[Việt Nam] Ngục Thánh

Chương 26 : Đôi mắt

Người đăng: 

.
Theo yêu cầu của người dẫn đường, chiếc phi thuyền chiến đấu và ba xe trượt tuyết phải bỏ lại ngoài bìa rừng. Quân đội Băng Hóa sẽ tiếp quản chúng và đó là tất cả thiện ý của quốc gia này. Cuộc gặp gỡ giữa Tây Minh và hoàng đế nước sở tại chỉ đổi được chút động thái tích cực trên. Ngài đại thánh sứ chẳng trông mong vài lời hứa hẹn đưa quân hay thánh sứ hỗ trợ, toàn lời lẽ ngoại giao cả. Do sống tách biệt với thế giới, tộc Đà Ma hầu như không có ai ghé thăm, cư dân trong tộc cũng chẳng hiểu cái gọi là “hiếu khách”. Gã da tái vừa dẫn đường vừa tỏ thái độ cộc cằn: -Các người mang theo một mớ ầm ĩ quấy phá sự bình yên của mảnh đất này! Tại sao không tự đi bằng đôi chân? Các người nương nhờ cái đống sặc mùi kim khí kia vì thiếu lòng tin vào bản thân? Thật yếu đuối! Hỏa Nghi sẵn ghét gã da tái nên đốp ngay: -Này anh bạn, chúng tôi khởi hành từ Thánh Vực đấy! Gã da tái dẫn mọi người tiến sâu vào con đường chật hẹp trong cánh rừng lá kim sau tiếp lời: -Thánh Vực? Rồi sao? Đôi chân là tài sản quý giá! Nó chứng minh rằng con người đủ sức tồn tại, đủ sức lật đổ thần thánh. So với những kẻ chôn thây ở Nghĩa Địa Băng, các người quá thảm hại! Hỏa Nghi tức lồi mắt: -Nhưng ngăn giữa Thánh Vực và lục địa là đại dương! -Thì bơi qua, rất đơn giản! Hỏa Nghi nhún vai lắc đầu chán ngán, đối thoại cùng một người mà tư duy của người đó bị mắc kẹt trong dãy núi tuyết là chuyện ngu nhất đời. Gã da tái chẳng quan tâm thái độ của Hỏa Nghi và thao thao bất tuyệt: -Tộc trưởng của chúng ta đã tự thân bước tới Thánh Vực, tìm đến những nơi bí ẩn nhất của lục địa Kim Ngân. Ông ấy không nhờ cậy đấng thánh thần tối cao hay bất cứ máy móc nào! Người như tộc trưởng rất, rất hiếm! Con người bây giờ luôn dựa dẫm đám siêu nhiêu vô hình, tiêu biểu như Vạn Thế… Gương mặt Kh’srak bừng bừng lửa giận, nước da trắng chuyển màu đỏ tía. Không giống sự căm ghét nhất thời của Hỏa Nghi, anh chàng tộc Thanh Thủy căm ghét gã da tái bằng bản năng tự nhiên. Biến cố lịch sử lâu dài cùng sự khác biệt tôn giáo đã phủ tấm màn thâm thù bất biến lên hai bộ tộc. Kh’srak nghiến răng kèn kẹt: -Bọn dị giáo mọi rợ không tin Vạn Thế và kết quả là chúng bị xua đuổi đến nơi lạnh lẽo rồi chết dần chết mòn ở đó! -Vậy sao? Có dám thử sức với bọn dị giáo “chết dần chết mòn” không? – Gã da tái quay lại. Hai người họ đứng đối diện như sắp đánh nhau. Gã Đà Ma cao lớn hơn, đôi mắt màu lửa lộ rõ vẻ khiêu khích hiếu chiến. Kh’srak tuy biết nơi đây là địa bàn của đối phương song không hề ngán ngại. Lục Châu phải lãnh trách nhiệm hòa giải bởi chẳng có dấu hiệu nhường nhịn nào của những kẻ sống chết vì niềm tin tôn giáo. Công chúa mong đến đền thờ hủy diệt ngay để đỡ gặp mấy cảnh khó xử này. Khu rừng trải dài một màu xanh lẫn màu tuyết. Những cây cổ thụ thẳng tắp vươn cao, lớp vỏ cây sần sùi bền bỉ chống chọi cái lạnh hàng thiên niên kỷ. Gió liu hiu trên cành lá rớt xuống mặt người, cơn lạnh buốt thấm da thịt làm mọi giác quan đông cứng. Và cảnh vật sẽ dừng ở mức buồn tẻ nếu không có vài cặp mắt hoang dã ẩn nấp trong bụi cây trắng xóa. Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng nhưng Vô Phong cảm giác chúng đang theo dõi bước chân con người. Những cặp mắt chậm rãi di chuyển, thân thể hầu như chìm khuất trong lớp tuyết dày đặc. Hơi thở của chúng khào khào những tiếng rung từ buồng phổi to khỏe. Gã da tái nói: -Các người gọi chúng là “Tàn ảnh” nhưng tộc ta gọi là “Krura”. Chúng sống theo bầy, rất mạnh, rất khỏe và rất háu ăn. Các người sẽ gặp lại “Krura” sớm thôi. Tiếng thở chậm rãi ngừng hẳn, vài âm thanh lạo xạo xa dần. Có vẻ bọn tàn ảnh nhắm chừng không xơi nổi đoàn người nên rút đi. Chẳng ai thấy rõ hình dạng của chúng song tất cả đều hy vọng đây là lần chạm trán cuối cùng. Con đường nghiêng dần khiến những bước chân nhanh hơn. Đoàn người đến nơi sau nửa tiếng đi bộ. Trước mắt họ là một thung lũng lớn, ngôi làng tộc Đà Ma lọt thỏm trong thung lũng, hàng ngàn túp lều xám xếp từng hàng thẳng tắp trước chiếc lều lớn nhất của tộc trưởng nằm trên lưng chừng núi. Lịch sử người Đà Ma kéo dài hàng ngàn năm nhưng cách thức sinh hoạt không hề thay đổi. Thuở xa xưa, nơi đây là trung tâm tôn giáo và địa điểm tụ họp chính trị lớn nhất lục địa, bộ tộc tồn tại trung lập và gìn giữ giáo điều của thần Thiên Phạn, các hoàng đế thường xuyên lui tới hỏi ý kiến tộc trưởng. Có điều những lời khuyên đó chỉ góp phần thúc đẩy chiến tranh thêm khốc liệt. Người ta tin rằng chính bộ tộc đã kích động chiến tranh làm hàng trăm đế chế ở Băng Thổ suy tàn. Gã da tái đưa mọi người xuống làng rồi thẳng hướng đến lều tộc trưởng. Đường đi khá dài nên Vô Phong có dư thời gian ngắm nghía qua cuộc sống xung quanh. Đại đa số đàn ông trong tộc vắng mặt, gã da tái nói họ đang đi săn ở miền cực bắc. Ngôi làng chỉ còn phụ nữ và trẻ con. Phụ nữ Đà Ma đang làm những công việc mà đàn ông có thể làm như xẻ cây hoặc khuân vác đá, thậm chí họ đảm đương nhiều việc mà đàn ông bình thường chưa chắc làm nổi như săn thú dữ. Khi đàn ông đi vắng, phụ nữ lãnh trách nhiệm bảo vệ làng khỏi sự quấy phá của bọn tàn ảnh; họ giết bọn quái vật, xẻ thịt chúng và phơi hàng trăm miếng thịt đỏ máu trước các cửa lều. Người Đà Ma không coi tàn ảnh là thực phẩm nhưng chúng sẽ trở thành đồ ăn nếu xâm phạm lãnh thổ. Thứ duy nhất mà phụ nữ nơi đây không thể làm là đi săn miền cực bắc và bản lĩnh đàn ông Đà Ma thể hiện ở chỗ anh ta mang về bao nhiêu chiến lợi phẩm. Những người phụ nữ dừng công việc và dõi theo đoàn khách lạ bằng đôi mắt lòng đen tròng đỏ hoang dại, nước da trắng lợt trong những bộ đồ bó sát khiến họ càng thêm ma quái. Một vẻ đẹp đáng sợ tựa bông hồng tua tủa gai độc. Vô Phong không dám nhìn họ lâu hơn vài giây, bèn quay ra ngó mấy căn lều. Hắn thấy bên trong chất đầy sách vở và bọn trẻ con đang chăm chú học tập. Rõ ràng Đà Ma không phải dân tộc rừng rú kém văn minh. Bộ tộc lưu giữ khá nhiều di sản thời phi cơ giới, hàng năm Đại Hội Đồng vẫn đề nghị họ trao trả mọi thứ song vô hiệu. Vì lẽ đó, bộ tộc nhận lấy vô số tiếng xấu cùng lời chỉ trích cay nghiệt. Mất khoảng vài phút đi theo con đường dốc dọc thân núi dẫn đến lều tộc trưởng. Lều khá lớn, diện tích đủ chứa hơn trăm người; lớp vải xám phủ ngoài trang trí nhiều họa tiết kỳ lạ màu đen đỏ phân bổ theo bố cục, chúng kể chuyện về một dân tộc bị dồn vào diệt chủng song may mắn tồn tại. Chiếc lều truyền đời từ thế hệ này qua thế hệ khác và người Đà Ma trân trọng nó như thứ của cải quý báu nhất. Hỏa Nghi nhỏ to với Vô Phong rằng nếu đem bán ở thị trường chợ đen, chiếc lều có giá khởi điểm tương đương mười viên quang tố cộng lại. Gã da tái bảo mọi người đợi ở ngoài rồi vào trong. Lát sau gã trở ra cùng tộc trưởng. Vị tộc trưởng đã già, đôi mắt trũng sâu xô đẩy lớp da nhăn nhúm trên gương mặt già cỗi, tóc rối buông thõng ngang lưng đọng sương gió. Khác bản mặt cau có của gã da tái, ông ta nở nụ cười hòa nhã: -Công chúa Lục Châu? Chào mừng cô! Ta đã nhận được tin từ Tây Minh, nghe nói mấy người cần giúp đỡ? Tốt thôi, tộc Đà Ma sẽ giúp! Xin tự giới thiệu, ta tên Hrdaya – tộc trưởng Đà Ma. Nhác thấy Kh’srak, tộc trưởng lên tiếng: -Người Thanh Thủy hả? Cậu biết K’jun không? Hắn còn sống chứ? Kh’srak ngoảnh mặt không đáp vì trong lòng vẫn bực tức gã da tái. Hrdaya tiếp lời: -Chắc cậu từng nghe ba vị thủ lĩnh chiến đấu bên cạnh Bát Đại Hộ Vệ? Ta và K’jun nằm trong ba thủ lĩnh đó, vì vậy cậu nên tôn trọng ta một chút! Kh’srak ngớ người đoạn ngó chằm chằm vị tộc trưởng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Một người Đà Ma chiến đấu cạnh người Thanh Thủy là chuyện viễn tưởng nhất thế giới. Chẳng có gì chứng minh lời tộc trưởng là đúng nhưng linh tính mách bảo Kh’srak rằng ông ta không bịa chuyện, anh chàng vội chỉnh đốn thái độ dù ngữ khí hơi lạnh nhạt: -Ngài Linh Tế vẫn khỏe! -Tốt, còn sống là tốt. Chuyển lời thăm hỏi hắn giùm ta. – Tộc trưởng khẽ cười – Mọi người, mời vào! Hrdaya vén cửa lều. Hỏa Nghi gãi cằm suy nghĩ rồi hỏi: -Bát Đại Hộ Vệ sống cách đây mười thế kỷ, chẳng lẽ ông… -Phải. – Hrdaya cười – Ta và K’jun sống lâu hơn tám đứa trẻ đó. Hỏa Nghi há hốc mồm: -Ông bao nhiêu tuổi? -Hơn hai ngàn thì phải? Không chắc lắm! K’jun cũng xêm xêm. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Hai ngàn năm là con số không nhỏ, họ đều tin rằng ngần ấy thời gian là đủ để hoàn thành mọi giấc mơ của đời người. Bên trong lều treo nhiều mảnh da thú và vô số vật dụng cầu kỳ tinh xảo, tất cả là chiến lợi phẩm mà Hrdaya thu được từ những chuyến đi săn miền cực bắc. Không gian bốc lên một mùi đắng ngắt, ai nấy đều nhăn mặt khó chịu. Nó là một đống tạp pín lù gồm mùi lá thuốc trộn chung thịt sống. Không ai hiểu và cũng không dám hỏi thứ kinh khủng đó là gì. Nhưng chẳng cần đợi người hỏi, Hrdaya giải thích rằng ông đang pha chế một dược liệu giúp chống chọi cái lạnh ở ngồi đền hủy diệt. Và thứ dược liệu dùng để… uống chứ không bôi ngoài da như kem chống lạnh. Cổ họng Vô Phong bất giác đông cứng, hắn sợ nuốt cái món tạp pín lù trên chưa chống được lạnh mà đã lăn ra chết vì ngộ độc. Tộc trưởng trải một cuộn vải lớn trên mặt bàn. Nó là bản đồ đến đền thờ thần hủy diệt. Ngôi đền không lớn nhưng nhiều lối đi ngoằn ngoèo như mê cung. Tuy nhiên, lũ quái vật tàn ảnh mới là vấn đề. Chúng trú ngụ trong đền, số lượng lên tới hàng trăm con, sức người không thể nào chống chọi hết. Hrdaya nói: -Giờ vào đền chẳng khác nào tự sát. Chờ đến nửa đêm hẵng đi, lúc ấy bọn Krura... à, là tàn ảnh như mọi người vẫn gọi. Chúng sẽ đi săn lúc nửa đêm, số lượng giảm thiểu đáng kể. Cẩn thận, các vị chỉ có ba tiếng, chậm một phút thôi cũng chết! -Sao lại thế, thưa ngài? – Lục Châu hỏi. -Thần tận thế sẽ tỉnh dậy và đóng băng mọi thứ. Ta sẽ tìm người dẫn đường cho các vị. Thời gian tác chiến vừa ngắn vừa nguy hiểm, chưa kể khả năng Quỷ Vương không xuất hiện. Nhóm công chúa mất hơn một tuần để luyện tập và khởi hành, thời gian đó đủ biến lời tiên tri trở thành giấy vụn. Lục Châu lo Quỷ Vương đã rời khỏi đền thờ, mọi kế hoạch coi như đổ bể. Công chúa cúi chào tộc trưởng rồi rời đi, nàng cần sự yên tĩnh để trí óc thông suốt. Mọi người cũng tản ra tìm chỗ nghỉ ngơi hoặc làm việc riêng. Riêng Vô Phong ở lại, hắn đợi ai nấy đi hết rồi hỏi tộc trưởng: -Ngài… Hờ rờ… Hờ rờ… Hắn lúng búng mãi vẫn chẳng đánh vần nổi cái tên, đầu óc tên này hoàn toàn thiếu vùng học tập ngoại ngữ. Tuy nhiên Hrdaya không giận, ông xua tay: -Gọi “tộc trưởng” là được. -Vâng, vâng! Tộc trưởng, ở đây có chỗ nào luyện tập? Vị tộc trưởng nhìn Vô Phong, ông già gãi cằm rồi buông lời nửa khen ngợi nửa châm chọc: -Hăng máu luyện tập nhỉ? Tuổi trẻ có khác! … Sau lều tộc trưởng có một khe núi thông xuống bờ sông. Sông dài không điểm đầu điểm cuối, dải nước chảy xiết đem theo hoa tuyết trôi về nơi bất định. Thấp thoáng đâu đó trong cánh rừng là những người phụ nữ tộc Đà Ma làm nhiệm vụ cảnh giới. Họ liếc nhìn gã Vô Phong đang dò dẫm bước rồi nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ bản địa, chốc chốc lại cười ầm lên. Tên tóc đỏ nóng mặt nhưng không dám ho he vì lạ nước lạ cái. Vô Phong chọn một chỗ kín đáo rồi ngồi trên tuyết lạnh. Hắn thả lỏng cơ thể, ánh mắt tập trung vào thanh “bộc phá” kiếm ở trước mặt, tâm trí cố gắng nhớ lời dạy dỗ của ông thầy Hắc Hùng. Từ ngày học bộ kiếm thuật “Thiết”, hắn luôn tận dụng mọi thời gian để luyện tập. Kiếm thuật “Thiết” mới khai sinh cách đây bốn thập kỷ, nó khá “trẻ” so với các loại kiếm thuật lâu đời khác. Nó không có người sáng lập mà đúc kết qua nhiều thế hệ kiếm sĩ khác nhau. Nó được lưu truyền theo phương thức người này dạy người kia, mô phỏng chiêu thức hoặc tự phát triển từ các chiêu thức cũ; lượng người học tập không đông không ít nhưng ổn định. Kiếm thuật “Thiết” rất dữ dội, tiêu hao nhiều thể lực, cách vận dụng nội lực trái khoáy, đôi khi lý thuyết rời xa thực hành một trời một vực. Vô Phong hít sâu, tay nâng thanh “bộc phá”, nội lực từ vỏ não lưu chuyển về cánh tay. Từng mạch máu nở căng khiến bàn tay đỏ lựng, thanh kiểm rung bần bật. Hắn vung kiếm, nội lực thoát qua những rãnh nhỏ, xoắn kết rồi nổ tung. Tiếng nổ lớn dấy động dòng sông, mặt nước thoáng chốc ngập tràn tuyết vụn. Sức phá hoại xoáy một vết lõm sâu hoắm trên mặt đất. Tên tóc đỏ nhăn nhó mặt mũi, cánh tay buốt nhức khôn tả. Chiêu kiếm vừa rồi tuy mạnh nhưng không thể dùng liên tục. Hắc Hùng khuyến cáo nếu lạm dụng, hắn sẽ mất đôi tay vĩnh viễn, chưa kể não bị ảnh hưởng. Đẩy nhanh một lượng lớn nội lực ra ngoài cơ thể giống như nhồi nhét một vật ngoại cỡ qua ô cửa hẹp. Nói chung các chiêu kiếm thuật đều ảnh hưởng cơ thể nhưng “Thiết” gây tổn hại nhiều hơn cả. -Là chiêu Tử Thiết trong bộ kiếm thuật Thiết hả? Giọng nói phát ra từ sau lưng, Vô Phong quay lại và thấy Tiểu Hồ ngồi vắt vẻo trên mỏm đá băng. Cô nàng lắc đầu: -Món kiếm thuật này chuyên dành cho những kẻ đầu óc kém phát triển, tôi không ngờ anh là người như thế đấy! Nàng ta kết thúc câu nói bằng những cái chép chép miệng vẻ cảm thông chia sẻ. Vô Phong trợn mắt gườm gườm cô ả sau lẳng lặng làm việc tiếp, lòng tự nhủ tránh thú dữ là khôn ngoan. Vài hôm trước, Tiểu Hồ xuất viện sau đợt điều trị chấn thương. Cô gái phăm phăm đi tìm ân nhân cứu mạng rồi cảm tạ hắn bằng cú đấm xây xẩm mặt mày. Nếu Hỏa Nghi không can ngăn, tên tóc đỏ khéo chừng đã chăn êm nệm ấm trong quan tài. Công cứu mạng không giúp Vô Phong thoát khỏi cơn tức giận của Tiểu Hồ vì hắn từng nói cô ta “nặng như lợn”, lỡ đụng thói thù dai của đàn bà nên hắn phải lãnh hậu quả. Từ hôm đó Tiểu Hồ luôn lẵng nhẵng bám theo, quấy phá Vô Phong mọi lúc mọi nơi. Vấn đề chung quy vẫn là chiếc mũ bịt mặt. Tên tóc đỏ nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng kè kè cái mũ, ngay bây giờ hắn vẫn đang bịt kín mặt đề phòng cô nàng phát hiện ra. Càng bí bách với cái mũ bao nhiêu, hắn càng ghét cô nàng tóc vàng bấy nhiêu. Hắn không tưởng tượng nổi trên đời có dạng phụ nữ vừa dai vừa lì vừa đáng sợ như cô ả. Đúng bản chất thú dữ! – Vô Phong than thở. Lạ một điều là ngoài Vô Phong, không ai phàn nàn về tính cách của Tiểu Hồ. Mấy gã ở Thổ Hành thậm chí hâm mộ nàng bởi sự dịu dàng và nhân ái, hoàn toàn tương phản với những gì hắn chứng kiến. Mới đầu hắn ngỡ bọn Thổ Hành đùa cợt song Hỏa Nghi xác nhận chuyện đó không hề hài hước, nhiều gã trai giàu có hoặc thuộc dòng dõi quý tộc tại Phi Thiên từng đánh tiếng hò hẹn Tiểu Hồ mà bất thành. Đến giờ vẫn có cả đống người như thế xếp hàng dài ngóng chờ nàng ban phát tình yêu. Nghe xong chuyện, Vô Phong xây xẩm mặt mày lần hai và tin rằng thế giới đang đảo điên. Con người chẳng lẽ không biết phân biệt đâu là người đâu là thú dữ? Tên tóc đỏ dồn nén cơn bực dọc vào “bộc phá”. Hắn định thi triển Tử Thiết lần hai nhưng cơ thể bắt đầu phản ứng ngược, cánh tay âm ỉ những cơn đau nhức như lửa đốt. Hắn vội cởi bớt áo khoác cho đỡ ngột ngạt, cảm thấy chưa đủ, hắn cởi nốt áo trong, thân thể băng bó như xác ướp lộ diện. Cái lạnh xoa dịu vết thương khiến hắn dễ chịu hơn nhiều. Tiểu Hồ nhìn hắn hồi lâu rồi hỏi: -Công chúa băng bó hộ anh, đúng không? Vô Phong không trả lời. Bỗng nhiên tâm trí hắn tràn ngập niềm vui, trái tim tưởng như đập nhanh gấp chục lần. Hắn buột miệng nói: -Phải. * * *Một tuần trước Buổi học tập của Hắc Hùng luôn kết thúc với cảnh Vô Phong nằm chổng vó giữa sàn, mồm rên rỉ kêu đau kêu khổ. Hắn cảm giác mình đã bước đến ngưỡng giới hạn. Kiếm thuật không phải thứ tập luyện ngày mốt ngày hai mà thành công trong khi hắn mới làm quen nó một tháng. Tên tóc đỏ gác đầu thở dài, ban đầu quyết tâm hăng hái nhưng giờ uể oải thiếu sức sống. Đi đường xa mới biết con người khó vượt qua chính mình chứ chưa nói chông gai trắc trở. Tiếng bước chân chậm rãi vọng đến. Nghĩ Hắc Hùng quay lại, Vô Phong cứ nằm ỳ ở đó tỏ vẻ vất vả hòng đánh động lương tâm ông thầy hắc ám. Trò mèo ấy còn khuya mới làm Hắc Hùng động lòng nhưng ít nhất đã làm một người để ý. Người đó ngồi cạnh tên tóc đỏ rồi cúi đầu hỏi: -Anh ổn chứ? Hắn mở mắt và chợt nhận ra công chúa đang nhìn hắn. Vô Phong ngỡ ngàng, toàn thân cứng đơ trước ánh mắt của nàng. Một kẻ nằm nhìn lên, một người ngồi nhìn xuống, hai ánh mắt giao nhau tạo nên một thế giới huyễn hoặc đưa tâm hồn rời khỏi thế giới thực tại. Chút im lặng thoáng qua, sau cùng Lục Châu lên tiếng: -Anh bị thương rồi, để tôi giúp… Nàng đặt một cuộn vải bạc rồi cuốn quanh vết bầm tím trên ngực Vô Phong. Từng ngón tay thanh mảnh trải dài cuộn vải, thi thoảng khẽ chạm tấm lưng trần đẫm mồ hôi. Nhiệt độ cơ thể tên tóc đỏ suy giảm tối đa hay chính hắn tưởng vậy. Bản mặt bên ngoài của hắn ngố ngố đần đần còn nội tạng bên trong nhảy nhót lộn tùng phèo. Hắn chưa trải qua cảm giác nào kỳ lạ đến thế, nó không làm con người ta mất kiểm soát hành động nhưng mở cửa cho những mơ ước bay tán loạn. Trong mắt Vô Phong, hố sâu vốn ngăn cách hắn với công chúa đang thu nhỏ đến mức tưởng như có thể bước qua. Dù vậy, hắn không dám nhảy qua cái hố ấy mà chỉ im lặng tận hưởng những rung động mới lạ. -Vải được bện từ tóc phụ nữ Vinh Môn. – Công chúa nói – Chúng rất bền, giảm mọi cơn đau, hy vọng sẽ có ích cho anh! -Vậy à? Ờ… tại sao công chúa đến đây? Lục Châu cười bẽn lẽn: -Tình cờ đi ngang qua thôi! Chắc anh luyện tập vất vả lắm? Tên tóc đỏ gật đầu, hắn định xổ một tràng than vãn kêu ca rồi lại thôi vì nghĩ nó quá lố bịch. Tình trạng không âm thanh không tiếng động giữa hai người lại tái diễn. Vô Phong không quá dở khoản mồm mép nhưng cứ gặp công chúa là cơ hàm của hắn hóa thạch. Lục Châu e ấp đôi tay trong lòng, nàng ngẫm nghĩ hồi lâu sau tiếp lời: -Chuyện hôm trước… ý tôi là hôm vừa rồi… mấy lời anh nói đó, không, ý tôi mấy câu trả lời của anh là thật chứ? Vô Phong ngáo ngơ mặt mũi đoạn cố định nghĩa xem công chúa đang đề cập vấn đề gì. Chuyện hôm trước? Câu trả lời? Đầu óc tên tóc đỏ mấy ngày nay chỉ toàn tiếng quát tháo của Hắc Hùng, đâu rảnh nghĩ chuyện nọ chuyện kia? Chợt hiểu cái khó của hắn, Lục Châu nói: -Làm phiền anh rồi, tôi xin phép. Nàng cúi đầu rồi rời đi, hình bóng dần khuất sau cánh cửa ra vào. Ngay lúc ấy Vô Phong nhớ ra nghi thức giao ước hộ vệ thánh sứ, hắn quáng quàng đuổi theo: -Công chúa! Công chúa! -Vâng? – Lục Châu ngoảnh lại. -Tôi nói thật! Những gì tôi trả lời đều là thật! Công chúa mỉm cười, đôi mắt gợn làn sóng vui tươi như gió thổi qua mặt hồ: -Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi! Lục Châu vẫy tay chào hắn, Vô Phong nhìn theo, ánh mắt lưu luyến giữ chặt bóng hình nàng. Một xúc cảm chộn rộn lan khắp lồng ngực tên tóc đỏ. Hắn cần luyện tập nhiều hơn. Hắn cần cố gắng hơn nữa để vươn đôi tay tới tia sáng nhỏ nhoi đang dẫn bước cuộc đời hắn. * * * Hỏa Nghi từng nghĩ cái chết của Oa Lạc chỉ nhất thời đánh động Vô Phong rồi mọi việc đâu sẽ hoàn đấy. Nhưng Hỏa Nghi chưa thông minh tới độ thấu hiểu toàn bộ tâm tư người khác. Tên tóc đỏ mỗi ngày sử dụng chiêu thức nguy hiểm Tử Thiết tới ba, bốn lần và không có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ dừng lại. Cái cách hắn đang bước giống hệt thằng nhóc Oa Lạc xưa kia. Tiểu Hồ chống cằm xem Vô Phong luyện tập, ngón tay vân vê lọn tóc buông trước ngực. Cô gái vươn vai vẻ mệt mỏi: -Về thôi! Muốn nát tay hay sao mà định dùng Tử Thiết lần nữa? -Cô xen vào chuyện của tôi làm gì? Cô nàng tóc vàng nhún vai, cái miệng cong lên chua ngoa: -Nhắc nhở vậy thôi, ai xen vào? Nhỡ đâu thành tàn phế, lúc ấy đừng trách tôi không nói trước! Mà anh cố gắng hoài làm gì thế? Vô Phong thở phù, miệng phả đầy khói vào không gian: -Tôi phải bảo vệ công chúa. Mấy hôm bám theo Vô Phong, Tiểu Hồ để ý gã này hễ thấy Lục Châu là tay chân phát cuồng muốn chứng tỏ bản lĩnh. Cô gái tóc vàng ôm bụng cười ngất: -Ôi trời ơi! Công chúa không phải như anh nghĩ đâu! -Sao cô nhũng nhiễu thế? Biến đi giùm tôi! Cô gái tóc vàng ngừng cười, ánh mắt nảy sinh ghen tức. Nàng nhảy xuống đoạn vùng vằng nói: -Lúc nào cũng công chúa, công chúa! Đồ cà tẩm! Vô Phong hỏi lại: -Cô gọi tôi là cái gì? Cô gái chẳng thèm đáp, đôi chân hung dữ nghiến nát mặt tuyết. Vô Phong ngán ngẩm nhìn cô nàng, trong lòng hết sức bực bội. Hắn không hiểu cô gái đào đâu ra cái từ “cà tẩm” và cũng chẳng hiểu nó nghĩa là gì. Nhưng suy nghĩ mãi cũng vô ích, phụ nữ là chúa đẻ ra ngôn từ quái thai! – Hắn thở dài đoạn quay sang hoàn thành nốt công việc, tâm trí trôi về miền mộng tưởng. Chỉ ở miền đất ấy, hắn mới có động lực phấn đấu. “Tao đang sống thêm phần của mày đây, Oa Lạc!”. Sự quyết tâm được cụ thể hóa. Tiếng nổ thứ hai vang lên, nội lực công phá dòng sông, dải nước yên bình hàng ngàn năm nay bỗng chảy lệch hướng. Trong lúc ấy, Tiểu Hồ vẫn vừa đi vừa lẩm bẩm: -Đồ cà tẩm! Đúng là đồ cà tẩm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang