[Dịch]Người Tình Ở Nhà Đối Diện - Sưu tầm

Chương 14 : chương 5.1

Người đăng: 

.
Trên đường lái xe về nhà, Cao Chi Ngang phát hiện có ánh mắt bên cạnh mình cứ một mực liếc trộm anh, nhưng chỉ cần anh nhìn lại, thì cô gái kia liền lập tức thu hồi tầm mắt của mình, làm bộ như đang nhìn ra bên ngoài. Một lần nữa dư âm khóe mắt nhìn trộm của Mộc Tâm Vân lại bị Cao Chi Ngang bắt được, lần này lập tức quay đầu lại hướng cái nhìn thẳng vào trong mắt của cô. "Mộc Tâm Vân, anh biết rõ là anh quá mức đẹp trai, cho nên em nhìn không nỡ dời mắt, nhưng mà em có thể quang minh chính đại nhìn anh, không cần phải lén lút như vậy đâu." "Ai mà thèm nhìn cái đẹp trai của anh chứ, là vì em có việc muốn hỏi anh thôi." Thực không sao chịu nổi cái loại người tự luyến như vậy (người có tính thích tự yêu bản thân mình). Bởi vì xe của cô bị trục trặc phải đưa đi tu sửa, cho nên hôm nay cô mới đi cùng xe của anh về nhà. "Chuyện gì vậy?" "Chuyện này..." Mộc Tâm Vân chần chờ một lát. Ngày đó sau khi anh uống rượu say được cô đưa trở về nhà, ngay ngày hôm sau anh đi xuống miền nam để quay ngoại cảnh. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ sau mấy ngày qua. Mộc Tâm Vân căng thẳng nắm chặt bàn tay lại thành quyền, tự hỏi sẽ phải mở miệng hỏi anh như thế nào cho tốt. "Có chuyện gì em cứ việc nói thẳng, làm sao mà cứ phải ấp a ấp úng?" Không có can đảm mở đầu bằng câu hỏi trực tiếp, cô chuyển sang hỏi vòng qua một câu hỏi trước: "Anh còn nhớ rõ chuyện mấy ngày trước anh đã uống rượu say như thế nào không?" "Ừ, như thế nào kia?" "Này, vậy thì những lời nói mà ngày hôm đó anh đã nói ra ấy, có phải là lời nói thật không?" "Anh đã nói cái gì?" "Thì anh nói là cái chuyện...cái chuyện... Anh... anh..." Chết tiệt, cô vậy mà lại xấu hổ đến nỗi không sao thốt nổi câu nói ra khỏi miệng nữa chứ. "Anh đã nói như thế nào?" Trông thấy vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của cô, Cao Chi Ngang rất buồn bực, anh không thể nhớ rõ rốt cuộc đêm đó chính mình đã nói với cô những chuyện gì. Hít sâu một hơi, Mộc Tâm Vân lấy hết dũng khí để nói ra câu kia, "Anh nói anh yêu em!" Thấy anh đột nhiên trở nên trầm mặc, không nghe thấy anh trả lời lại kỳ câu gì, cô nóng ruột lại tiếp tục truy vấn: "Này, anh không nghe thấy những lời em vừa mới nói sao?" Lúc này Cao Chi Ngang mới chậm rãi mở miệng hỏi lại: "Anh đã nói với em là anh yêu em sao?" "Đúng rồi, có thật như vậy không?" Cẩn thận dò xét ánh mắt của cô, Cao Chi Ngang thử hỏi ngược lại: "Nếu như, anh muốn nói là nếu như đó là thật sự thì thế nào?" Chống lại anh đôi mắt thăm thẳm của anh, trái tim của Mộc Tâm Vân đập dồn dập lên một hồi, bất giác cô không tự chủ nổi, hô hấp như ngừng lại, giọng nói trở nên cà lăm: "Anh đừng có gạt người, anh đó, làm sao anh có thể yêu em được chứ?" Anh nhất định là đang muốn đùa vui đối với cô hoặc là đang nghĩ muốn chỉnh sửa lại cô mà thôi. "Anh đã nói là nếu đó là thật sự thì sao?" Nếu như anh thật sự yêu cô thì sao nhỉ? Đầu óc của cô đột nhiên giống như một thành một lọ hồ dán rồi, không có cách nào để tự hỏi chính mình, vô ý thức cô ấp úng nói ra những lời từ thâm căn cố đế kia với anh: (hình đang cập nhật)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang