[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Chương 39 : Cùng xe.
.
- Anh Đông, lần đầu tiên gặp mặt, tôi mời anh một ly, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.
Ngưu Chí Không đứng lên dùng hai tay nâng ly rượu nói.
Ngưu Chí Không chính là bạn của Lữ Nam Phương, người này mặc tây phục, đeo giày tây, bộ dạng nhã nhặn, ăn nói hiện ra kiến thức bất phàm.
Trò chuyện với Ngưu Chí Không trong chốc lát, Hàn Đông chợt cảm thấy đối phương rất giỏi, vì vậy có thể thấy được ánh mắt của Lữ Nam Phương là thế nào, nếu không sẽ chẳng giới thiệu Ngưu Chí Không này cho mình.
- Chí Không là bạn của Nam Phương, cũng là bạn của tôi, tôi tửu lượng có hạn, mọi người cứ tùy tiện.
Hàn Đông nói, sau đó nâng ly cụng với Ngưu Chí Không.
- Anh Đông cứ tùy ý là được.
Ngưu Chí Không nói, sau đó dùng hai tay nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Ngưu Chí Không nghe hiểu ý của Hàn Đông, đồng thời có chút nghi hoặc, người này là ai? Ngồi đó bất động như núi, tuy tuổi không lớn nhưng khí thế trầm ổn, chỉ có thể thấy được trên những người địa vị cao vời. Mình cũng đã gặp qua những người có cha là chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh, nhưng chưa từng thấy trên người bọn họ có khí thế như của Hàn Đông, điều này đúng là kỳ quái.
Hơn nữa Ngưu Chí Không cũng biết rõ thân phận của Lữ Nam Phương, mà Lữ Nam Phương gọi đối phương là anh Đông, chẳng lẽ biết thân phận của Hàn Đông?
Ngưu Chí Không nghĩ đến đây mà trong lòng có ý, trên mặt mang theo nụ cười, cùng cụng ly với Lữ Nam Phương.
Hàn Đông thầm gật đầu, Ngưu Chí Không này là người biết tiến biết lui, tuy Hàn Đông cảm thấy đối phương rất tốt nhưng lại không muốn quá thân thiết với đối phương, tất cả chỉ để Lữ Nam Phương làm cầu nói. Hắn không muốn sau này kinh tế phát sinh vấn đề, vì vậy cần đặc biệt chú ý.
Sau khi cơm nước xong thì Ngưu Chí Không cùng leo lên chiếc Santana của Lữ Nam Phương tiễn chân Hàn Đông ra bến xe. Chiếc xe BMW của hắn dừng ngoài quán cơm, nhưng hắn là người biết nhìn mặt nói chuyện, không dám chạy chiếc BMW đi tiễn chân Hàn Đông, đồng thời còn tự mình làm lái xe. Điều này có thể thấy hắn là một nhân vật co được giãn được, có lẽ tương lai kinh doanh sẽ thành công lớn, vì dù sao bây giờ hắn đã có cơ sở rất tốt.
Đến bến xe, Lữ Nam Phương nhanh chóng đi lấy vé đưa cho Hàn Đông nói:
- Anh Đông, thời gian hôm nay quá ngắn, lần sau chúng tôi sẽ đi tìm anh.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, đến lúc đó cứ điện thoại cho tôi.
Lúc này Ngưu Chí Không móc một chiếc máy nhắn tin ra đưa đến trước mặt Hàn Đông rồi cười nói:
- Anh Đông, đây là sản phẩm mà tôi và Lữ Nam Phương sắp kinh doanh, làm phiền anh Đông dùng thử trước, sau này nếu có vấn đề thì có thể đưa về xưởng bất cứ khi nào.
Hàn Đông mỉm cười, tiểu tử Ngưu Chí Không này quà cáp cũng giỏi kiếm cớ như vậy, nhưng chiếc máy nhắn tin này giỏi lắm chỉ có giá hai ngàn đồng, cũng không đáng là gì. Vì vậy hắn nhận lấy rồi mỉm cười nói:
- Tốt, tôi sẽ thu nhận, sau này các anh đến Vinh Châu, tôi sẽ chiêu đãi.
Nước trong sẽ chẳng có cá, Hàn Đông biết rõ điều này, thân trong quan trường, căn bản không thể nào không có nhân tình lai vãng, chỉ cần khống chế đúng mức độ sẽ không có vấn đề.
Ngưu Chí Không thở dài một hơi, Hàn Đông có thể thu nhận thứ kia cũng là nể mặt lớn.
Lữ Nam Phương cười ha hả, sau đó vỗ vai Ngưu Chí Không nói:
- Tiểu tử cậu dám hối lộ quan viên ngay trước mặt tôi, đúng là to gan.
Ngưu Chí Không nói:
- Tôi nào dám, đây không phải là trước khi khai trương phải đẩy mạnh xúc tiến tiêu thụ sao?
Hàn Đông nhìn đồng hồ, chỉ còn cách thời gian xe xuất bến mười phút, vì vậy nhân tiện nói:
- Tôi cũng nên đi kiểm phiếu, các anh cứ về trước đi.
- Được rồi, nếu anh Đông có cơ hội phát tài thì cứ nói cho tôi biết nhé?
Lữ Nam Phương cười ha hả nói.
- Chúc anh Đông thuận buồm xuôi gió, tạm biệt.
Ngưu Chí Không nói, hắn nhìn Hàn Đông đi vào trong khu xé vé, sau đó hỏi Lữ Nam Phương:
- Nam Phương, anh Đông kia là thần thánh phương nào?
Lữ Nam Phương cười hì hì:
- Anh đã đọc qua nhật báo Trung Quốc rồi chứ, anh ấy là Hàn Đông.
- Sao?
Ngưu Chí Không chợt kinh hãi:
- Anh ấy là Hàn Đông sao? Hèn gì, hèn gì...Sớm biết như vậy tôi phải chúc thêm anh ấy hai ly nữa.
Tuy Ngưu Chí Không cũng không tham chính, nhưng từ nhỏ đã được cha rèn luyện, cực kỳ chú ý đến thế sự. Vì những xí nghiệp tư nhân trong nước muốn phát triển mạnh thì cần phải nắm chắc phương châm và chính sách quan trọng của nhà nước, chỉ có thê đi theo thời tế mới bảo trì trạng thái đứng vững vàng. Trong khoảng thời gian này trong nước bùng lên những lời bình luận bảo thủ, điều này càng làm cho Ngưu Chí Không và cha hắn lo lắng, nếu thế cục chính trị biến đổi, như vậy công tác kinh doanh của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng Hàn Đông lại cho bọn họ hy vọng rất lớn, nếu như nhà nước mở rộng cải cách theo hướng của hắn, như vậy sẽ có lợi ích rất lớn cho các xí nghiệp tư nhân.
- Ha ha ha...
Lữ Nam Phương thấy Ngưu Chí Không vừa khiếp sợ vừa kích động thì không khỏi cười lớn đắc ý, cảm thấy rất tự hào.
Ngưu Chí Không lúc này cũng cười vui vẻ, hắn cầm lấy cánh tay của Lữ Nam Phương:
- Đi, anh em mình đi làm vài ly nữa.
Hàn Đông ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, hắn vừa uống vào hai ly rượu đế, đầu có hơi choáng. Lúc này vị trí bên cạnh hắn vẫn còn trống, thời gian xe chạy đã đến gần, nhân viên bắt đầu lên soát vé.
Khi thấy Hàn Đông nhắm mắt dựa lưng lên ghế thì nhân viên soát vé bất mãn nói:
- Thức dậy, vé của anh đâu?
Hàn Đông mở mắt ra đưa vé cho đối phương, thầm cảm thấy thái độ của nhân viên đúng là quá kém.
Đúng lúc này một cô gái mặc áo lông trắng cố sức kéo theo một chiếc va ly lớn đi đến, nàng nhìn vé trong tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, dùng tay vỗ ngực cảm thán nói:
- May quá, cuối cùng cũng đến kịp giờ.
Cô gái khẽ thở phì phò, gương mặt hồng phấn, toàn thân bùng lên hơi thở thơm ngát, đủ làm cho người a phải chấn động.
Lúc này nhân viên soát vé đi đến tức giận nói:
- Vé đâu, sao đến muộn như vậy, có biết trì hoãn thời gian của biết bao người không?
- Thật xin lỗi, gặp kẹt xe.
Cô gái cầm vé đưa đến.
Nhân viên soát vé dùng tay xé vé, sau đó đi về phía trước ngồi xuống, xe cũng bắt đầu chạy đi, phóng về phía huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông không có việc gì, hắn nhắm mắt, cảm nhận xe có hơi xóc, trong mũi truyền đến mùi hương nhàn nhạt.
Hàn Đông chợt cảm thấy cô gái kia xích lại gần, có vài sợi tóc dài của đối phương bay lên mặt làm hắn cảm thấy ngứa ngứa. Hắn mở mắt, thấy cô gái một tay che miệng, một tay đẩy cửa sổ.
Thấy cô gái có vẻ say xe, Hàn Đông tranh thủ thời gian mở cửa sổ, đồng thời cố gắng ép người vào thân ghế.
- Hụ...Hụ...
Cô gái khẽ duỗi đầu ra cửa sổ, nàng há miệng ho khan, cũng không cho ra bất kỳ thứ gì.
Gương mặt cô gái đỏ rực, khi say xe mà không ói ra được thì rất khó chịu.
Khoảng cách trên xe cũng không rộng, dù Hàn Đông đã cố gắng ép người ra phía sau nhưng cô gái kia vẫn ép lên ngực hắn, khi xe xóc nảy thì hai bên không ngừng ma xát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện