[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)

Chương 57 : Thị trấn Triệu Hoa.

Người đăng: 

.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông đi đến phòng tổ chức huyện ủy, tuy Phùng Chấn Hoa và Hàn Văn Học đều muốn đưa hắn đến thị trấn Triệu Hoa, nhưng dựa theo trình tự, trước tiên hắn phải đến phòng tổ chức. Trần Dân Tuyển đã sớm chuẩn bị xong, lúc hắn xuống lầu còn cười nói: - Tôi lần đầu tiên nhận nhiệm vụ quan trọng thế này. Hàn Đông mỉm cười: - Sau này nhất định nhiệm vụ quan trọng ngày càng nhiều. Xuống dưới lầu thì đã có sẽ đến đợi sẵn, hai người cũng không lập tức lên xe mà đứng sang bên cạnh. Vì Phùng Chấn Hoa và Hàn Văn Học đều chưa đi ra, hai người nhất định phải chờ xe của bọn họ đến đây, mới dám leo lên xe. Vài phút sau Phùng Chấn Hoa chạy đến, Hàn Đông và Trần Dân Tuyển nhanh chóng tiến lên nghênh đón. Lúc này xe của Hàn Văn Học cũng chạy đến như chớp, giống như muốn tranh thủ thời gian. Lái xe hạ cửa sổ xuống, Phùng Chấn Hoa ngoắc tay: - Hàn Đông lên xe của tôi. - Vâng, bí thư Phùng. Hàn Đông chạy đến bên phải, gật đầu cảm ơn Trình Chiêm Lâm xuống mở cửa xe. Sau đó xe rời khỏi huyện ủy, Hàn Văn Học lái xe theo sát phía sau, Trần Dân Tuyển chạy xe đi sau cùng. Trên xe Phùng Chấn Hoa dùng giọng thầm thía nói: - Hàn Đông, tình hình ở Triệu Hoa là không lạc quan, toàn huyện có hai mươi sáu xã thị trấn, trong đó nếu xét về sản lượng hay độ tăng kinh tế thì Triệu Hoa trước nay chưa từng thoát khỏi ba vị trí cuối cùng. Lần này huyện ủy phái cậu xuống thị trấn Triệu Hoa, cũng hy vọng cậu có thể kết hợp lý luận với thực tế, hoàn toàn thay đổi bộ mặt lạc hậu của cơ sở. Hàn Đông thầm cười khổ, vì ba bài viết mà hầu như ai cũng coi hắn là người có trình độ lý luận cao, vị lãnh đạo nào cũng muốn hắn kết hợp lý luận với thực tế. Xem ra sau này phải nổ lực biến chuyển hình tượng, nếu không sẽ lưu lại ấn tượng không hiện thực trong mắt người khác. - Bí thư Phùng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực để ứng phó, tuyệt đối không làm cho các vị lãnh đạo huyện ủy mất mặt. Phùng Chấn Hoa cười, hắn dựa người ra phía sau, hai tay bóp thái dương vài cái: - À, phần nhiệt tình của cậu là rất tốt nhưng cần xem xét phương pháp công tác thực tế, đúng rồi, Chu Ngọc Vinh là người khá tốt, các cậu có thể trao đổi với nhau nhiều hơn. Nếu không phải biết trước Chu Ngọc Vinh là người của Phùng Chấn Hoa, Hàn Đông nhất định sẽ bị những câu nói này của đối phương làm cho hồ đồ. Nhưng sau khi nghe xong thì trong lòng Hàn Đông chợt bùng lên một cảm giác khó chịu, rõ ràng, mục đích Phùng Chấn Hoa đưa mình xuống cũng không đơn giản. Hàn Đông đảo mắt, chỉ thấy Phùng Chấn Hoa đang híp mắt, hai ngón tay cái khẽ ấn huyệt thái dương, hắn thấy đối phương thật sự như cáo già vậy. - Tôi sẽ nhớ chỉ thị của bí thư Phùng! - Ha ha, cậu cũng đừng nghiêm túc như vậy. Phùng Chấn Hoa lộ ra nụ cười: - Tóm lại cậu đến thị trấn Triệu Hoa thì cứ an tâm công tác, huyện ủy nhất định sẽ trợ giúp. Triệu Hoa là thị trấn nằm ven bờ sông Đà Giang cách huyện thành huyện Phú Nghĩa hơn bốn mươi kilomet, vì không có cầu qua sông, vì vậy xe và người muốn qua phải đi phà. Khi đứng đợi phà, Hàn Đông đứng bên bờ sông, hắn nhìn dòng nước chảy ào ào bên dưới, từng đợt gió mát lạnh thổi đến làm cho người ta như muốn run lên. Trần Dân Tuyển đi đến bên cạnh Hàn Đông rồi nói: - Vấn đề giao thông cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của thị trấn Triệu Hoa. Hàn Đông khẽ gật đầu, đây chính là một thị trấn mà mình sắp làm chủ, nhưng vấn đề của nó phưc tạp hơn hắn tưởng. Một con sông vắt ngang qua giống như một bàn tay bóp chặt cổ thị trấn Triệu Hoa, nhưng mặt sông quá rộng, chỉ sợ muốn xây cầu cũng không đơng giản, nếu không thì huyện đã làm từ lâu rồi. Sau khi qua sông thì xe lại chạy trên con đường dốc ba mươi độ, đi thêm hai dặm đường thì quẹo vào một khu phố, tốc độ cũng giảm hẳn. Hôm nay xem ra là ngày họp chợ, trên phố có rất nhiều người, sọt hàng, xe đẩy, người người tấp nập, âm thanh huyên náo. Khi thấy một chiếc xe đi đến, người trên đường cũng không vội đứng tránh, vẫn tiếp tục mua bán trả giá, người đi đường vẫn không nhanh không chậm. Lái xe bất đắc dĩ phải liên tục ấn còi, âm thanh tút tút lại chọc giận người khác, cả đám trợn mắt nhìn, miệng mắng lớn. - Đây là nơi mình sắp làm chủ chính quyền sao? Hàn Đông nhìn những đoàn người đi trên đường, những hàng nhà mái ngói cổ xưa mà tâm tình như rơi vào đáy cốc. Chỉ cần nhìn tình huống là biết thị trấn Triệu Hoa không lạc quan ra sao, xem ra Hàn Đông hắn không phải vào nơi đầm rồng hang hổ, mà chính là khỉ ho cò gáy. Lúc này Trình Chiêm Lâm ngồi ở vị trí ghế lái phụ chợt quay đầu nói: - Sắp đến rồi, chỉ cần xuống sườn núi bên kia là được. Hàn Đông khẽ gật đầu, tâm tình có hơi trầm trọng, cũng không còn tràn ngập chờ mong như trước. Phùng Chấn Hoa nhàn nhạt nói: - Chỗ này điều kiện rất lạc hậu, nhưng cũng là nơi dễ tạo ra thành tích, quan trọng là cách làm thế nào. Hàn Đông tưởng tượng, nếu là ở cơ sở tốt, mình cũng không dễ tạo ra thành tích. Bây giờ có thể thấy thị trấn Triệu Hoa lạc hậu, tuy phát triển khó khăn nhưng muốn tạo ra chút thành tích cũng không khó. Hàn Đông suy nghĩ như vậy mà tâm tình tốt lên rất nhiều, hắn nói với Phùng Chấn Hoa: - Bí thư Phùng, sau này mong anh giúp đỡ nhiều hơn. - Ha ha, cậu còn chưa đến nhận chức mà đã nghĩ cách rồi. Phùng Chấn Hoa nở nụ cười: - Nhưng nhanh chóng tiến vào công tác cũng tốt, cậu cũng hiểu rõ tình huống trong huyện rồi đấy, cũng không có bao nhiêu tài chính rót vào cho thị trấn Triệu Hoa. Phùng Chấn Hoa nói lời này chẳng khác nào không nói, nhưng Hàn Đông cũng không trông mong gì vào đối phương. Trước đó đối phương cố ý nhắc đến Chu Ngọc Vinh, Hàn Đông biết, đối phương không thể nào chính thức suy nghĩ cho mình. Xem xổ dốc thêm ba trăm mét, mặt đường cũng dần bằng phẳng, xe hơi quẹo trái, dừng lại trước một khu nhà. Trình Chiêm Lâm xuống xe, hắn chạy đến bên trái mở cửa xe cho Phùng Chấn Hoa, bí thư Phùng xuống xe, hắn lại chạy sang bên phải. Hàn Đông cũng không chờ Trình Chiêm Lâm mở cửa xe cho mình, hắn tự đẩy cửa bước xuống. - Bí thư Phùng đúng là khách quý khó gặp. Một giọng nói thô kệch vang lên, một nhóm người xuất hiện đón chào. Hàn Đông đưa mắt nhìn, đi đầu là một người đàn ông mặc áo khoác quân đội màu xanh, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, chính là bí thư đảng ủy thị trấn Triệu Hoa, là bí thư Vũ Kiến. Vũ Kiến tiến lên bắt chặt hai tay của Phùng Chấn Hoa: - Hoan nghênh bí thư Phùng đến thị trấn Triệu Hoa chỉ đạo công tác. - Cậu vẫn là bộ dạng này. Phùng Chấn Hoa tức giận nói. Vũ Kiến lại cười ha hả sang bắt tay Hàn Văn Học, giọng nói của hắn lớn đến mức ai cũng phải nhìn sang. - Chào bí thư Phùng! Sau đó là một người đàn ông gương mặt trắng nõn, hai tay bắt chặt tay Pch, vẻ mặt kích động. Phùng Chấn Hoa nở nụ cười thân thiết, vừa bứat vay vừa vỗ vai đối phương: - Rất tốt, Ngọc Vinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang