[Dịch] Ngự Thiên Thần Đế

Chương 9 : Bạch Ngọc Khanh

Người đăng: 

.
Sau nhiều năm tồn tại, Thiên Ý Cư đã được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp những câu chuyện mang màu sắc truyền kỳ. Còn trong lòng đám đệ tử, nơi này là nơi có địa vị chí cao, những học viên bình thường khó lòng với tới. Những năm gần đây, dù là tầng lớp cao tầng của Bạch Lộc học viện cũng rất coi trọng nơi này. Đối với bất kỳ đệ tử nào của học viện, có thể một lần được tiến vào Thiên ý Cư đã thỏa mãn lắm rồi. Ánh trăng sáng tỏ, Thiên Ý Cư đang rất nào nhiệt. Năm trước, những đệ tử năm cuối rời khỏi nên năm nay, những đệ tử mới lên năm thứ tư lại trở thành những đại sư huynh, đại sư tỷ của học viện, người đứng đầu Thiên Ý Cư này cũng được thay mới. Đây chính là lý do của bữa tiệc này. Tòa nhà này được bao phủ bởi một trận pháp ngăn cách với bên ngoài. Trong bóng đêm, chỉ thấy ánh sáng chói lòa, lộ ra vẻ xoa hoa đẹp đẽ vô cùng. Những đệ tử đi ngang nơi đây chỉ nghe mơ hồ có tiếng âm thanh của đàn sao, vẻ mặt đều có nét hâm mộ không dấu giếm. Đáng tiếc, tiêu chuẩn để có thể vào được nơi này quá cao, ngoài trừ một ít đệ tử có xuất thân quý tộc thì người bình thường không có cách nào vào được. Đêm nay, tâm tình của Tưởng Tiểu Hàm rất vui, vì đây là lần đầu tiên nàng được vào trong Thiên Ý Cư này. Từ lúc tiến vào Bạch Lộc học viện, được bước vào nơi này đã trở thành một trong những mục tiêu của nàng, sau đó là có thể trở thành một đệ tử cao cấp của học viện. Vì vậy, nàng bỏ ra rất nhiều tâm tư, cũng đã nhiều lần bị tử chối, còn bị cười cợt, trào phúng. Nàng hận mình sao lại không có xuất thân quý tộc, hận cha mẹ mình chỉ là những dân thường nghèo khó. Nàng có thiên phú võ đạo vượt xa những phường giá áo túi cơm có dòng giống ưu tú kia nhưng thân phận khiến nàng tự ti, để đạt được sự thừa nhận, nàng phải trả cái giá cao hơn nhiều lần so với người khác. Đêm nay, nàng có mặt ở nơi này cũng không phải vì nàng được mời hay xứng đáng, chỉ là Hàn Tiếu Phi đưa cho nàng tấm vé vào cửa mà thôi. Trong lòng nàng không khỏi có cảm giác bi ai nhưng nàng mặc trên người y phục dạ hội nên xinh đẹp hơn nhiều, đưa tay bám vào cánh tay Hàn Tiếu Phi đi vào bên trong dự tiệc. Vừa bước vào, nàng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt của nam học viên rạo rực nhìn mình. Đám quý tộc cao quý kia không có ai có thể so sánh với nàng. “Tiểu Phi, ngươi tới chậm đó, lát nữa phải chịu phạt rượu nghe chưa.” Một học viên quý tộc tiến tới chào hỏi Hàn Tiểu Phi, sau đó hướng ánh mắt lên người Tưởng Tiểu hàm nói. “Bạn gái ngươi thật xinh đẹp, không biết là thiên kim tiểu thư của nhà nào? Ta nhìn thấy quen quen…” “Ta xin giới thiệu qua, nàng ấy là sự muội Tưởng Tiểu Hàm, là một trong hai mươi thứ hạng đầu trên Lộc Minh Bảng đó.” Hàn Tiếu Phi mỉm cười giới thiệu. “Tưởng Tiểu Hàm? A, ta đã nghe cái tên này rồi.” Tên học viên này làm ra bộ dáng nhớ ra điều gì đó, hơi nhíu mày. Tuy nàng cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong những học viên năm thứ tư, nhưng vì xuất thân bần hàn nên không cách nào vào được Thiên Ý Cư này. Hắn không ngờ Hàn Tiếu Phi lại mang nàng tới đây, điều này có chút không hợp với quy củ nơi đây. Tuy nhiên, một trong những hội trưởng của Thiên Ý Cư này lại là đường huynh Hàn Song Hổ của hắn, xem chừng hắn cũng không lo bị trách tội. Sau một lúc, bên cạnh Hàn Tiếu Phi đã tụ tập không ít người. Tưởng Tiểu Hàm sử dụng đủ loại vốn liếng, rất nhanh cười cười nói nói với đám con cháu quý tộc này. Không thể không thừa nhận, nữ tử xinh đẹp như nàng cũng thật có mị lực. “Nghe nói Tiếu Phi sư huynh và Tiểu Hàm sư muội hôm nay cũng ghé qua trường khảo thí phải không? Ở đó có xuất hiện chuyện gì khác lạ không?” Một học viên tên Chu Hiển thuận miệng hỏi. Hàn Tiếu Phi mỉm cười. “Không có chuyện gì thú vị cả, nhưng Tiểu Hàm sư muội lại gặp lại một vị cố nhân ngày xưa.” “A! Gặp cố nhân ư? Mau kể đệ nghe đi.” Tưởng Tiểu Hàm để ly rượu trên tay xuống, tùy tiện đáp. “Là một người bạn cùng chơi đùa lúc trẻ, cũng tham gia khảo thí của học viện nhưng sau nhiều năm không thành, vẫn cho mình là thiên tài, đầu có hơi không bình thường. Ta thấy hắn đáng thương nên thuận miệng khuyên bảo vài câu mà thôi.” “Loại người như vậy rất nhiều, Tiểu Hàm sư muội thật quá thiện lương rồi, lần sau không cần phải để ý quá.” Một thiếu nữ nháy mắt nói. “À, tại ta thấy không nhẫn tâm mà thôi.” Tưởng Tiểu Hàm thở dài, làm mặt bi ai. “Tên đó là bạn lúc còn trẻ của sư muội, chẳng phải giờ cũng đã mười bốn, mười lăm rồi sao? Nhiều năm như vậy còn tới trường khảo thí, lại không tiến vào được học viện, nhất định là một kẻ ngu xuất mà thôi.” Có tiếng người cười to. “Không biết hắn tên là gì, có thể nói cho chúng ta biết không?” “Phải rồi, con lươn kia tên gọi là gì nhỉ, Tiểu Hàm su muội?” Hàn Tiểu Phi cũng ra vẻ hào hứng hỏi. Tưởng Tiểu Hàm nghe vậy thì cười cười, dịu dàng đáp. “Thực ra, hắn cũng là người có danh khí ở quận Lộc Minh này, đáng tiếc, không phải là danh tiếng tốt. Hắn chính là Diệp Thanh Vũ!” Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt mấy học viên khác đều ngưng trệ. “Diệp Thanh Vũ? Hắn là bạn học ngày xưa của sư muội?” “Đúng vậy, ngày xưa hắn được gọi là thiên tài đệ nhất, năm đó được lão viện trưởng nhìn trúng đó. Mọi người còn tưởng thật, sau mới thấy hắn thực sự đáng thương.” Ngày hôm nay, sau khi rời khỏi trường khảo hạch Huyết Khí, Tưởng Tiểu Hàm vì phải chuẩn bị cho bữa tiệc này mà không tham gia những khảo hạch về sau nữa, nàng cùng đi với Hàn Tiểu Phi chọn lựa y phục. Có thể tham gia bữa tiệc này đối với thiếu nữ say mê danh lợi như nàng là một trong những chuyện quan trọng nhất, nàng không còn tâm tình để ý tới Diệp Thanh Vũ nữa. Hàn Tiểu Phi tất nhiên cũng không biết chút gì về những chuyện đã xảy ra. Nhưng ở đây, những học viên này lại biết rõ biểu hiện khủng bố của Diệp Thanh Vũ hôm nay. Hắn chỉ tham gia năm khảo hạch đã được tiến vào học viện, còn xếp hạng thứ hai mươi mốt trong danh sách những người đạt nữa, sao từ trong miệng thiếu nữ này lại là một tên đáng thương như vậy? “Ừm, về chuyện Diệp Thanh Vũ, ngươi có biết vì sao hắn lại trở thành một kẻ đáng thương không?” Học viên này ho khan hỏi lại. Hàn Tiểu Phi tùy ý cười đáp. “Có chuyện gì không đúng sao? Chỉ là một tên nghèo hèn bất tài, lại mơ tưởng vượt được long môn hóa rồng mà thôi.” Tưởng Tiểu Hàm cũng cười tiếp lời. “Đúng vậy. Diệp Thanh Vũ đã điên khùng rồi, hắn trở thành đề tại đàm tiếu của quận Lộc Minh bao lâu nay. Lần này tham gia khảo hạch đã là lần thứ năm, chủ khảo của trường khảo thí Huyết Khí không cho hắn tham dự, bắt hắn chờ tới lúc không còn ai mới cho thi. Không ngờ hắn còn làm loạn, khiến trường thi nhốn nháo cả lên. Ta thương cảm, tới bên cạnh khuyên nhủ cũng bị hắn cư tuyệt.” Nàng còn chưa nói xong, từ bên cạnh lại vang lên tiếng quát. “Dối trá! Buồn cười! Đáng thương! Một lũ vô tri mà thôi.” Giọng nói chứa đầy sự khinh thường nhằm vào Tưởng Tiểu Hàm và Hàn Tiểu Phi khiến sắc mặt của hai người trầm xuống. Là kẻ nào dám kiêu ngạo trước mặt hắn như thế! Hàn Tiểu Phi tức giận quay lại nhìn. Phía xa xa có một thân ảnh đệ tử mặc trường bào từ từ đi tới. Trong chớp mắt sau đó, vẻ giận dữ trên khuôn mặt hắn liền biến mất. Dối diện hắn là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Dáng người thon thả, eo nhỏ tóc dàu, làn da trắng như ngọc. “Thì ra là Bạch Ngọc Khanh sư tỷ!” “Bái kiến Bạch sư tỷ!” Nàng là một trong ba vị hội trưởng của Thiên Ý Cư, tránh sao sắc mặt Hàn Tiểu Phi lại đột nhiên thay đổi như vậy. Bạch gia tại quận Lộc Minh này không hề yếu thế so với Hàn gia của hắn. Đám đệ tử đang bàn luận xung quanh đều đứng lên hành lễ với nàng đủ biết thân phận nàng trong đám học viên năm thứ tư vô cùng cao quý. Hàn Tiểu Phi cũng không dám chậm trễ, chắp tay thi lễ với nàng. Tưởng Tiểu Hàm cúi đầu, ánh mắt lóe ra một tia căm phẫn nhưng rất nhanh ẩn nhẫn. Nàng biết vừa rồi người nữ tử này quát chính là nàng, nhưng lại không dám tỏ ra một chút nào bất mãn. Từ trước tới nay, con người này chính là người mà Tưởng Tiểu Hàm vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét nhất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang