[Dịch] Ngự Linh Thế Giới

Chương 1 : Hồi tưởng trăm năm

Người đăng: vipnd2003

Tia nắng ban mai vừa lộ ra, ánh mặt trời xua tan đêm tối. Vách núi cao ngàn trượng, như đâm thẳng tới tận trời. Lúc này, một nam tử trẻ tuổi cả người nhuốm máu đang cầm thương đứng thẳng, yên lặng đứng trên đỉnh vách đá, tựa như mới từ trong huyết ngục trở về, hai mắt đỏ ngầu, tóc đen tung bay, sát ý ngập trời! Ở bên cạnh của nam tử này có một nữ tử áo trắng mang mạng che mặt khoanh chân ngồi, tóc đen buông xuống, máu nhuộm đầy ngực, trên gương mặt lộ rõ nét thống khổ và đau đớn. Sau lưng của hai người chính là vực sâu không đáy, từng làn gió lạnh tới thấu xương, ngay cả chim chóc cũng khó bay qua. Mà trước mắt bọn họ lại là một mảnh đông nghịt, dõi mắt khắp nơi đều là cường địch, trong đó không thiếu đại nhân vật danh chấn cả 【 Nam Ly Châu 】 . Tình thế trước mắt của bọn họ chính là tuyệt cảnh! . . . "Vân Mộ, ngươi cấu kết với yêu nữ của dị tộc, giết hại đồng tộc, tội này đáng giết! Nhưng bọn ta niệm tình ngươi là nhất đại Huyền Tông, đã có công thủ hộ cho nhân tộc, chỉ cần ngươi giao yêu nữ này ra, bọn ta có thể cho ngươi một con đường sống." "Vô sỉ bại hoại! Người người tru diệt!" "Giao yêu nữ ra đây, bó tay chịu trói đi!" . . . Đối mặt với những lời đe dọa uy hiếp , nhìn từng khuôn mặt quen thuộc nổi rõ nét tham lam, Vân Mộ lúc này bình tĩnh đến lạ thường, trường thương trong tay vẫn không nhúc nhích. "Cấu kết với yêu nữ dị tộc ư? Lúc Vân mỗ huyết chiến với cường giả dị tộc, các ngươi đang ở nơi đâu?" "Vô sỉ bại hoại sao? Chính là kẻ bại hoại mà các ngươi đang nói đã tử thủ lưỡng giới sơn, đả thương mấy trăm nơi, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ!" "Bó tay chịu trói ư? Các ngươi. . . xứng đáng sao?" Thanh âm của Vân Mộ nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một thanh trọng chùy đánh thẳng vào lòng của mỗi người, làm cho bọn họ thẹn quá hóa giận. Tu hành trăm năm, Vân Mộ đã chứng kiến vô số âm mưu quỷ kế, những kẻ ngoài mặt ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại ra tay ám toán, sao có thể vì vài lời của người khác mà dao động tới bản tâm của mình. "Vân sư huynh, dừng tay đi thôi!" Một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên, từ trong đám người có một nam một nữ bước ra. "Thì ra là các ngươi! ? Quả nhiên. . . Là các ngươi!" Thấy hai người này xuất hiện, Vân Mộ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được việc này, chẳng qua trường thương trong tay hắn khẽ run lên, trong mắt khó kìm nén được sự thống khổ. Phong Mạc Dương, Huyền Tông thượng vị, thiên phú hơn người, phong độ có thừa, chính là đại sư huynh đồng tông đồng mạch của Vân Mộ, cũng là người thừa kế tương lai của Cổ Càn Phong gia , đồng thời là một trong những người mà Vân Mộ kính trọng nhất. Nam Cung Dao, Huyền Sư đỉnh phong, xinh đẹp tuyệt sắc, rung động lòng người, cũng là tiểu sư muội của Vân Mộ, Vân Mộ đối với nàng vô cùng yêu thương sủng ai. Hai người đều có quan hệ sâu đậm với Vân Mộ, không ngờ hôm nay lại đứng ở phía đối lập với mình. . . . "Đại sư huynh, tiểu sư muội, mọi chuyện đều do hai người các ngươi sắp xếp hay sao?" Thanh âm của Vân Mộ trở nên khàn khàn, hai mắt đỏ ngầu hơi ướt át: "Trừ bọn ngươi ra, không một ai biết quan hệ của ta cùng với Tố Vấn, càng không một ai biết thân phận của Tố Vấn. Các ngươi vu oan cho ta tàn sát đồng tộc, để cho ta thân bại danh liệt, sau đó đem ta vây khốn, cố ý dẫn dắt Tố Vấn tới cứu giúp, cuối cùng có thể bắt được cả ta và nàng, có phải hay không?" Lấy trí tuệ của Vân Mộ, chỉ trong giây lát đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng chân tướng sự thật lại vô cùng tàn khốc. Cảm giác bị phản bội thật không dễ chịu, mặc dù Vân Mộ vẫn cho rằng mình đã quen với cảm giác thống khổ, nhưng khi thực sự phải đối mặt với chuyện này hắn mới thấy trái tim đau xót, bởi vì đôi nam nữ trước mắt thật sự là người mà hắn tin tưởng nhất trên đời. Nhất đại Huyền Tông, vốn được vạn người kính ngưỡng, đón nhận vinh quang vô hạn, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục thân bại danh liệt. Mọi chuyện trên đời này quả nhiên biến đổi thất thường! . . . "Vân sư đệ, thật sự xin lỗi." Phong Mạc Dương chỉ cười nhẹ, nhưng bộ dáng không hề có chút áy náy cắn rứt nào: "Ngươi rất thông minh, đáng tiếc cũng vì ngươi quá thông minh, nên ta làm sư huynh của ngươi phải chịu áp lực thật lớn, nhất là thời khắc muốn tính kế ngươi." ". . ." Vân Mộ nhìn Phong Mạc Dương một chút, bỗng nhiên trở nên trầm mặc. Đúng vậy, dựa vào sự thông minh của hắn, vốn dĩ không thể đi đến bước đường này , nhưng Phong Mạc Dương lợi dụng sự tin tưởng của hắn mà bố trí ra cái bẫy này. Loại tình cảm như tin tưởng, một khi đã sinh ra liền rất khó để hoài nghi, cho nên Vân Mộ mới rơi vào kết quả này. Lúc này, Nam Cung Dao mở miệng nói: "Vân sư huynh, ngươi đã quên lời dặn của sư phụ khi ngài còn sống ư? Đại đạo tu hành, vốn dĩ vô tình. . . Ban đầu nếu không phải sư phụ động tình kiếp, làm sao có thể ở thời khắc đột phá sinh ra dục niệm, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu. Ngươi chính là nhất đại Huyền Tông, cần gì vì yêu nữ của dị tộc mà đánh mất tương lai của mình!" Đối mặt với lời khuyên của Nam Cung Dao, Vân Mộ không hề dao động. "Tiểu sư muội, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là tiểu sư muội . . . Mọi người ai cũng có tư cách nói những lời này, chỉ có ngươi là không có!" Vân Mộ nhìn nữ tử áo trắng bên cạnh mình, sau đó quay sang nói với Nam Cung Dao: "Tố Vấn đối xử với ngươi như người thân trong nhà, còn nhiều lần cứu tính mạng của ngươi, tại sao ngươi có thể làm thế với nàng?" "Đương nhiên là vì thiên môn bí tàng rồi!" Nam Cung Dao thẳng thắn trả lời, vẻ mặt không hề thay đổi: "Mục tiêu của ta ngươi không thể hiểu được, các ngươi đều không hiểu." Nghe được bốn chữ "thiên môn bí tàng", Phong Mạc Dương và tất cả mọi người chung quanh đều rung động, trong mắt hiện lên sự vui mừng. 【 Thiên Môn 】 còn được gọi là thiên duy chi môn, chính là cánh cửa dẫn tới Thiên giới trong truyền thuyết, nơi đó có vô cùng vô tận bảo vật, thậm chí còn ghi lại bí mật phá toái hư không thành tựu vĩnh hằng. Thử hỏi đối mặt với sự mê hoặc như thế , có mấy người có thể không xao lòng. Mà nữ tử áo trắng Tố Vấn chính là mấu chốt để mở ra Thiên môn. "Thiên môn bí tàng ư. . ." Vân Mộ nhíu chặt mày, không khỏi thở dài: "Vì thiên môn bí tàng trong truyền thuyết, mấy chục năm tình nghĩa cũng có thể vứt bỏ, một thứ hư vô phiêu miểu như thế thực sự quan trọng với các ngươi đến vậy hay sao? Hơn nữa. . ." "Vân sư đệ không cần nói nhiều nữa, mọi chuyện cần làm chúng ta đã làm rồi, nếu chúng ta đã dám làm, cũng không sợ người khác khinh thường hay phỉ báng đâu." Phong Mạc Dương cắt ngang lời của đối phương, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo: "Hơn nữa, ngươi cho rằng chỉ có đám người chúng ta thôi mà dám nhúng tay vào thiên môn bí tàng ư? Không có sư môn ngấm ngầm đồng ý, ai dám dễ dàng phế bỏ một vị cao thủ Huyền Tông như thế. Thẳng thắn nói cho ngươi biết, chính tà cửu tông của Nam Ly châu đã đạt thành hiệp nghị, cùng nhau mở Thiên môn, giành bí tàng bên trong, sau đó luyện chế con thuyền bỉ ngạn, vượt qua tử hải, rời khỏi địa phương quỷ quái đáng chết này." "Cái gì! ? Chính tà cửu tông chuẩn bị rời khỏi Nam Ly châu sao? !" Vân Mộ lần đầu tiên lộ ra nét kinh sợ, lớn tiếng chất vấn: "Chính tà cửu tông rời khỏi nơi đây, ai sẽ trấn thủ biên giới đây? Hàng tỉ đồng tộc nơi đây sẽ phải làm sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn yêu ma gây họa, sinh linh đồ thán hay sao? Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều nổi điên rồi!" "Điên ư? Không đi mới điên!" Phong Mạc Dương khóe miệng nhếch lên hóa thành nụ cười giễu cợt: "Đại kiếp hàng lâm, Nam Ly châu nhất định sẽ bị hủy diệt, lúc này không đi còn đợi đến khi nào? Nếu ta thành đạo mới có thể giải cứu thiên hạ thương sinh, nếu ta chết rồi thì đâu cần quan tâm sau khi chết hồng thủy ngập trời, yêu ma gây hoạ làm gì." ". . ." Vân Mộ lại lâm vào trầm mặc, cảm xúc bi thương dâng lên. "Vân Mộ, xem ra hôm nay chúng ta sẽ chết ở chỗ này." Tố Vấn chậm rãi đứng lên, thân thể vẫn vô cùng suy yếu. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Vân Mộ, trong mắt nồng đậm nuối tiếc. Nàng không nỡ chết, càng không nỡ rời xa vị nam nhân chưa từng có nửa câu hứa hẹn với mình. Vân Mộ nắm lấy tay Tố Vấn, trong lòng vô cùng bình tĩnh: "Sống quá mệt mỏi thế này, chết cũng tốt, chúng ta không thể sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, ít nhất còn có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm." "Lời này có thể coi là hứa hẹn của ngưoi hay sao?" Tố Vấn thản nhiên cười cười, làm cho thiên địa cũng trở nên ảm đạm. Vân Mộ thật lòng gật đầu: "Đúng vậy, đây là lời hứa hẹn của Vân Mộ ta, ngươi biết ta trước giờ không dễ dàng hứa hẹn chuyện gì mà." Tố Vấn mặc nhiên không đáp, gương mặt khẽ hiện hồng. . . . "Uy! Hai người các ngươi đã nói đủ chưa! ?" "Hắc hắc, quả nhiên có tình có nghĩa, nếu không muốn chết như thế thì mau chóng nói ra bí mật của Thiên môn đi!" "Không sai! Nếu không nói bọn ta sẽ không nể mặt đâu!" "Nhanh nhanh lên!" Mọi người đã không còn kiên nhẫn được nữa, nào ngờ lúc này thân thể Tố Vấn đột nhiên truyền ra ba động mãnh liệt. "Thiên địa làm chứng, tuyên cổ làm giám, huyền linh tế hiến, bích lạc hoàng tuyền. . . Đời đời kiếp kiếp, vạn tử bất hối!" Đây là một đoạn tế văn cổ xưa, cũng đồng thời là nguyền rủa vĩnh hằng, Tố Vấn nói ra một chữ, ba động chung quanh sẽ mạnh hơn một phần. Tế văn niệm xong, Tố Vấn chợt hóa thành một con kim loan cửu thải, dung nhập vào trong cơ thể của Vân Mộ. "Vân Mộ, người khác vẫn nói ngươi lạnh lùng vô tình, nhưng người vô tình sao có thể thương tâm, người lạnh lùng sao có thể rơi lệ. . . Ta không muốn ngươi chết cùng với ta, ta biết ngươi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên ngươi nhất định phải sống thật tốt, vì ta, vì những người quan tâm tới ngươi và những người ngươi quan tâm, hãy sống cho thật tốt!" Thanh âm của Tố Vấn dần dần biến mất, khí tức của nàng cũng tan biến trên thế gian này, khắp nơi không còn sự tồn tại của nàng. Vân Mộ ngây người đau đớn, tuyệt vọng bi thống kích thích linh hồn của hắn. Bỗng nhiên, một đôi cánh màu vàng biến ảo sau lưng Vân Mộ, tựa như một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Thấy cảnh này, mọi người chung quanh vô cùng kinh sợ. "Yêu nữ này quả nhiên là cường giả dị tộc!" "Nàng, nàng lại tế hiến chính mình tặng cho họ Vân kia ! ? Người điên! Nàng là kẻ điên! ! !" "Mọi người mau vây thật chặt, đừng để cho họ Vân kia chạy mất!" Mọi người dưới sự hướng dẫn của Phong Mạc Dương và Nam Cung Dao điên cuồng xông lên phía trước, muốn bắt được Vân Mộ. Hôm nay Tố Vấn đã chết, trên thế gian người duy nhất biết bí mật về 【 Thiên Môn 】, sợ rằng chỉ có một mình Vân Mộ, bọn họ tuyệt đối không để cho đối phương chạy thoát. "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không chạy, không đâu. . ." Vân Mộ phục hồi tinh thần, mượn lực lượng của đôi cánh bay tới giữa không trung, né tránh khỏi công kích của mọi người. Mà thanh âm của hắn cực kỳ đạm mạc, không mang theo chút tình cảm nào. Sau đó hắn khẽ vung trường thương trong tay, hư ảnh một con mãnh hổ xuất hiện tại phía sau Vân Mộ. . . cao ba trượng, thương tựa như nanh, sát ý lạnh lẽo! Hồi tưởng lại trăm năm, có oán có hối cũng có hận. Vân Mộ từ một cái Huyền Đồ nhỏ bé yên lặng vô danh, từng bước trở thành nhất đại Huyền Tông, trắc trở mà hắn phải trải qua tuyệt không phải người thường có thể tưởng tượng. Hắn không dám hận, vì sợ chính mình lạc đường. Hắn không dám yêu, vì sợ chính mình quên lãng. Hắn vô tình vô nghĩa, nhưng lại chí tình chí nghĩa. Cả cuộc đời này hắn đều vùng vẫy mà sống, mỗi một ngày sống tựa như vô cùng đau khổ, nhưng hắn lại không thể không sống. . . . "Ong ong ông!" Sơn động địa chấn, phong vân biến sắc. Huyền Linh cuồng bạo, sát khí ngất trời. Phong Mạc Dương thấy trong mắt Vân Mộ dần dần nồng đậm tử ý, trong lòng đột nhiên run lên, sinh ra một tia dự cảm bất tường! "Không tốt! Hắn muốn tự bạo Huyền Linh!" "Chạy đi! Chạy mau!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người lao đi như bầy chim vỡ tổ. Phong Mạc Dương cùng Nam Cung Dao thần sắc bối rối, cũng nhanh chóng chạy đi. Nhìn thân ảnh mọi người chạy như điên, Vân Mộ không thèm để ý. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh sau vai, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi tên là Tố Vấn, nhưng ngươi lại chưa từng hỏi, nếu như ngươi hỏi, ta nhất định sẽ trả lời. . . Thật ra người mà ta quan tâm và quan tâm đến ta từ trước đến giờ chỉ có mình ngươi." Ta tự tận cùng hoàng tuyền bích lạc, tu tới cuộc đời này đều là không. Hồi tưởng trăm năm tâm như cũ, tiến vào trong vạn trượng hồng trần. "Oanh!" "Rầm rầm rầm —— " Tiếng nổ như sấm, thiên băng địa liệt. Ngọn núi ngàn trượng nổ tung hóa thành tro bụi, thiên địa nhất thời lâm vào tĩnh mịch. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang