[Việt Nam] Ngục Thánh
Chương 44 : Trăng
.
Mười giờ đêm, ngày 30, ở một địa điểm gần đường biên Âm Giới
Đạn Đạo không quá coi trọng vị trí bảy người mạnh nhất. Yêu đương và chăn gối mới là mục tiêu sống của gã. Vì tật lang chạ đập chậu cướp hoa, gã rước vào thân vô khối kẻ địch. Bởi đương đầu lắm kẻ thù, gã trở thành một trong bảy nhân vật mạnh nhất. Đời thật lắm sự hài! – Mỗi lần ngẫm quá khứ, Đạn Đạo thường nói vậy.
Lúc này, Đạn Đạo đang đứng trước một cái giường lớn, trên giường sơ sơ khoảng... mười ả gái điếm. Các cô nàng hầu như khỏa thân, hoặc chỉ hờ hững áo váy kín kín hở hở. Họ tự nguyện tới vì gã tóc vàng râu quai nón. Dù biết Đạn Đạo lăng nhăng chim chuột, họ vẫn đến, cốt xem gã có thực sự “mạnh mẽ” hay không. Vả lại, họ khoái nghe gã kể chuyện, dù chúng hoang đường và sặc mùi khoác lác. Trên tất cả, họ muốn chiếm đoạt gã nhằm thỏa mãn thiên tính ích kỷ của phụ nữ. Đạn Đạo nhìn một hồi, khịt mũi, không biết bắt đầu từ đâu. Gã cười tủm tỉm “Cuộc sống là đây chứ đâu!”, nốc ngụm rượu lớn đoạn nhảy lên giường. Chừng này rượu và đàn bà sẽ giúp Đạn Đạo nguôi ngoai nỗi nhục “công chúa Phi Thiên quốc”. Ngay lúc này, gã vẫn lấn cấn về công chúa. Bốn mươi với hai mươi mốt có gì sai? Chê mình già sao? – Đạn Đạo ngán ngẩm.
Nhưng Đạn Đạo chưa kịp gỡ tấm áo chén trái đào, bỗng cửa phòng bật tung. Một cô gái xồng xộc chạy vô, phá tan cuộc vui. Cô ta ăn vận kín đáo, khác một trời một vực với đám gái điếm. Gã tóc vàng phát rồ. Hết công chúa rồi đến vụ này, mình bị sao quả tạ chiếu à? – Gã nghiến răng kèn kẹt, đầu phừng phừng khói. Nhưng trước cô gái nọ, Đạn Đạo đành đấu dịu:
-U Lan hả? Sao cô tới đây?
-Xin lỗi ông chủ, nhưng quả thực gấp lắm! Tôi tìm ông chủ suốt mấy ngày rồi! Chuyện – khẩn – cấp.
Người nọ nhấn mạnh những từ cuối cùng. Đạn Đạo chép miệng thở dài đoạn bảo cô gái nói. U Lan đưa mắt tỏ ý muốn riêng tư, Đạn Đạo phẩy tay bảo cứ tự nhiên, khỏi quan tâm đám gái điếm. Cô nàng lắc đầu chịu thua, sau mở sổ ghi nhớ, báo cáo tình hình chiến sự sa mạc, chuyện Quỷ Nhãn phá luật, đặc biệt là vụ công chúa Phi Thiên bị bắt cóc. Cô ta trình bày khẩn trương và nhanh gọn. Nghe tới đâu, mấy ả gái điếm trợn mắt tới đấy. Họ chẳng nghĩ gã tóc vàng đang ngập ngụa trong mông ngực này là ông chủ Đại Lộ Đỏ. Một cuộc cạnh tranh diễn ra công khai: các nàng gái điếm mơn trớn khêu gợi, tìm cách thu hút Đạn Đạo. Gã tóc vàng đằng hắng:
-Nói tóm lại là ban lãnh đạo Đại Lộ muốn ta ra mặt xử thằng Quỷ Nhãn?
-Đại khái thế. – U Lan đáp lời – Thực tình ban lãnh đạo cũng muốn bắt Quỷ Nhãn ngay. Nhưng nếu tóm hắn thì rất phiền phức. Hàng tá Đầu Sói đang nhăm nhe khu đông bắc mà Đạt Ba để lại, chúng mà chiếm được, sa mạc tất loạn. Vậy nên ban lãnh đạo chờ ngài về giải quyết. Mà ngài thì tắt điện thoại, không liên lạc...
Càng về cuối, lời lẽ U Lan càng hằn học lẫn mệt mỏi. Để tìm ông chủ Đại Lộ, cô ta đã trải qua cuộc hành trình không mấy dễ chịu. Đạn Đạo gãi đầu cười khì khì, sau nói:
-Là ban lãnh đạo hay Phi Thiên quốc muốn ta về? Công chúa Lục Châu bị bắt cóc, các vị lãnh đạo yêu cầu ta nhanh chóng quay về xử Quỷ Nhãn. Trùng hợp quá?! Hề hề, ta chợt nhớ vài lão già có quan hệ khá thân thiết với Phi Thiên.
-Tôi không biết chuyện này. – U Lan đáp.
-Cứ cho Quỷ Nhãn đánh tiếp, hạch tội sau. Giờ để mấy thằng mới toanh nhảy vào khu đông bắc lại tốn công gõ đầu chúng nó. Ta không rảnh! Còn chuyện công chúa Lục Châu, ờm... kệ thôi! Ở Kim Ngân, không ảnh hưởng đến mình thì đừng xía mũi vào. Trừ phi được giá! Bảo với Phi Thiên, nếu Lục Châu chịu hẹn hò với ta, ta sẽ bụp thằng Quỷ Nhãn. Hề hề!
Cô gái nọ lắc đầu nguầy nguậy:
-Không được, thưa ông chủ. Lời đề nghị quá khiếm nhã!
-Biết đâu lại được?! Bảo với Phi Thiên đó là cách duy nhất. Biết đâu ta lại thành phò mã Phi Thiên, làm con rể Bạch Dương đệ thập. Hế hế! Cứ về Đại Lộ trước, ta xong việc sẽ về, hứa đấy!
Gã tóc vàng toét mồm cười khả ố rồi quay ra vui chơi với đám gái điếm. U Lan lắc đầu chán ngán, chuẩn bị tinh thần lắng nghe ban lãnh đạo Đại Lộ kêu ca. Đây không phải lần đầu cô ta lâm cảnh oái oăm như vậy.
-Vu Cách thế nào? Nó học hành chăm chỉ chứ? – Đạn Đạo chợt hỏi.
-Vu Cách... – U Lan ngạc nhiên – Vu Cách về Đại Lộ bao giờ? Chẳng phải nó ở cùng ngài sao?
Nghe thế, Đạn Đạo chợt nhổm dậy. Mấy ngày rượu chè gái gú làm gã quên khuấy những chuyện xảy ra trong ngày 28. Hôm đó Vu Cách đánh xe đưa bọn Vô Phong về. Lũ Quỷ Nhãn bắt công chúa, thế còn Vu Cách? Ở Kim Ngân, trẻ con lọt vào tay lũ cướp chỉ có nước bị bán cho nhà thổ nếu là con gái, hoặc bị ném vào mỏ quang tố nếu là con trai. Nghĩ đến đấy, Đạn Đạo vội xin lỗi mấy cô gái điếm, hẹn họ vui vẻ hôm khác rồi chồm dậy chuồn khỏi phòng. U Lan lẽo đẽo theo sau, tay xách nách mang một lố quần áo, bảo Đạn Đạo mặc vào vì gã chỉ mặc đúng chiếc quần cộc. Đạn Đạo nói gấp:
-Gọi về Đại Lộ, bảo thằng Quỷ Nhãn đang ở đâu thì đứng yên đó! Hỏi xem nó làm gì với Vu Cách rồi? Nó mà đụng lông chân thằng bé thì liệu hồn!
...
Nửa đêm, ngày 30, lãnh thổ Đầu Sói
Quân Hiệp Dung là một con rối khổng lồ tạo nên từ vô số mảnh ghép: phe phái ở Làng Vui Vẻ, lính đánh thuê, trộm cướp, thành phần tạp nham khác. Chỉ duy nhất Hiệp Dung biết điều khiển bộ dây trên lưng con rối ấy. Những sợi dây mong manh và chỉ mình y biết mánh lới để chúng không đứt. Gã Đầu Sói chưa kịp dạy bảo ai, giờ đây y chết, chẳng người nào biết điều khiển con rối khổng lồ nữa. Nó sụp đổ.
Khi quân Quỷ Nhãn tràn đến Hoàng Hôn Đỉnh, đàn em Hiệp Dung hầu như không phản kháng, chỉ biết chạy và cướp, cướp và chạy. Chúng tranh thủ mót được gì hay thứ ấy, bỏ mặc phòng tuyến lẫn tháp canh. Không còn Hiệp Dung, những tay Đầu Sói tranh giành vị trí lãnh đạo. Chúng tự giết nhau trước khi kẻ thù xuất hiện. Chỉ trong vài tiếng, quân Quỷ Nhãn tái chiếm Hoàng Hôn Đỉnh, một hơi đánh qua Kha La Trại rồi xuống Măng Man Dải, làm chủ toàn bộ phương nam. Nửa sa mạc thuộc về Quỷ Nhãn.
Cũng trong thời gian ấy, cánh quân thứ hai của Quỷ Nhãn đánh lên phương bắc, công phá Xa Xác Đồng. Tin thắng lợi từ phương nam tiếp sức mạnh cho đàn em Quỷ Nhãn, còn dư đảng Đạt Ba thì ngược lại. Tuy không loạn như bọn Hiệp Dung, nhưng quân Đạt Ba không có lãnh đạo thực thụ, những tên chỉ huy lại vốn nghe theo Hiệp Dung. Giờ tên Đầu Sói chết, chúng chẳng biết làm gì ngoài chiến đấu trong tuyệt vọng. Qua mười giờ, toàn bộ Xa Xác Đồng thuộc về Quỷ Nhãn. Nhân đà chiến thắng, quân Quỷ Nhãn tiếp tục đánh Ô Lô Vực – thành trì cuối cùng trước ngưỡng cửa khu đông bắc.
Chẳng mấy ai ngạc nhiên khi chưa tới nửa đêm, quân Quỷ Nhãn chiếm nốt Ô Lô Vực. Kết cục đã được dự báo trước. Tàn quân Đạt Ba bỏ chạy về khu đông bắc tử thủ, sẵn sàng trận đánh cuối cùng. Nhưng cũng như trước, dân tình sa mạc chẳng đoán xem ai thắng ai thua, mà cược xem ngày nào Quỷ Nhãn thống nhất lãnh thổ Đầu Sói. Vài người bạo miệng phán rằng Quỷ Nhãn nay mai sẽ thừa kế Đại Lộ Đỏ. Hoang đường, nhưng không phải không có khả năng.
Khắp sa mạc, người ta bàn tán không ngớt về thế cục sa mạc, về gã Đầu Sói bịt mặt. Riêng giới thương nhân nhanh nhạy hơn cả. Họ biết Quỷ Nhãn phạm luật, nhưng họ không tin gã bị xử nặng. Cùng lắm ông chủ Đại Lộ chỉ yêu cầu nộp nghìn thùng vàng ròng làm quà tạ lỗi, tăng thuế trong một, hai năm; hoặc cùng lắm bắt Quỷ Nhãn bắt vài con quái vật không trung. Ông chủ Đại Lộ không hẹp hòi, miễn sao chơi đẹp, đám thương nhân biết rõ điều đó. Ngay khi tin từ Ô Lô Vực báo về, hàng tá nhà đầu tư xếp hàng liên lạc với Quỷ Nhãn.
Tiền bày trước mặt, quân khí đại thịnh, nhưng Quỷ Nhãn không vội đánh ngay. Gã cử người thiết lập phòng tuyến quanh vùng đông bắc, vừa bao vây lũ dư đảng Đạt Ba, vừa ngăn chặn bọn Đầu Sói nhe nanh rỏ dãi bên ngoài. Trong giờ phút cuối cùng, Quỷ Nhãn tiết chế thói quen đánh sát ván của mình. Không phải gã run sợ, mà bởi gã biết khi nào phải liều, khi nào cần chắc cú. Tóm được công chúa, giao dịch thành công với Hệ Tôn, gã mới yên tâm đánh tiếp khu đông bắc.
Đêm đó, giông tố nổi khắp sa mạc. Từ Thây Thi Hẻm đến Đại Lộ Đỏ, hết thảy dân chúng cảm giác không gian buốt cóng, gió mạnh gấp mấy lần bình thường. Hồi Đằng như đang tấu khúc khải hoàn mừng con sói sắp lên ngôi vua.
...
Mười hai giờ hai mươi bốn phút, ngày 1 tháng 10, Hồi Đằng Cô Mộ
Trong đêm đen, chiếc xe Mũi tên Vèo Vèo phăm phăm vượt đồi, lao qua những triền cát dốc, xâm nhập vùng lòng chảo, thẳng hướng về Hồi Đằng Cô Mộ. Xe rung bần bật, lắc qua lắc lại như thuyền gặp sóng dữ. Trên ghế ngồi, công chúa say ngất ngư, nôn nhiều đến mức chẳng còn sức mà thở; tên tóc đỏ thì tái mặt trước kiểu lái bạt mạng của gã tài xế. Vô Phong cam đoan xe chỉ có chân ga. Suốt đoạn đường từ bãi rác thải, hắn chẳng nghe thấy chân phanh lên tiếng lần nào, nó dường như không tồn tại hoặc đã chết.
Cách đó chừng hai cây số, quân đoàn Quỷ Nhãn ào ào truy đuổi bọn Vô Phong, hàng chục bánh xe băm vằm mặt cát. Tuy chẳng thể bắt kịp bọn Vô Phong nhưng chúng kiên trì bám theo, lì lợm như bầy sói săn mồi. Kể cả bọn Vô Phong chạy đến tận cùng thế giới, chúng vẫn truy đuổi. Địa hình sa mạc khúc này trống trải, tài xế Mũi tên Vèo Vèo nhanh đến mấy cũng không thoát tầm mắt Quỷ Nhãn. Trốn chạy gã Đầu Sói là chuyện bất khả.
Nửa tiếng sau, bọn Vô Phong đến phế tích Hồi Đằng Cô Mộ. Tay tài xế đột ngột dừng xe, tên tóc đỏ và công chúa chồm lên suýt cụng đầu vào ghế trước. Phanh thắng “kít” một tiếng dài ngoẵng chói tai, như khẳng định với Vô Phong rằng nó đang ở đây chứ chẳng biến đi đâu. Theo hợp đồng, Mũi tên Vèo Vèo chỉ đưa hai người tới bãi phế tích. Bọn Vô Phong vừa xuống, tài xế lái xe rời đi ngay, không nán lại thêm phút giây nào. Cùng lúc ấy tại hướng nam, ánh đèn pha từ bọn Quỷ Nhãn rực sáng đường chân trời, chỉ vài phút nữa là tới. Vô Phong đưa bộ đàm cho công chúa. Lục Châu hỏi:
-Sao anh không bảo họ đưa chúng ta về Vùng An Toàn 28?
-Tôi hỏi rồi nhưng họ bảo không được. Vùng 28 đang chiến tranh với phiến quân, mạn bắc hỗn loạn, kể cả Sinh Lộ cũng không an toàn. Họ không thể qua đó.
Theo ý Vô Phong, hai người họ sẽ cố thủ tại đây, chờ Thần Sấm cứu viện. Giữa thời khắc cấp bách, nàng buộc phải đặt niềm tin vào tên tóc đỏ. Vô Phong dẫn đường, đưa công chúa vào sâu bãi phế tích.
Sau nửa tháng, Vô Phong và công chúa quay lại Hồi Đằng Cô Mộ. Lần đầu tới đây, họ chỉ mới tiếp cận vùng rìa ngoài. Giờ tiến vào trung tâm phế tích, hai người phát hiện nó rất rộng, ít cũng phải bằng nửa Đại Lộ Đỏ. Bất quá Đại Lộ chỉ có cát, hàng trăm tòa nhà thô cứng cùng hàng ngàn lều bạt tạm bợ. Còn ở chốn này, bày ra trước mắt hai người là vô số thành quách, đền đài dựng bằng sa kết tuyến mang dáng dấp góc cạnh hùng vĩ từ Băng Thổ, ken đặc những nét chạm trổ cầu kỳ đặc trưng Kim Ngân. Quanh thành trì đền điện, ẩn hiện dưới mặt cát là những cung đường lát đá trải rộng, những lối nhỏ đưa đến khu chợ từng đông đúc người qua lại, hoặc thác phun nước một thời tuôn chảy. Hết thảy chúng đổ nát ngổn ngang, nhưng vẫn toát ánh sáng bàng bạc, đủ soi rọi đường đi và khiến người ta trầm trồ tán thưởng. Hai người dừng chân trước một bức tượng lớn ngập nửa thân trong cát. Tượng tạc phụ nữ, đôi tay chắp trước ngực, gương mặt hướng lên bầu trời. Tên tóc đỏ bất giác nhìn theo. Cái gì ở trên ấy chứ? – Hắn tự hỏi.
Nhưng cảnh đẹp không làm bọn Vô Phong xao nhãng thực tại. Họ băng qua các đống đổ nát, đi sâu hơn vào khu phế tích. Mặt cát dưới chân họ ngày càng đổ dốc. Trên đường, Vô Phong nói:
-Cô nhớ chuyện hôm 28 không, công chúa? Bọn Quỷ Nhãn bắt chúng ta, như thể chúng biết rõ chúng ta đi đâu vậy(**). Hắn gắn thiết bị dò tìm chăng?
Công chúa lắc đầu:
-Tôi không nghĩ là thiết bị dò tìm. Chúng ta đã vào Bãi Lầy Chết, chẳng thiết bị điện tử nào ra khỏi đó mà lành lặn. Còn nhớ tôi nói gì với anh không? Tôi không nhớ khoảng thời gian kể từ lúc bị bắt ở Kha La Trại(***). Tôi đoán chuyện này do đôi mắt Quỷ Nhãn gây ra.
-Cô dám chắc?
-Không khẳng định một trăm phần trăm. Nhưng ở phòng 635, đôi mắt đã tác động tâm trí anh, đúng không?
Nghĩ lại khoảnh khắc đó, Vô Phong rùng mình. Đôi mắt Quỷ Nhãn không chỉ đáng sợ mà còn khiến người khác phục tùng nó. Giả như lúc đó tên tóc đỏ mềm lòng hơn, khéo giờ này hắn đang làm tay sai đắc lực dưới trướng gã Đầu Sói. Công chúa tiếp lời:
-Không biết anh thấy sao, nhưng tôi cảm giác đôi mắt Quỷ Nhãn không phải mắt người sống. Nó giống mắt “người chết”. Nhưng như thế thì vô lý quá...
-Người chết là cái gì? – Vô Phong hỏi.
-Một số người sau khi chết, linh hồn họ không về Tụ Hồn Hải mà tiếp tục ở lại thế giới thực. Chúng ta gọi họ là oan hồn hoặc ma quỷ, còn các pháp sư gọi đó là “người chết”. Người chết khác người sống, dĩ nhiên. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất là đôi mắt. Nhiều tài liệu nói mắt người chết có thể thao túng trí não người sống, nhìn thấu sự vật và sở hữu sức mạnh lớn. Nó gọi là Mắt Trắng. Các pháp sư đã tìm cách sở hữu Mắt Trắng, nhưng chẳng ai thành công. Dần dà không ai nghiên cứu vấn đề này nữa.
-Cứ cho Quỷ Nhãn có Mắt Trắng. Vậy hắn biết rõ cô đang ở đâu, làm gì hay đi với ai?
-E là thế. – Lục Châu đáp.
Nếu công chúa nói đúng, bọn Vô Phong trốn kỹ thế nào cũng không thoát Quỷ Nhãn. Trong một thoáng, tên tóc đỏ chợt để ý chiếc hoa tai của nàng. Nó là vật chứa thần hộ mệnh A Sát Ca, đồng thời là món trang sức bắt mắt. Vô Phong không hiểu tại sao nó vẫn chưa bị cướp. Hồi còn hành nghề hai ngón, lần đầu thấy công chúa tại quảng trường Phi Thiên Thành, Vô Phong từng có ý chôm nó(****). Hắn không biết bọn Đầu Sói hay Chó Hoang chê món trang sức hay sao, bèn hỏi công chúa. Lục Châu trả lời:
-Thầy Tây Minh đã ếm bùa bảo vệ rất mạnh lên hoa tai. Không ai cướp được nó. Tất nhiên là...
Công chúa ngập ngừng. Tên tóc đỏ hỏi vô thưởng vô phạt nhưng lại khiến Lục Châu suy nghĩ. Bùa chú bảo vệ hoa tai khỏi bị cướp, nhưng chưa chắc đã chống được sự xâm nhập.
Trong lúc đó, Quỷ Nhãn đã có mặt tại phế tích. Theo lệnh gã, đám đàn em chia nhiều hướng tiến vào trung tâm Hồi Đằng Cô Mộ. Bản thân gã đi cùng dăm ba Chó Hoang và Vu Cách. Thằng nhóc không bị trói nữa mà được tự do đi lại. Nhưng Vu Cách không có ý định chạy trốn. Ngay cả lũ Chó Hoang cũng chẳng quá để tâm thằng bé. Với đôi mắt Quỷ Nhãn, chạy trốn là vô ích.
Giữa bóng tối dày đặc, người thường chỉ thấy màn đêm và Hồi Đằng Cô Mộ tỏa ánh bàng bạc. Nhưng với Quỷ Nhãn, cảnh quan sống động hơn nhiều. Trong mắt gã, mọi thứ không chỉ rõ ràng như ban ngày mà đầy màu sắc: màu bạc hơi ngả xám của phế tích, màu đen đêm tối, màu trắng cát bụi, màu đỏ cam của một con bọ đang vỗ cánh, từng quầng mây xanh lét lửng lơ trên bầu trời. Quỷ Nhãn đang tìm mái tóc đỏ và đôi mắt xanh thẫm. Gã ngó quanh, mục quang thi thoảng lóe vài tia kích động. Gã “cảm nhận” được công chúa, nhưng chưa “nhìn” ra nàng đang ở đâu.
Sau một hồi lùng sục, bọn Quỷ Nhãn không tìm ra Lục Châu. Gã Đầu Sói liền vận nội lực, cát dưới chân xao động. Vu Cách có thể cảm nhận những làn sóng từ người gã tràn qua mình. Tò mò nổi lên, thằng bé nghếch đầu ngó Quỷ Nhãn. Bất thình lình gã bịt mặt quay sang nhìn nó. Ngay lập tức Vu Cách khiếp đảm, cổ họng như bị ai bóp nghẹt. Đôi mắt Quỷ Nhãn vốn quái dị, giờ lại xuất hiện những vằn tím rạch giữa lòng đen như vết nứt, trông càng đáng sợ. Vu Cách muốn mở miệng cầu xin Quỷ Nhãn quay ra chỗ khác nhưng không làm nổi. Nó đang chết vì khó thở, vì sợ hãi.
Quỷ Nhãn quay đi. Như được giải thoát, thằng bé thở hồng hộc, mặt xọm hẳn như thể vừa trải qua những năm dài đằng đẵng. Bản tính lì lợm và ương bướng, Vu Cách cũng phải gục mặt khóc. Lũ Chó Hoang chẳng quan tâm vì từng chứng kiến nhiều chuyện tương tự. Phía bên kia, Quỷ Nhãn trèo lên một đống đổ nát, phóng tầm nhìn khắp bãi phế tích. Trong mắt gã, vạn vật bị sắc đen nuốt chửng, chỉ còn những khối màu xanh trắng bập bùng tựa ngọn lửa. Chúng là “sinh mệnh”. Toàn bộ sinh mệnh lũ Chó Hoang phập phùng như lửa cháy, còn sinh mệnh Vu Cách co rúm vì sợ hãi. Đôi mắt cho Quỷ Nhãn thấy những điều người thường không thấy.
Bất chợt gã Đầu Sói chăm chăm về hướng đông nam. Gã thấy một đốm sinh mệnh phập phù giữa màn đen. Nó lẫn lộn ba sắc gồm xanh trắng, đỏ cam và huyết bầm. Màu xanh trắng thuộc về công chúa Lục Châu, màu đỏ cam là thần hộ mệnh A Sát Ca, còn màu huyết bầm của chính Quỷ Nhãn. Gã Đầu Sói ngừng vận lực rồi lập tức di chuyển về hướng ấy, lũ đàn em rầm rập theo sau. Cả đám tiến vào một tòa điện ngập nửa thân trong cát. Qua nhiều ngõ ngách, Quỷ Nhãn đến nơi. Nhưng tất cả những gì gã tìm được là chiếc hoa tai đính lông vũ. Chúng nó biết rồi! – Quỷ Nhãn nghĩ thầm, đoạn vận lực lần hai, đôi mắt biến đổi. Gã ngoảnh ra, chợt phát hiện hai đốm sinh mệnh đang vội vã chạy lên phía bắc. Gã nói:
-Chia hai cánh chặn đầu chúng nó, nhanh lên!
Đám Chó Hoang chia đội đi đường vòng. Quỷ Nhãn dẫn dăm ba đàn em đi đường thẳng, không quên mang theo Vu Cách. Sa mạc lúc này ù ù tiếng gió, cát từ phương đông dội tới, ào ào khắp không gian, táp rát mặt người. Hồi Đằng Cô Mộ nằm trong lòng chảo mà gió mạnh cỡ này, hẳn trên vùng đất bằng còn dữ dội gấp bội. Bao năm ở sa mạc, Quỷ Nhãn chưa từng thấy trận giông tố nào lớn như thế.
Phía xa, bọn Vô Phong hộc tốc băng qua những tòa điện ngập cát. Nhờ chiếc hoa tai đánh lạc hướng, hai người kéo giãn khoảng cách giữa họ và Quỷ Nhãn. Công chúa đoán gã Đầu Sói đã tác động chiếc hoa tai và nàng đoán đúng. Lục Châu tin Quỷ Nhãn đã ký thác sức mạnh của gã vào món trang sức, nhờ vậy gã cảm nhận được công chúa ở đâu, sống hay chết. Nó giải thích tại sao Lục Châu không bao giờ thoát khỏi tầm mắt Quỷ Nhãn.
Phía sau dãy tòa điện là đống đổ nát chắn ngang đường. Vô Phong leo trước rồi kéo công chúa lên. Tên tóc đỏ hỏi:
-Cô bỏ chiếc hoa tai sao? Nó chứa thần hộ mệnh mà?
-Tôi quý nó lắm, nhưng biết sao được? Mang nó theo, chúng ta sẽ chết. Nếu về được Phi Thiên, tôi sẽ làm vật chứa khác, đừng quá quan trọng. Tôi chỉ không hiểu Quỷ Nhãn ký thác sức mạnh thế nào? Anh biết đấy, trong hoa tai có một phần linh hồn của tôi, A Sát Ca chỉ chấp nhận tôi. Nếu Quỷ Nhãn có thể ký thác, tức là A Sát Ca chấp nhận hắn? Không, không thể như thế!
Mấy vấn đề này, Vô Phong ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm. Hắn đưa cô gái chạy tiếp đoạn gọi Thần Sấm. Thần Sấm báo rằng nửa tiếng nữa đội cứu viện mới tới nơi. Tên tóc đỏ buột miệng chửi thề; nửa tiếng ở nơi đầy rẫy Chó Hoang chẳng khác nào ba mươi năm. Nhưng hắn và công chúa phải chạy. Giây phút này, chỉ có chạy mới giúp họ sống sót.
Lợi thế khoảng cách không duy trì lâu. Chướng ngại vật quá nhiều, Vô Phong và công chúa thấm mệt, tay chân rã rời. Chẳng mấy chốc lũ Chó Hoang bắt kịp họ. Chúng bao vây muôn ngả như kiến bâu mật, hò nhau tràn đến, tay lăm lăm đao kiếm. Thấy vậy, bọn Vô Phong xông vào một tòa điện gần đó. Tên tóc đỏ bảo công chúa tìm đường còn hắn đoạn hậu. Lục Châu vội vã lần theo những hành lang tăm tối đầy rẫy nhện và trùng bọ hôi hám. Nàng sợ lũ nhiều chân, nhưng so với bầy đỉa nhớt dãi ở khu rừng Lạc Việt, chúng còn dễ thương chán. Sau lưng Lục Châu, tiếng đao kiếm chát chúa dội từng đợt, tiếng hò hét vang từng hồi. Vô Phong không thể đơn độc chống lại hàng trăm người, nàng phải tìm lối thoát.
Đương chạy, Lục Châu bỗng thụt chân xuống hố. Nàng rớt cùng gạch vụn đá tảng, toàn thân chấn động, đầu ong ong. Định thần ít phút, công chúa nhận ra mình vừa rơi xuống tầng hầm. Sau hàng ngàn năm, nền tòa điện rất yếu nên dễ đổ sụp vì một bước chân. Mất phép thuật của sa kết tuyến, những khối gạch vỡ mềm oặt rồi tan thành cát. Hồi Đằng Cô Mộ chìm trong sa mạc không chỉ do thiên nhiên khắc nghiệt mà còn bởi chính nó. Lục Châu trèo lên đống cột trụ ngổn ngang phía trước, phát hiện nơi này không đơn thuần là tầng hầm. Nó rộng lớn, trải dài hút tầm mắt, đầy đủ phòng ốc, đường đi lối lại cùng vô số cột trụ chống trần, tựa thể thành phố ngầm dưới lòng đất. Lục Châu gọi bộ đàm:
-Phong, xuống dưới này! Cứ đi thẳng vào trong, anh sẽ thấy cái hố!
Tên tóc đỏ chỉ đáp cụt lủn “Rồi!”. Chó Hoang quá đông, hắn không đủ tâm trí để trả lời tử tế. Miệng hố quá cao, Lục Châu không thể quay lại giúp Vô Phong, đành đứng đây chờ đợi. Bỗng trên miệng hố, Quỷ Nhãn xuất hiện như ma dọa người, gã nhìn chằm chặp Lục Châu, đôi mắt lóe vằn tím. Công chúa hốt hoảng lẩn trốn, gã Đầu Sói nhảy xuống. Lục Châu nhào qua những cột trụ, Quỷ Nhãn vác kiếm đuổi theo sau. Quỷ Nhãn chạy phăm phăm, dường như thanh Thương Binh trên vai gã không hề có trọng lượng. Lục Châu bèn nhoài người trượt trên một triền cát dốc, đế giày mòn vẹt vì ma sát. Bất chợt nàng va phải miếng gạch lồi trên mặt cát, người chệch hướng lăn lông lốc rồi nện uỵch thân tiếp đất. Chân đau bại nhưng Lục Châu trở dậy ngay. Nàng thấy Quỷ Nhãn sải chân nhảy trên đường triền, lanh lẹ như sóc. Công chúa kinh hoảng, chạy vào thành phố dưới lòng đất. Bóng dáng nàng nhanh chóng biến mất sau những khúc đường quanh co. Lục Châu không biết đang chạy đi đâu, chỉ mong thoát khỏi nanh vuốt Quỷ Nhãn.
Hốt nhiên từ mái tòa điện gần đấy, Quỷ Nhãn lao xuống, Thương Binh bổ ngập đất như cảnh cáo Lục Châu. Công chúa giật thót, chân loạng choạng ngã. Nàng trở lui định tìm lối khác. Nhưng trước khi Lục Châu kịp làm vậy, đôi mắt Quỷ Nhãn đã “tóm” mắt nàng. Hoảng sợ tột độ song cô gái không thể rời đôi mắt đó. Nó “yêu cầu” nàng nhìn nó.
-Ngồi nguyên đấy. – Quỷ Nhãn cất lời.
Nỗi sợ khủng khiếp tới mức Lục Châu không thở nổi, tay chân cứng ngắc. Quỷ Nhãn bước đến, ghé mặt lại gần rồi nói:
-Sinh mệnh của cô thuộc về tôi. Cô nghe theo những gì tôi sai bảo. Phục tùng. Tuân lệnh. Hiểu chứ?
Lục Châu khẽ gật dù nàng không muốn thế. Giờ nàng đã hiểu Vô Phong bất lực ra sao trước đôi mắt Quỷ Nhãn. Sâu trong tâm trí nàng, Quỷ Nhãn lớn dần. Gã khủng bố lý trí Lục Châu, giống như cách bạo chúa thống trị người dân vô tội. Chỉ chút nữa, nàng sẽ thành nô lệ của gã. Lục Châu không muốn thế. Bằng tất cả nỗ lực, nàng quào tay vào mặt Quỷ Nhãn, giật tung khăn bịt mặt. Gã Đầu Sói không đề phòng vì chẳng nghĩ Lục Châu còn sức phản kháng. Khăn rơi, lần đầu tiên Quỷ Nhãn lộ chân diện và Lục Châu ước gì mình đừng làm thế.
-Thế này cô mới thỏa mãn sao, công chúa? – Quỷ Nhãn hỏi.
Những gì công chúa nhìn thấy là một gương mặt lở loét, bốc mùi tử thi. Nó không có mũi miệng, chỉ còn xương trắng cùng chút da thịt ngả màu tím loét. Lục Châu thở:
-Ông... ông không phải con người! Ông... chiếc hoa tai...
Quỷ Nhãn cười. Bộ mặt gã trơ trơ xương trắng vì mất hết cơ thịt. Lục Châu biết Quỷ Nhãn cười vì vai gã rung rung. Gã rút chiếc hoa tai đính lông vũ đoạn cất giọng. Lục Châu nhận ra gã nói tiếng bụng vì chẳng còn lưỡi:
-Hiểu rồi hả? Đúng, ta không phải “con người”. Vì đôi mắt này, ta trở thành “oan hồn”. Giao kèo giữa thần hộ mệnh và thánh sứ không cho phép người thứ ba can thiệp. Nhưng nếu bên thứ ba không phải “con người”, đó lại là câu chuyện khác. A Sát Ca suy cho cùng vẫn là oan hồn, một “người chết”. Ta giống bà ta, vì thế ta có thể can thiệp giao kèo. Suy nghĩ đúng đấy, cô bé à. Ta mang đôi mắt người chết, Mắt Trắng.
Lục Châu hiểu ra tất cả. Nàng nghiến răng:
-Vậy ra đó là lý do ông móc mắt người khác? Ông muốn trở lại “con người”, đúng không?
Quỷ Nhãn không trả lời câu hỏi ấy. Gã tóm cổ áo công chúa lôi đi. Lục Châu không thể chống lại đôi mắt Quỷ Nhãn lâu hơn nữa, đành mặc gã làm gì thì làm. Bỗng từ xa, Vô Phong xuất hiện, chân guồng như gió lốc, Bộc Phá thủ sát sườn. Mới hai cái chớp mắt, Quỷ Nhãn đã thấy tên tóc đỏ áp sát mình, nhanh không tưởng. Gã vội buông công chúa, dồn toàn lực lên Thương Binh đỡ đòn. Kiếm bổ kiếm, âm vọng đinh tai, Vô Phong đẩy lui kẻ địch, hét lớn:
-Chạy đi công chúa, chạy đi!
Lục Châu chẳng kịp nghĩ suy, vội vã cất bước. Đôi chân nàng rệu rã mỏi mệt và bởi nỗi sợ Mắt Trắng còn nguyên vẹn. Phía sau nàng, bầy Chó Hoang tràn tới. Chúng chia nhiều tốp, vừa đuổi vừa ném lựu đạn cản đường công chúa. Lực nổ lựu đạn không gây sát thương nhưng đủ thổi văng gạch đá. Lục Châu ù tai, ứa nước mắt vì cát bụi. Một quả lựu đạn phát nổ ngay bên hông, công chúa bị hất văng, lưng đập tường đau điếng. Chưa kịp hoàn hồn, nàng bỗng thấy cột trụ gần đấy đổ sụp – nó đã quá yếu – kéo theo cơ số gạch đá lớn nhỏ. Lục Châu cố lết người. Đột nhiên Vô Phong từ đâu chui ra, nhảy đến túm cổ áo công chúa lôi đi, vừa lúc đá rơi giã mặt đất ầm ầm. Tên tóc đỏ chậm chân chút nữa là Lục Châu tan thây. Hắn lay vai cô gái:
-Công chúa, công chúa! Cô ổn chứ?
Lục Châu gật gật. Nàng vẫn ổn. Bất quá thành phố ngầm chẳng hề ổn. Cây cột nọ dường như là phần quan trọng nhất trong hệ thống kiến trúc này. Mặt trần rung lắc dữ dội, từng cây cột gãy đổ, cát đá rào rào như mưa trút. Không nói không rằng, hai người đứng dậy chạy thục mạng. Cuối con đường, họ bắt gặp cầu thang hơn trăm bậc cao ngút rồi theo lối đó chạy tiếp. Đằng sau họ, toàn bộ thành phố sập xuống, lũ Chó Hoang chạy bán sống bán chết, nhiều kẻ bị mưa đá nuốt chửng. Chúng chỉ lo thân, chẳng còn nghĩ công chúa công chiếc gì nữa.
Nhưng Quỷ Nhãn thì không. Từ cơn cát bụi, gã lao ra như tên bắn, thanh Thương Binh nặng nề bổ thẳng đầu Vô Phong. Tên tóc đỏ lách người né đòn. Hắn đẩy công chúa lên trước rồi truy cản Quỷ Nhãn. Dưới làn cát bụi khổng lồ, tên tóc đỏ và gã Đầu Sói vừa chạy trên bậc thang vừa đánh kiếm, kim loại vồ nhau chan chát. Quỷ Nhãn gồng người xoay thanh kiếm khổng lồ đánh tạt. Biết chống không nổi, Vô Phong vội nhảy lui. Hắn ném bộ đàm cho công chúa, hét lớn:
-Chạy đi! Gọi đội cứu viện! Đừng lo cho tôi!
Cảnh tượng cuối cùng Lục Châu nhìn thấy là Quỷ Nhãn rút trường kiếm đâm xuyên sườn Vô Phong, máu túa tràn bậc cầu thang. Bóng dáng hai người chìm trong cơn bão cát bụi. Lục Châu gọi tên gã tóc đỏ nhưng gạch đá rơi rào rào cản lối. Hết cách, nàng phải chạy tiếp.
Hết đường cầu thang, Lục Châu trở lên một tòa điện trên mặt đất. Vừa ra cửa điện, bộ đàm trong tay nàng rung bần bật. Công chúa bắt máy, một giọng nữ vọng ra:
-Anh nghe thấy không, Vô Phong? Hai người tới đâu rồi?
-Không, tôi là Lục Châu.
-Công chúa? – Cô gái nọ thảng thốt – Tạ ơn Vạn Thế, cô vẫn mạnh khỏe! Tôi là Số 2, tổ Ưng Xám. Bọn Chó Hoang đang tới chỗ cô, hãy chạy lên phía bắc, chúng tôi sẽ yểm hộ. Ba phút nữa đội cứu hộ sẽ tới. Nhanh lên!
Lục Châu rời đi. Đám đàn em Quỷ Nhãn từ muôn ngả tràn đến hú hét vây bắt nàng. Nhưng chúng bị cản lại bởi Ưng Xám. Chiếc phi thuyền bay tầm thấp, xả loạt đạn chặn đường. Đám Chó Hoang vội vã tìm nơi ẩn nấp giương súng bắn trả. Chạy được mươi bước, Lục Châu dừng chân, hết nhìn hướng bắc lại nhìn tòa điện. Thuyền cứu hộ sắp tới, nhưng còn Vô Phong? Chọn đường nào đây? – Nàng phân vân. Sau cùng, công chúa quyết định quay lại. Anh chàng Số 1 đội Ưng Xám lên tiếng:
-Cô làm gì thế, công chúa?
-Phong còn ở bên trong! – Lục Châu đáp.
Công chúa trở vào tòa điện. Đường cầu thang hiện giờ mù mịt, đá rơi chắn gần hết lối đi. Lục Châu dùng sức xô bớt đất đá, chợt nhận ra Vô Phong thất thểu chạy, tay ôm mảng sườn đầy máu. Công chúa đưa tay, tên tóc đỏ bắt lấy. Cô gái kéo hắn qua đống gạch vụn, đúng lúc đá rơi lấp hết lối đi. Công chúa nói:
-Cố lên! Chúng ta sắp về nhà.
Vô Phong toét miệng cười. Hắn cười, công chúa yên lòng hơn. Họ dựa vai nhau rời khu đổ nát, thẳng đường lên phía bắc. Ưng Xám đương yểm trợ mạn nam nên hai người chẳng gặp khó khăn nào. Gió thổi mạnh hơn bao giờ hết, giông tố cuồn cuộn khắp sa mạc. Vô Phong và Lục Châu sắp về nhà.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang. Một khoảnh khắc thoáng qua, hai người cảm nhận được mối nguy hiểm sau lưng. Họ cùng quay lại và nhận ra Quỷ Nhãn. Chút gạch đá đổ vỡ chẳng thể đoạt mạng gã. Nhưng gã chẳng còn sức đuổi tiếp vì mảng sườn bị Vô Phong cắm dao găm khi vật lộn dưới thành phố ngầm. Một tay Quỷ Nhãn kéo lê Thương Binh, tay kia tóm cổ một đứa trẻ. Trông đứa nhóc, Vô Phong há hốc miệng:
-Vu Cách?!
-Người quen hả? – Quỷ Nhãn nói – Vậy mày tính sao đây, tóc đỏ?
Quỷ Nhãn chẳng nói thêm, Vô Phong cũng biết gã muốn gì. Đưa công chúa đi và Vu Cách sẽ chết, hoặc ở lại chiến đấu với gã Đầu Sói; Vô Phong chỉ được chọn một. Tên tóc đỏ theo phương án đầu tiên. Tính mạng công chúa quan trọng nhất, hắn không thể chần chừ. Thấy vậy, Quỷ Nhãn cười:
-Chọn lại đi, tóc đỏ!
Gã đặt tay Vu Cách lên bệ đá đoạn rút dao găm bên sườn, đâm xuống bàn tay thằng bé. Dao xuyên thủng da thịt, cắm ngập đá. Vu Cách gào lên, máu từ vết thương lục bục, trào khắp mặt đá màu bạc. Lì lợm và ương bướng không thể giúp thằng bé chống lại cơn đau. Vô Phong nắm chặt kiếm, không biết nên làm gì tiếp. Hắn cố nghĩ rằng Vu Cách chỉ là người xa lạ, đối với hắn không có quan hệ thân thích. Tại sao hắn phải liều mình cho một kẻ không quen biết?
Bất chợt Vô Phong thấy ánh mắt Vu Cách. Thằng bé nhìn hắn. Nó không khóc, chỉ cầu xin chút thương xót. Tuy biết tên tóc đỏ sẽ chẳng cứu mình nhưng nó không từ bỏ hy vọng. Hy vọng dù nhỏ nhất vẫn là hy vọng. Vô Phong chợt nhớ hình ảnh thằng nhóc Oa Lạc bước vào Thánh Vực làm lễ thanh tẩy. Hắn bỗng nhớ A Đát; nếu không có anh ta, khéo giờ này hắn đã chết rục tại sa mạc. Và đôi mắt này của Vô Phong là do Vu Cách ban tặng – hắn tin điều đó.
Vô Phong nhìn công chúa một hồi. Công chúa hiểu ý, bèn xé áo băng bó vết thương cho hắn. Vô Phong bước tới, tay nắm chắc Bộc Phá, mặt đối mặt Quỷ Nhãn. Gã Đầu Sói tự băng bó vết thương, sau xách Thương Binh sẵn sàng quyết đấu. Trên cao, giông tố vần vũ bầu trời, khuấy đảo đám mây khổng lồ che lấp Hồi Đằng. Vài mảng mây xanh đen tách ra để lộ mặt trăng. Ánh trăng vừa chạm đất, cả sa mạc bừng sáng, toàn bộ Hồi Đằng Cô Mộ tựa thể khối kim cương lấp lánh dưới mặt trời. Lục Châu ngây người nhìn cảnh ấy. Trong bộ đàm của nàng, cô nàng Số 2 tổ Ưng Xám hét lên:
-Vạn Thế ơi, nhìn thấy gì không? Trăng kìa! Trăng trên Hồi Đằng!
Anh chàng Số 1 vốn hay sửa lưng cũng chẳng ngăn cô nàng đồng nghiệp gào thét nữa. Bởi lẽ anh ta không thể thốt nổi ngôn từ nào. Dưới mặt đất, đám Chó Hoang rời khỏi nơi ẩn nấp, ánh mắt ngước nhìn bầu trời. Suốt từ Đại Lộ Đỏ tới lãnh thổ Đầu Sói, vạn người dừng mọi hoạt động. Trong mắt họ, ánh trăng xuyên làn mây đen tựa thể ánh mặt trời soi rọi hang sâu thăm thẳm. Sau năm mươi năm khổ đau và nước mắt, sau năm mươi năm nội chiến Âm Giới, cuối cùng trăng cũng xuất hiện trên sa mạc Hồi Đằng. Sa mạc buồn thảm này chưa bao giờ đẹp đến thế, rực rỡ đến vậy.
Đôi khi, những điều kỳ diệu vẫn có thật. Và người ta bắt đầu tin một ngày kia, hoa Tuyệt Tưởng sẽ nở.
Giữa thời khắc ấy, Quỷ Nhãn và Vô Phong đều bần thần trước cảnh tượng kỳ vĩ. Rồi không hẹn mà gặp, cả hai quay về thực tại, dồn tâm trí vào trận quyết đấu. Gã Đầu Sói hất hàm:
-Sao mày phải liều mình cho một đứa không quen biết?
Vô Phong không đủ tinh tế và ngôn từ để trả lời. Hắn chỉ biết mình chiến đấu vì Vu Cách. Hắn không muốn nhìn thấy một Oa Lạc thứ hai, một kẻ quá trẻ để chết.
Ta chiến đấu vì người đã chết.
Tên tóc đỏ nâng kiếm, Bộc Phá ngùn ngụt khói trắng. Hắn chiến đấu vì muốn trả ơn Vu Cách, trả ơn A Đát. Kim Ngân không tệ như hắn tưởng. Ở đây không chỉ có bom đạn, Đầu Sói hay Chó Hoang. Ở đây có con người.
Ta chiến đấu vì những điều đã mất.
Vô Phong đổ người chạy, mũi Bộc Phá xẻ cát. Quỷ Nhãn vung Thương Binh phản đòn. Dưới ánh trăng, dưới cảnh sắc rực rỡ của Hồi Đằng, hai gã kiếm sĩ cược sinh mạng vào trận quyết chiến. Không còn tham vọng, không còn mục tiêu, họ chiến đấu vì những giá trị tưởng chừng đã biến mất khỏi lục địa này.
Từ lâu lắm, người Kim Ngân không còn biết kiêu hãnh và phẩm giá.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện