[Dịch]Ngư Trường Hoàng Kim - Sưu tầm
Chương 4 : Hải Thần Chi Tâm
.
Theo tàu đánh cá tiến về phía trước hình dáng đảo nhỏ càng ngày càng rõ ràng, nhưng trái tim nhiệt tình đang tăng cao của Tần Thì Âu lại càng ngày càng lạnh.
Vốn hắn cho rằng ngư trường này là một cái thế ngoại đào nguyên, có thể hiện ra ở trước mắt hắn lại là một hòn đảo có diện tích khá lớn nhưng lại giống như một tòa đảo hoang.
Từ trên thuyền nhìn thì trên đảo cũng có nhà lầu và nhà trệt nhưng số lượng thưa thớt, Auerbach nói đây chính là trấn Farewell. Tần Thì Âu cảm giác được nhân khẩu của trấn này có thể chỉ bằng hai cái thôn ở quê hương mình, đoán chừng chưa đến hai ngàn người.
Nguyên nhân bởi vì đầu xuân, đảo nhỏ này lại khoảng cách vòng Bắc Cực không tính xa nên thời tiết vẫn còn vào mùa đông. Khắp nơi trên đảo đều là tuyết đọng chưa hòa tan, ngoài ra trên đảo còn có một ngon núi tuyết nhỏ chiếm cứ hết nửa phần trên bản đồ đảo nhỏ, ở trên đó có thể chỉ có tuyết bay lả tả.
Bốn phía đảo nhỏ có sáu bảy cái bến tàu, nhưng không ngoại lệ, những bến tàu này đều rất lộn xộn, dơ bẩn, lượng lớn lưới đánh cá bị hư bám vào trên mặt những tảng đá ngầm cạnh bờ, còn có từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá thủ công thô sơ bị tùy ý đậu ở quanh bờ biển.
Nhưng mà có một điểm Auerbach nói không sai, không khí nơi này rất mát mẻ. Nhất là sau khi thói quen mùi tanh nhàn nhạt của biển, quả thật có loại cảm giác nó càng thêm ngọt.
- Mẹ kiếp, nguyên sinh thái ư.
Tần Thì Âu cười khổ nói.
Ngư trường của hắn nằm ở xa nhất phía nam, được một vòng cây phong dài ngắn khác nhau vây ra thành một cái trang viên chiếm diện tích không nhỏ, cũng phải hơn mười cây số vuông, chính là hơn mười vạn mẫu. Nếu là ở Hoa Hạ thì chỗ này liền rất giá trị nhưng đáng tiếc nơi này là Canada, đoán chừng là nơi có giá đất rẻ nhất trên toàn thế giới.
Đã đến ngư trường, Tần Thì Âu cũng không thể lập tức vào ở, vì bên trong đã rất lâu không có ai quét dọn rồi.
Auerbach dẫn Tần Thì Âu vào một khách sạn nhỏ có phong cách cổ để nghỉ ngơi, nói là buổi chiều sẽ dẫn hắn đi báo thuế với làm thủ tục.
Tần Thì Âu mệt lả người, đã đến khách sạn liền ngã lên giường ngủ say như chết.
Vào lúc Tần Thì Âu đang nằm mơ thấy mình ở trong mộng ngồi du thuyền xa hoa, có vô số người đẹp vây quanh, muốn gì được nấy thì có người lay tỉnh hắn. Vừa mở mắt nhìn, rõ ràng là cái gương mặt già nua nghiêm túc của Auerbach.
- Để tôi ngủ thêm một lát, tôi buồn ngủ quá.
Tần Thì Âu ôm chặc cái gối che lại đầu không chịu buông tay.
Auerbach cười cười một cái, lấy ra điện thoại Nokia rồi cho hắn xem qua một tấm hình, trong hình là một tuyẹt sắc giai nhân có ánh mắt dịu dàng, gương mặt mang theo nụ cười mỉm, chính là cô tiếp viên trưởng ở trên máy bay đã từng an ủi Tần Thì Âu.
- Lão chụp lén?
Tần Thì Au kêu lên.
Auerbach lắc đầu nói :
- Chàng trai trẻ, đã đến cái tuổi này giống ta thì cậu sẽ biết rõ, phụ nữ chỉ như một bộ xương thôi! Nhưng mà ta tin là tấm ảnh này có thể chữa trị bệnh nằm lì không chịu dậy của cậu.
Quả thật, sau khi thấy được cô tiếp hàng không dịu dàng xinh đẹp kia thì hắn lập tức tỉnh táo lại.
Auerbach giải thích với hắn :
- Hiện tại cậu thấy mệt mỏi là do bị chênh lệch múi giờ cho nên ban ngày không thể ngủ, dù cảm thấy buồn ngủ đến cỡ nào cũng phải chịu đựng, đến buổi tối ngủ say một giấc. Ta đây xin thề với Thượng Đế, từ này về sau câu sẽ thích ứng múi giờ của Canada.
Tần Thì Âu cảm giác có chút xấu hổ, gãi gãi đầu cười nói :
- Auerbach tiên sinh, tôi cảm thấy không cần thiết phải làm việc này rồi, à ừ... tôi ... ừm.... tôi ý định bán đi tòa ngư trường này, sau đó mang theo tiền mặt trở về nước.
- Rất đáng tiếc, chàng trai trẻ!
Sau khi Auerbach nghe xong lời nói của hắn cũng không có khinh bỉ hắn, mà là nở nụ cười :
-Hóa ra ngươi không có cẩn thân đi nghiên cứu di chúc của ông chú ngươi, trong di chúc của hắn có nói rõ một việc : không được bán đi ngư trường. Nếu như cậu kiên trì muốn bán, vậy thì chính phủ St. John sẽ cưỡng chế thu hồi về quốc hữu.
Tần Thì Âu nhất thời có chút rối loạn "Ông chú hai à, ngài đùa giỡn kiểu gì thế? Ngài định để cho người cháu trai lớn không có tiền đồ này của ngài kế thừa nghề nghiệp của ngài thật ư? Nếu vậy trước tiên cũng phải xem cháu trai của ngài có năng lực và thiên phú này hay không đã!
Auerbach khích lệ nói :
- Cố gắng lên, chàng trai! Ta và ông chú của ngươi là bạn tốt chí giao, hắn nói với ta, hắn chắc chắn trong tương lai cậu có thể làm cho tòa ngư trường này trở thành siêu cấp đại ngư trường nổi tiếng toàn thế giới, làm cho ngư trường Newfoundlanf một lần nữa tái hiện vinh quang.
Tần Thì Âu mặt như đưa đám, trong lòng có một vạn đầu thảo nê mã gào thét chạy qua : Ông ta coi trọng lão tử thì có tác dụng gì!
- Đi thôi. Chúng ta trước tiên đi cục thuế vụ trên trấn để xác nhận số thuế cậu muốn nộp.
Cuối cùng Auerbach đánh cho hắn một gậy nặng nề, nhường cho hắn biết bầu trời sẽ không tự nhiên rơi xuống bánh nướng, mà chỉ rơi xuống đĩa sắt.
- Ta còn phải đóng thuế? Lúc ở trong nước ta từng hỏi qua lão, lão nói Canada là không có thuế di sản.
Tần Thì Âu kêu lên.
Auerbach cười nói :
- Đúng vậy. Canada đúng là không có thuế di sản, nhưng có thuế nghiệm chứng di chúc.
Thuế nghiệm chứng di chúc là chỉ nếu có người lập di chúc một khi qua đời thì những di sản trong di chúc đó có được pháp luật bảo quản và chờ xử lý. Mặc dù người thừa kế di chúc về mặt luật pháp có quyền dựa theo di chúc để xử lý di sản, nhưng khi di chuyển tài sản để đầu tư hay làm bất động sản đều cần tòa án đối với di chúc tiến hành nghiệm chứng, mà việc chứng này là muốn thu phí đấy.
Auerbach nói với Tần Thì Âu chỉ những di sản có giá trị từ 2,5 vạn Canadian Dollar trở lên thì tỉnh Newfoundland mới thu thuế, mỗi 100 vạn dollar sẽ thu 1,4 vạn, 200 vạn sẽ thu 2,8 vạn, cứ thế mà tính tới. Nói cách khác, Tần Thì Âu cần phải giao nộp 52 vạn Canadian Dollar cho thuế nghiệm chứng di chúc, đổi thành nhân tệ chính là khoảng 300 vạn.
Tần Thì Âu liền tức giận rồi, trực tiếp quát lên :
- Lão lừa gạt tôi!
Auerbach trầm giọng nói :
- Cậu cũng có thể bỏ qua tòa ngư trường này, hơn nữa còn có thể nhận được 12,8% tiền bồi thường từ phía chính phủ. Nói cách khác, cậu quả thật có thể lấy được rất nhiều tiền.
- Nhưng mà...
Lão lập tức thay đổi chất giọng, nhìn chăm chú vào Tần Thì Âu rồi nói :
- Cậu có biết ngư trường Đại Tần là làm sao xây dựng lên chứ? Là ông chú của cậu - một người ngoại quốc da vàng ở dưới sự xem thường cùng bức hiếp của vô số người, dùng trí tuệ, bền bỉ, cần cù và ánh mắt của hắn trải qua vô số cực khổ mới xây dựng lên được, hắn là người đàn ông đỉnh thiên lập địa nhất mà ta từng gặp được. Chàng trai trẻ, hiểu ý của ta chứ! Đừng để cho một người đàn ông như vậy bị xấu mặt.
Tần Thì Âu trả lời :
- Lão cho là tôi muốn làm cho ông ấy xấu mặt ư? Nhưng hiện tại toàn thân tôi chưa đủ hai vạn nguyên, tài sản trong nhà nhiều lắm cũng chỉ có hai mươi vạn nguyên thì kiếm đâu ra ba trăm vạn để nộp thuế?
Auerbach ngồi xuống cạnh hắn từ tốn nói :
- Thật ra tiền thuế này đã chậm trễ chín năm, nên cho dù có chậm trễ chín năm nữa cũng không sao cả. Hiểu ý của ta không? Cậu có đầy đủ thời gian để dùng ngư trường này đi kiếm tiền.
Tần Thì Âu không phải cái loại hèn nhát, nếu như còn có đường để xoay sở thì sao lại không liều mạng đánh cược một lần?
Cục thuế vụ trên trấn lại chỉ làm việc vào một ba năm trong tuần, hỏi Auerbach thì hắn nói do trấn nhỏ kinh doanh không tốt nên chính phủ không đủ tiền lương để trả, chỉ có thể giảm bớt giờ làm của nhân viên thuế vụ để hạ thấp mức lương của họ.
Tần Thì Âu có chút dở khóc dở cười, cuộc sống hằng ngày của những người lãnh đạo ở đây xem ra cũng không tốt đẹp gì mấy, điều này làm cho hắn đối với tương lai của ngư trường lại càng lo lắng hơn.
Auerbach mở ra chiếc Ford cũ của lão chở Tần Thì Âu dạo vài vòng quanh trấn để quen thuộc hoàn cảnh, cũng để hắn giải sầu.
Rẽ trái rẽ phải một hồi thì xe lái đến trước một hồ nước. Lớp băng trên mặt hồ này hòa tan không lâu nên nước hồ vô cùng trong suốt, ở trên đó còn đang trôi nổi những miếng băng nhỏ giống như là những cái gương nhỏ vậy.
Phong cảnh nơi này rất xinh đẹp, có cỏ nước xanh tươi, từng miếng băng trắng noãn, thỉnh thoảng còn có chim nước đập cánh bay tới bay lui, còn có con cá nhảy lên mặt nước, mỹ lệ mà lại trù phú.
Auerbach giới thiệu :
- Mọi người chỉ biết là ở Ontario có rất nhiều hồ nước, thật ra ở Newfoundland cũng có không ít. Cái hồ nhỏ này tên là hồ Trầm Bảo, nghe đồn từng có người thả xuống đây rất nhiều bảo vật.
- Tôi thật sự rất muốn lao xuống để mò thử một lần
Tần Thì Âu phiền muộn nói.
Đúng lúc này, có một chiếc thuyền đánh cá chậm rãi trôi về hướng này, một ngư dân tuổi trung niên hơi lùn quơ quơ cánh tay với Auerbach nói :
- Hey! Schectman tiên sinh, ngài và bằng hữu của ngài tới hồ Trầm Bảo để săn cá à? Vậy lên đây! Chúng ta cùng nhau đi săn nào.
Dù sao đều là đi giải sầu, Auerbach liền mang theo Tần Thì Âu lên thuyền đánh cá, vừa đi vừa giải thích :
- Săn cá là một hoạt động rầm rộ mới xuất hiện trong vài năm gần đây, tới đây... oh, chết tiệt!
Lão chưa nói hết câu thì thuyền cá kinh động đến một con cá chép dài khoảng một thước ở trong nước, cá chép bị kinh sợ đều sẽ nhảy lên, nên nó nhảy lên một cái làm mọi người trên thuyền không kịp phản ứng. Người ngư dân kia và Auerbach theo bản năng né tránh nhưng Tần Thì Âu chỉ biết đứng ở đuôi thuyền trơ ra, bị cái đuôi to như cái quạt bồ của con cá quất lên trên mặt, trực tiếp rơi vào trong hồ nước.
- Mau cứu người!
Auerbach gấp gáp kêu lên.
Đuôi cá chép rất sần sùi, cái đuôi của nó giống như một lưỡi dao sắc, vừa quẹt vào liền cắt rách da cằm Tần Thì Âu.
Tần Thì Âu cảm giác mình giống như bị mô tô đụng trúng, làm một cái động tác xoay tròn rồi rơi vào trong nước. Không có ai chú ý tới, trong lúc này có một giọt máu tươi từ cằm hắn chảy ra rơi xuống vừa vặn rớt lên trên mặt dây chuyền Hải Thần Chi Tâm ở trên ngực của hắn.
Vừa rơi xuống nước thì trước mắt Tần Thì Âu toàn bộ đều biến thành màu xanh lam, giống như hắn không phải rơi vào hồ nước mà là một đại dương mênh mông vậy. Nước trong hồ chảy vào mũi hắn thậm chí để hắn ngửi được mùi tanh của biển.
Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy mặt dây chuyền Hải Thần Chi Tâm đang lơ lửng trong nước, màu xanh lam mà ánh mắt hắn nhìn thấy chính là từ nó phát ra.
Đang ở trước mặt Tần Thì Âu, màu xanh lam lóe lên rồi biến mất, Hải Thần Chi Tâm ngưng tụ thành một đoàn ánh sáng màu lam rồi chui vào trong ngực của hắn.
Tần Thì Âu được vớt lên thuyền cá nhưng thần sắc lại có chút sững sờ vì lúc này trong mắt của hắn lại xuất hiện một hình ảnh mơ hồ : sóng nước nhộn nhạo, cỏ biển chập chờn, mấy con cá nheo dài bằng bàn tay nhanh nhẹn từ trong lớp bùn dưới đáy hồ chui ra, sau đó vui vẻ há mồm ra tìm kiếm thức ăn và tảo vụn từ trong lớp bùn bị nó khuấy lên. Ngoài ra, hắn vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái đồ vật hình thoi đang trôi nổi trên đầu mình - đây không phải là thuyền cá mà hắn đang ngồi ư.
Nhưng... chuyện này là như thế nào? Hắn làm sao có thể thấy được cảnh tượng dưới đáy hồ, thậm chia còn có thể cảm nhận được cảm xúc của cá nheo?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện