[Dịch] Ngự Thiên Thần Đế

Chương 8 : Tuyệt không thỏa hiệp

Người đăng: 

.
“Chuyện này….”, đầu óc Lưu Hành trở nên trống rỗng, hai chân mềm nhũn, sợ tới mức quỳ phục xuống đất, run rẩy. Diệp Thanh Vũ khoanh tay trước ngực, hắn không thèm nhìn đối phương. “Diệp huynh đệ, tha cho ta một mạng được không…”, Lưu Hành như sắp khóc vọt tới trước người Diệp Thanh Vũ. Người cứu hắn lúc này chỉ có Diệp Thanh Vũ mà thôi, nhưng Diệp Thanh Vũ vẫn không cất lời. Hắn quay lại nhìn tượng thần Tu La Sát Lục Võ Thần vừa mới làm hiện ra, tâm tình trầm ổn. Ý chí của Tu La vốn là ân oán rõ ràng, không phải Thánh Mẫu. Mọi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Nếu chỉ vì Lưu Hành năn nỉ, cầu xin thương xót vài câu mà hắn đã bỏ qua thì đâu còn cái gọi là tâm tính võ đạo của hắn nữa? “Chuyện này…., Diệp huynh đệ à, ngươi tha cho ta một mạng, từ nay về sau tài nguyên chi phí trong bốn năm tu luyện ta sẽ nguyện ý trả cho ngươi, được không…” Lưu Hành không tiếc tiền cắn răng dụ dỗ. DIệp Thanh Vũ nghe xong chỉ lắc đầu. “Ta sẽ không làm bất cứ giao dịch nào với ngươi. Ta không muốn con đường tu luyện của ta lại phải dẫm lên ít tiền bẩn của những người như ngươi để tiến tới.” Lưu Hành sửng sốt, hắn không nghĩ tên đệ tử nhà quê này lại cứng rắn như thế. “Ta đã nói rồi, muốn để ngươi quỳ xuống cầu xin ta.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười. Hắn nhìn Lưu Hành đang run rẩy như sắp quỳ xuống, Diệp thanh Vũ tiếp tục nói. “Tuy nhiên, bây giờ dù ngươi có quỳ xuống ta cũng sẽ không tham gia thí luyện Khí Huyết nữa rồi. Ta thấy những người tâm địa như ngươi không xứng làm giáo quan của Bạch Lộc học viện. Liệu có biết bao nhiêu hàn môn đệ tử đã bị hại trong tay ngươi?” Khuôn mặt Lưu Hành trở nên cứng đờ, tái xanh. Hắn biết, hôm nay dù hắn có làm gì, tên thiếu niên này cũng sẽ không thỏa hiệp với hắn. “Không cần phải tuyệt tình như vậy chứ. Ta dù sao cũng là người của Lưu gia, ngươi làm việc nên lưu lại một con đường lui, sau này gặp nhau cũng sẽ dễ nói chuyện có phải hơn không.” Lưu Hành cắn răng, trong mắt hiện lên một tia oán độc. “Con người của ta, chíh là thích làm tới nơi tới chốn đó.” Diệp Thanh Vũ bình thản đáp. Cùng lúc đó, ở gần bên, Khổng Không cũng đã được nghe toàn bộ câu chuyện từ những người xung quanh. Hai mắt tràn ngập tức giận, vị đại giáo quan như hóa thành lợi kiếm, chỉ vào người Lưu Hành quát. “Ngươi thân là đệ tử giáo quan, được hưởng phúc của học viện là không lo mời chào hiền tài, chỉ vì tư tâm mà phá đám học viên, chút nữa là bỏ mất một thiên tài rồi. Sai lầm này không thể tha thứ được. Ngươi từ giã công việc của ngươi được rồi đó.” Toàn thân Lưu Hành run lên, há mồm nói. “Khổng đại nhân, ta đã ở học viện hơn ba mươi năm, không có công cũng có khổ cực, ta….” “Cút!” Khổng Không quát lên, thanh âm như sấm. Lưu Hành bị đánh bay. Vận mệnh của hắn, trong phút chốc đã tan tành mây khói. Khổng Không đưa mắt nhìn Diệp Thanh Vũ, tâm tình đang từ lăng lệ, nghiêm khắc trở nên ấm áp, vui vẻ. “Ngươi làm tốt lắm, nếu vừa rồi ngươi tha thứ cho hắn thì ta sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt khác. Võ giả phải có tâm tính kiên định, ân oán rõ ràng mới có thể thông suốt. Nếu chỉ vì mấy lời cầu xin mà đã tha thứ, sau này con đường võ đạo của ngươi tất sẽ bị giới hạn đi nhiều.” Diệp Thanh Vũ biết vị đại giáo quan có thân phận tôn quý này đang mượn chuyện để chỉ điểm cho mình, trong lòng vô cùng cảm kích. “Đa tạ Khổng sư chỉ điểm.” Bạch Lộc học viện có thể đứng sừng sững mấy chục năm tất nhiên phải có điểm tựa, không thể thiếu những giáo quan tính cách chính trực, cao thượng như thế này. “Thành tích của ngươi đã đủ để gia nhập học viện rồi, về khảo hạch Huyết Khí kia ngươi có thể không tham gia cũng được. Ngươi có thể trở về chuẩn bị, ngày mai tới báo cáo là được rồi.” Không Không lưu lại một câu rồi hướng một vị giáo quan khác dặn dò vài câu, sau đó rời đi. Cùng thời gian đó, đám người xung quanh lại được dịp sôi trào. Mới hoàn thành năm danh mục khảo hạch mà đã được đại giáo quan cho gia nhập vào học viện, từ trước tới nay cũng mới chỉ có duy nhất một mình hắn mà thôi. Chỉ dựa vào điều này cũng khiến cho Diệp Thanh Vũ hắn nổi danh rồi. Ở quân Lộc Minh này, Diệp Thanh Vũ trải qua bốn năm chịu đủ châm chọc, khiêu khích, giờ đã một bước lên trời rồi sao? Bốn năm chìm trong yên lặng, bỗng trở thành tâm điểm của cả quận thành này rồi! *** Đêm. Đèn đường khi mờ khi tỏ soi bóng từng thân ảnh đi lại trên đường. “Lạ thật, sao Khổng giáo quan lại không để ta đi tham gia Huyết Khí khảo hạch?” Diệp Thanh Vũ ngậm trong miệng một cọng cỏ, hai tay ôm sau gáy đang vừa đi bộ vừa nghĩ. Tổ trạch đã không còn, trên thân hắn cũng không có của giả gì, không có gì phải chuẩn bị. Hắn chỉ đợi sáng sớm là đi tới học viện báo danh. Tuy hắn tham gia năm danh mục khảo hạch đều đạt kết quả đỉnh cao, nhưng xét trên bảng thành tích chung thì khó mà tiến vào trong tốp hai mươi người đứng đầu. Tuy việc này chỉ là thành tích nhập học, cũng không được ban thưởng gì nhưng cũng là một cách để chứng minh thực lực của mình. Diệp Thanh Vũ muốn tham gia cả sáu danh mục khảo hạch, muốn một lần giành lấy thành tích đệ nhất trong bảng xếp hạng đây. “Có lẽ Khổng đại giáo quan lo ta biểu hiện quá mức bất thường sẽ gây ra sự chú ý của mọi người, sợ ta sẽ không giữ được tâm tính sao.” Diệp Thanh Vũ mơ hồ đoán định. Hắn cảm thấy, vị Khổng giáo quan này hình như có chút quan tâm tới hắn. Loại quan tâm này không chỉ vì biểu hiện xuất sắc của hắn khi tham gia khảo hạch mà còn là sự quan tâm của một vị trưởng bối đối với hậu bối của mình. Nhưng vấn đề là, Diệp Thanh Vũ khẳng định đây mới là lần đầu tiên hắn gặp và tiếp xúc với vị đại giáo quan này. Suy nghĩ miên man trong lòng, hắn đã dừng chân ở nơi duy nhất mà hắn có thể, đấy chính là trước phần mộ của cha mẹ hắn nay đã phủ cỏ xanh mướt. Mọi thứ nơi đây đều quan thuộc với hắn, khiến hắn cảm thấy mãn nguyện vô cùng. “Cha, mẹ à! Hài nhi đã làm được rồi. Ngày mau sẽ gia nhập Bạch Lộc học viện. Năm đó, lão đầu râu bạc kia nói đâu có sai, hài nhi chính là một thiên tài đó. Con sẽ để cho cả quận Lộc Minh này phải kinh ngạc.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ đắc ý. “Trong thời gian ngắn nhất, con sẽ hoàn thành việc học tập ở học viện rồi rời khỏi nơi này, dựa theo những điều cha mẹ giao phó, hài nhi sẽ đi Tuyết quốc để tìm món đồ thất lạc đó về. Không gì có thể ngăn cản được hài nhi!” “Bí mật bên trong huân chương Quân Công hài nhi còn chưa phát hiện ra, nhưng cha mẹ yên tâm, sớm muộn gì hài nhi cũng sẽ phát hiện ra, lúc đó cha mẹ yên tâm, hài nhi sẽ hoàn thành hết thảy gh chép bên trong đó.” “Còn cả trận chiến thủ thành năm đó, tuy cha mẹ không nói nhưng cái chết của cha mẹ tuyệt đối không thể đơn giản như vậy. Hài nhi thề, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Nhìn lên bầu trời đêm, Diệp Thanh Vũ chìm trong suy nghĩ miên man. Hắn nói như thể cha mẹ hắn vẫn còn sống đang ở bên cạnh lắng nghe lời hắn. Trời đêm càng về khuya càng tĩnh mịch, hắn vẫn không sao ngủ được. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay ôm trước đan điền, lưỡi đỡ lấy hàm, hai mắt nhìn xuống, đột nhiên như trở thành một lão tăng tiến hành nhập định, bắt đầu tiến hành hô hấp theo một nhịp diệu khác thường. Ngay lúc đầu không có biến chuyển gì xảy ra, nhưng sau mấy chục hơi thở, hô hấp của Diệp Thanh Vũ dần kéo dài, xung quanh thân thể hắn không xuất hiện dòng khí lưu chuyển nào mà cả trảng cỏ xanh quanh một trượng gần đấy vẫn như đang sống động, nhấp nhô như sóng, lại như đanh đồng loạt quỳ xuống trước mặt Quân vương. Bên trong thân thể, xương cốt của hắn lưu chuyển từng dòng khí lưu như những dòng nước ấm. Theo mỗi nhịp hô hấp, Diệp Thanh Vũ không ngừng hấp thu khí tức của không gian xung quanh vào trong cơ thể, sau đó thanh lọc tạp chất từ trong đó đẩy ra ngoài. Đây chính là cách thổ nạp trong bộ công pháp vô danh mà cha hắn truyền lại cho hắn. Từ lúc lớn lên, cha hắn chưa từng truyền bất kỳ công pháp tu luyện gì cho hắn mà chỉ yêu cầu hắn mỗi ngày dựa theo phương pháp thổ nạp này mà minh tường một canh giờ, xù xảy ra chuyện gì cũng không được gián đoạn. Về sau, trong trận chiến thủ thành, cha mẹ hắn lâm nạn, nội tâm hắn vô cùng khổ sở nhưng hắn vẫn làm đúng như lời dặn dò trước lúc lâm chung của cha, ngày ngày đều đặn tu luyện. Bộ công pháp này tựa hồ không phải công pháp để rèn luyện thân thểm, cũng không phải bi quyết để dẫn dắt nguyên khí. Hắn tu luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ cảm thấy khí lực của hắn hơi lớn một chút, thân thể khỏe mạnh chưa từng mắc bệnh tật gì. Ngoài những chuyện đó ra thì không còn chỗ nào đặc biệt cả. Hắn thầm suy đoán, rồi nghĩ thứ này chắc cũng không phải thứ đồ vật cái thể thần công gì. Thế mà nhiều năm trước, vị lão viện trưởng của Bạch Lộc học viện ngẫu nhiên ra ngoài, gặp được hắn lúc hắn vừa mới chấm dứt hô hấp thổ nạp thì giật nảy mình, không nhịn được hô lên rằng hắn chính là một thiên tài. Lời nói ấy truyền bá ra ngoài, mang hắn đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Về sau tuy lão viện trưởng cũng biết mình lỡ lời, cảm thấy bất an đã âm thầm đền bù cho hắn một vài chuyện nhưng dù sao chuyện này cũng đã là những chuyện xưa cũ mất rồi. Dưới bầu trời đêm, thời gian cứ từng phút từng phút trôi qua. Diệp Thanh Vũ ngồi như thế tiến hành hô hấp được một canh giờ, sau đó không tiếp tục nữa, nằm trên bụi cỏ thiếp đi. *** Ngay thời khắc hắn chìm vào giấc ngủ trước phần mộ của cha mẹ, thì tại Bạch Lộc học viện, khu vực Thiên Ý Cư của năm thứ tu đang tiến hành một bữa tiệc nhỏ. Thiên Ý Cư! Nơi này là một căn biệt thự có phòng cách cổ xưa, là một nơi sinh hoạt tôn quý nhất của năm thứ tư, do mấy vị học viên kiệt xuất của học viện ngày trước khởi xướng hình thành, chỉ bồi dưỡng và thu nhận những học viên xuất sắc có xuất thân quý tộc. Về sau, mấy vị này tốt nghiệp nhưng Thiên Ý Cư vẫn được duy trì, nhưng đã thay đổi cách thức hoạt động, thay vì chỉ có những đệ tử xuất thân quý tộc mới được tham gia thì bây giờ đã trở thành một địa điểm mà chỉ có những thiên tài kiệt xuất mới có tư cách xuất hiện ở nơi đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang