Quyền” thì bắt đầu đi vào sâu bên trong núi Cấm, cứ một hai tiếng là lại giết chết một con ma thú cấp một, đó đều là những con ma thú sống riêng lẻ, tuy rằng những ... con ma thú cấp một này cũng có chút là lợi hại, tuy nhiên nếu so với Hắc Vân Báo thì quả thực không đủ nhét kẽ răng.
Khi trời đã bắt đầu chập tối, Trần Nguyên liền nhanh chân đi làm cho mình một cái hang rồi dùng tảng đá chặn lại ở cửa hang, ở trong hang đốt lửa lên, sau đó lấy thi thể của Hắc Báo ra, xẻ thịt rồi xiên vào, sau đó rải lên ít muối cùng gia vị rồi nướng lên, kể từ khi xuyên qua Âu Long đại lục thì đây là lần đầu tiên hắn ăn thịt nướng. Hiển nhiên là rèn luyện một thời gian dài trong rừng rậm, vốn tiêu hao thể lực và đấu khí, khiến cơ thể cạn kiệt năng lượng nhanh chóng. Cho nên lúc này ăn thịt của Hắc Vân Báo hắn cảm thấy rất ngon, Trần Nguyên ăn rất nhiều, ăn đến gần hết cái bắp đùi của Hắc Báo.....
Có điều như vậy rất xứng đáng, tốc độ khôi phục đấu khí của Trần Nguyên cũng nhanh hơn, lúc luyện tập mỗi lần tiêu hao, Trần Nguyên đều leo lên cây để tiến hành tu luyện khôi phục lại, điều này làm cho tốc độ tu luyện đấu khí của Trần Nguyên nhanh hơn bình thường rất nhiều rất nhiều, nói đơn giản một chút là đi tu luyện lần này nếu so với luyện tập bình thường thì nhanh hơn gấp năm lần, điều này làm cho Trần Nguyên tràn ngập phấn khích, vui mừng. . . . . .
Dùng việc tu luyện thay cho việc ngủ, Trần Nguyên đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện, hừng đông ngày hôm sau, ánh nắng gắt gao chiếu rọi khắp nơi, lúc này Trần Nguyên cũng chậm rãi kết thúc việc tu luyện, cử động một chút cho gân cốt thư giãn rồi sau đó đẩy tảng đá qya một bên rồi từ trong hang đi ra ngoài.
“Giết chết ma thú cấp bốn, bất kể phương pháp, cách thức, thời gian trong ba tháng..... Thưởng, tu vi đề thăng thêm tám sao, một viên bảo thạch cấp B..... Thất bại, khấu trừ sáu sao ....” Trần Nguyên vừa thò đầu ra ngoài chưa được một phút thì giọng nói cực kì phởn của Sói ca vang lên.
Đánh chết ma thú cấp bốn? Đối với tình huống hiện nay Trần Nguyên hiển nhiên là hoàn toàn không đủ sức, ma thú cấp bốn ở trong núi Cấm đã là ma thú cấp cao rồi, còn ma thú cấp năm thì ở sâu hơn, ở vùng núi Cấm tuy rằng có hơn ngàn vạn ma thú, thế nhưng để đạt được tới ma thú cấp bốn cũng không nhiều lắm, ngay cả ở đây nếu muốn tìm được một con ma thú cấp bốn thôi thì cũng đã không dễ dàng gì rồi chứ đừng nói tới khả năng là đánh chết ma thú cấp bốn. Đánh chết ma thú cấp bốn..... Thì ít nhất cần cấp đấu linh mới có khả năng làm được, cho dù là đại đấu sư chín sao nếu không có trong tay địa cấp đấu kĩ, thì đối phó với ma thú cấp bốn sợ cũng phải dùng hết toàn lực trong hai ba mươi chiêu mới có thể giết được, tuy nhiên, nếu như gặp phải ma thú cấp bốn mạnh mẽ, trâu bò thì ngay cả cửu tinh đại đấu sư cũng chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy, trừ phi đấu linh sáu sao trở lên mới có thể tiêu diệt được, còn không thì không có khả năng giết được ma thú cấp bốn.
Với khả năng của Trần Nguyênđừng nói là giết chết ma thú cấp bốn? Mà ngay cả bất cứ một con ma thú cấp ba nào thì tùy tiện quào một phát cũng đã có thể đưa Trần Nguyên về với tổ tiên.
-“Cái %$&* Sói ca!!! Ngươi đùa ông đấy à. Cái CMN ngươi cái tên cờ hó.*&$#...Đồ khốn không biết liêm sỉ, cái cm nhà ngươi…..” Trán Trần Nguyên nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, chửi bới rầm trời.
-“À hi hi...... Ngươi nói rất đúng, ta rất là vô sỉ, cơ mà ta đây căn bản đếch phải con người...... Cho nên ta không có liêm sỉ, thì ngươi có thể làm ta.....” Sói ca không chút xấu hổ nói như vậy, làm cho Trần Nguyên triệt để câm lặng.
Không để ý tới lời nói và việc làm đểu cáng của Sói ca nữa, Trần Nguyên nhảy từ trên sườn núi xuống rồi từ đó đi thẳng vào vùng sâu hơn bên trong rừng rậm. Trên đường đi ở ven đường Trần Nguyên đã giết chết hơn hai mươi con ma thú cấp một có ý định đánh lén, hắn cứ đi vào sâu bên trong rừng rậm, đối với Trần Nguyên mà nói, chỉ cần đám ma thú cấp một không tập hợp lại thành đàn mà quần công hắn thì hắn đều có thể thịt được, mà ma thú cấp một đối với Trần Nguyên bây giờ đã không đủ nhét kẽ răng, muốn rèn luyện bản thân, chỉ có thể đi tìm ma thú có thực lực tương đương hoặc là có thực lực cao hơn một bậc, như vậy mới có thể tiến bộ được.
Mà ma thú cấp hai thì đa số là đều sinh sống ở nơi sâu thẳm trong rừng rậm của núi Cấm, còn ở khu vực phía ngoài thì rất ít, Hắc Vân Báo chính là một ngoại lệ trong số đó, vì phần lớn muốn gặp ma thú cấp hai thì đều phải đi vào sâu trong núi Cấm. Nơi nào có điều kiện sinh sống tốt thì hầu như đều có sự tồn tại của bọn chúng.
“Gào...Gào....Grừ……Xì….Xì…Rít..”
Lúc Trần Nguyên đang đi, ngay ở chỗ sâu bên trong rừng rậm truyền đến một tiếng rống kinh tâm động phách, trong phạm vi tiếng rống đó làm cho đám chim chóc đều hoảng sợ bay tán loạn, còn một ít ma thú nhát gan cấp một sau khi ngẩng đầu nhìn đều nhanh chóng chạy trốn. Chợt nghe từ xa truyền đến một tiếng nổ rất lớn, trong rừng rậm dài hơn nghìn mét, hỏa quang bốc cao đến tận trời, dã thú gầm rú không ngừng, những tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp sơn lâm, điều này làm cho Trần Nguyên trong lòng thầm rùng mình, nhất thời vận chuyển đấu khí nhảy lên cây cao, tìm một vị trí đẹp để quan sát và ẩn nấp.
Phát hiện không có gì đặc biệt, Trần Nguyên mới rời khỏi nơi ẩn nấp đi về phía phát ra âm thanh, khi đến đó thì phát hiện ở đây, trong vòng chu vi mấy chục thước, rừng cây đều đã bị liệt hỏa thiêu đốt qua, lộ ra một mảnh đất trống, trong mảnh đất trống này tràn ngập thi thể, khắp nơi đều tản ra một mùi máu tanh hỗn loạn, trên mặt đất thì đầy các phần còn lại của tay, chân dã thú, nhìn thấy mà giật mình.
-“Một con Thanh Huyết Xà dài hơn hai trượng, ma thú cấp năm đấy em. Lao vô bem ngay cho nóng nào. Thịt nó xong là được tăng 4 sao đấy, đã thế còn có chút điểm giao dịch, còn có vô số đồ bổ nữa. Lao vô đê, chần chừ làm gì nữa!” Sói ca hung phấn gào thét bên tai Trần Nguyên.
-“…….” Trần Nguyên câm lặng, mặc kệ Sói ca.
-“Ú hú hú….một con trym to to, Huyền Ưng! Thiệt là kích thích quá đi chứ! Thêm một con ma thú cấp năm nữa.” Sói ca cười nhăn nhở, giọng nói đê tiện hết mức. “Nhóc con, núp kĩ đi rồi lát nữa bọn nó bem nhau xong thì hốt trọn ổ nhé!” Sói ca hung phấn, nói liên tục không ngừng nghỉ.
-“Vùng cây cối rậm rạp này khá rộng và nhiều bụi rậm, con rắn xanh kia chắc sẽ có lợi thế nhiều hơn con chim kia rồi.” Trần Nguyên thầm nghĩ trong lòng, hai mắt đảo liên hồi. “Mà hai con này đánh nhau vỡ đầu chắc chắn là vì cái gì đó.” Nói rôi hắn đảo mắt nhìn xung quanh nhưng nhìn mãi vẫn không thấy gì.
Nhìn Huyền Ưng xoay trên không trung có động thái chuẩn bị hành động, Trần Nguyên biết rõ bọn nó sắp bem nhau rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, con Huyền Ưng kia đột nhiên lao xuống, lập tức cùng Thanh Huyết Xà triển khai chiến đấu, khí thế rất hung hãn, sức phá hoại kinh người, cấy cối bốn phía không ngừng đổ nát. Khung cảnh thật là kinh người, hai con hàng này đánh nhau dĩ nhiên khủng bố như vậy, cảnh giới của Trần Nguyên mới chỉ là Đấu Sư hai sao, căn bản gánh không nổi lực phản chấn kia kia, đành phải không ngừng lui về phía sau, thầm nghĩ trong lòng:
-“ Đánh đi, đánh đi, liều mạng đánh đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, như vậy mình sẽ làm ngư ông đắc lợi, hơn nữa còn có thể giết chết hai con hàng lớn, bọn nó đều là ma thú cấp năm, nếu như mình giết chết bọn nó, sẽ có bao nhiêu điểm giao dịch đây ta?”
Chạy xa chiến trường năm sáu dặm, Dương Lỗi mới không có bị lực phản chấn ảnh hưởng đến, nhìn xem một rắn một ưng tranh đấu, đã đạt đến tình trạng gay cấn rồi.
Trên người Thanh Huyết Xà bị thương nhiều chỗ, khắp nơi trên vảy rắn đều chảy máu, mà Huyền Ưng kia cũng không kém, lông vũ mất một mảng lớn, mất máu cũng kha khá.
Bất quá như vậy cũng không ảnh hưởng cả hai tranh đấu, ngược lại càng phát ra mãnh liệt, rất có xu thế cá chết lưới rách với nhau. Với vốn kiến thức học được từ kiếp trước, Trần Nguyên biết rất rõ rắn với chim vốn là thiên địch, liều mạng đập nhau ngươi chết ta sống thì không có gì kỳ quái cả, như thế hắn càng thêm vui vẻ, tốt nhất là cả hai hấp hối, như thế sẽ càng tốt cho hắn.
Số từ: 2462
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện