[Dịch] Ngự Linh Thế Giới
Chương 9 : Huyền Linh cácspan
Người đăng: vipnd2003
.
Vân phủ chia làm hai viện trong ngoài, toàn bộ sở hữu ba phòng bốn các.
【 Huyền Linh Các 】 chính là một trong bốn các, cũng là nơi mà Vân gia đệ tử tu hành rèn luyện hằng ngày, có các huyền sĩ chuyên môn giảng dạy.
Mà những thiếu niên muốn đi lên khải linh đài, trước tiên phải thông qua khảo nghiệm của Huyền Linh các, chỉ có những người có tinh thần hồn lực hợp cách, mới có tư cách đi tới khải linh đài.
Một đám thiếu niên sau khi đi vào biệt viện, được an bài tập hợp bên phải của lầu các, xếp hàng chỉnh tề, không sai biệt lắm khoảng gần trăm người.
Sau một hồi lâu, một đám thiếu niên thiếu nữ quần áo cao quý cũng tới nơi đây, đứng ở bên trái lầu các.
Mọi người vừa khẩn trương vừa vui sướng, hỉ hả hàn huyên không ngừng, thỉnh thoảng còn có người khiêu khích hướng về phía thiếu niên đối diện tỏ dáng điệu vũ nhục.
Cổ quản gia đứng ngoài chứng kiến, nhưng lại đối với dáng vẻ khiêu khích của những thiếu niên bên trái làm như không thấy, để cho những người còn lại cực kỳ tức giận.
Những thiếu niên thiếu nữ bên trái đều là đệ tử Vân gia nội viện, tuy chỉ khoảng mười người, nhỏ nhất mới sáu bảy tuổi, lớn nhất cũng chỉ mười một mười hai, nhân số thưa thớt, hơn nữa tuổi tác còn rất nhỏ.
Bọn họ từ nhỏ đã được gia tộc bồi dưỡng, tinh thần hồn lực cũng không yếu, mười một mười hai còn không thông qua khảo nghiệm của Huyền Linh các chẳng qua chỉ có một số ít người, phần lớn thiếu niên chừng mười tuổi đã có thể đạt tới tiêu chuẩn tinh thần hồn lực nhất trọng thiên, còn có Vân gia thiên tài, bảy tám tuổi đã có thể thức tỉnh linh khiếu.
Vì vậy đối mặt với những thiếu niên khác họ, Vân gia đệ tử tự nhiên cảm nhận được sự ưu việt của mình.
...
Vân Mộ đứng trong đám người, tướng mạo xấu xí, vẻ ngoài tầm thường, nào ngờ vẫn có người quen nhận ra hắn.
"Hắc hắc, đây không phải Vân Đại thiếu gia hay sao?"
"Ha ha ha, ta nói Vân Đại thiếu gia, có phải ngươi đứng nhầm vị trí hay không vậy, ngươi hẳn phải đứng cùng chỗ với chúng ta mới đúng chứ!"
"Minh Hiên đường huynh không phải đã từng nói sao, cao lớn chưa chắc đã là cao thủ, có thể chỉ là kẻ ăn hại, họ Vân không nhất định là người của Vân gia, mà có thể là dã chủng!"
"Nghe nói Vân Đại thiếu gia bị thương nặng cơ mà! Làm sao không ở trong nhà nghỉ ngơi, lại còn tới tham gia nghi thức khải linh chứ? Cần gì cố gắng như vậy, dù sao năm nào cũng không qua được khảo nghiệm, tốn thời gian của người khác làm gì!"
Trong khi nói chuyện, hai gã thiếu niên một cao một thấp của Vân gia đứng dậy, nghênh ngang đi đến trước mặt Vân Mộ, bộ dáng diễu võ dương oai .
"..."
Vân Mộ lẳng lặng nhìn hai người này, trong mắt không hề có một chút ba động.
Hai người này dĩ nhiên là hắn biết, thiếu niên cao cao gọi là Vân Thiếu Hoa, thiếu niên thấp hơn gọi là Vân Thiếu Kiệt, là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, thuộc về đệ tử chi thứ của Vân gia tam phòng, cũng là học sinh trong Vân gia học đường.
Thật lòng mà nói, hai người bọn họ có thể coi là đồng học của Vân Mộ, nhưng không giống như Chu Nhạc, bởi vì bọn họ họ Vân, cho dù chỉ là đệ tử chi thứ, thân phận nhất định cao hơn người khác.
Đối với những lời khiêu khích cùng sỉ nhục của hai người, Vân Mộ cũng không quá quan tâm, chỉ cảm thấy đối phương trước mặt mình léo nhéo, thật sự phiền chán mà thôi.
"Tiểu dã chủng, chúng ta đang nói ngươi đó, ngươi có thái độ như thế là sao! Muốn ăn đòn có phải hay không?"
"Cái gì chó má thiếu gia, thật sự tưởng mình là Vân thiếu gia sao? Chẳng qua là tiểu dã chủng mà thôi!"
Thấy Vân Mộ không để ý đến hai người mình, huynh đệ hai người nhất thời không vui, đầu tiên châm chọc, sau đó càng nói càng tức giận, tựa như có ý muốn ra tay.
Thấy tình hình như vậy, các thiếu niên còn lại của Vân gia cũng xôn xao, tựa như hận không thể đem Vân Mộ dẫm dưới chân giày xéo làm nhục một phen.
"Chu Nhạc, ngươi muốn làm gì đó, đừng đi qua đấy! Nếu không... Nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!"
Điền Uyển Nhi thấy Chu Nhạc ở bên cạnh đang muốn đi về phía Vân Mộ, lập tức giữ chặt tay hắn, thậm chí còn lên tiếng uy hiếp.
"Uyển Nhi tỷ, bọn họ ức hiếp người ta quá đáng rồi!"
Chu Nhạc không nhịn được oán trách một câu, nhưng khi nhìn thấy Điền Uyển Nhi như muốn rơi lệ, nội tâm run lên không dám rời đi, vẻ mặt trở nên cô đơn. Hắn vốn là người thẳng tính, thấy đồng học chịu nhục lại không giúp đỡ, vốn cảm giác mình làm một chuyện không có nghĩa khí chút nào.
Mà những thiếu niên họ khác biết rõ Vân gia bá đạo, căn bản không dám ra mặt.
...
Vân Mộ khe khẽ thở dài, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi về phía Cổ quản gia.
"Ách! Ngươi qua đây làm gì?"
Cổ quản gia ngược lại bị hành động của Vân Mộ làm cho hồ đồ, không biết đối phương đang muốn làm gì, chẳng lẽ muốn nhờ mình ra mặt bảo vệ cho hắn sao? Không biết là ngây thơ hay là ngu xuẩn!
Sau đó, Vân Mộ mặt không thay đổi nói: "Cổ quản gia, ngươi lúc trước đã nói hôm nay là ngày tốt, cho nên Gia chủ không muốn bên trong Vân phủ phát sinh những chuyện không vui, bất luận kẻ nào gây chuyện ở trong Vân phủ, đều sẽ phải chịu trọng phạt, có phải hay không?"
"Phải thì thế nào?"
Cổ quản gia sắc mặt cổ quái, nhìn Vân Mộ đầy thâm ý, khóe mắt khẽ liếc mắt các thiếu niên Vân gia bên cạnh .
Vân Mộ liền nói: "Đã như vậy, tại sao Cổ quản gia thấy những người đó gây phiền phức cho ta, cũng không ngăn cản."
"Ngăn cản? Ha ha a..."
Cổ quản gia không khỏi cười cười, tựa như cảm thấy đối phương rất buồn cười: "Vân Mộ thiếu gia, ngươi ngu thật hay là ngu giả vậy? Gia chủ đặt ra quy định, rất rõ ràng là đối với ngoại nhân các ngươi, Vân gia đệ tử dĩ nhiên không nằm trong số đó."
Lời vừa dứt, một đám thiếu niên bên phải gương mặt hiện lên oán hận, đáng tiếc ngại thân phận của Cổ quản gia , mọi người đều giận mà không dám nói gì.
"Ha ha ha, tưởng làm gì, hóa ra còn muốn tố cáo!"
"Đúng vậy, có tin chúng ta đánh chết tiện chủng nhà ngươi tại chỗ hay không!"
"Đúng! Đánh chết tiện chủng này!"
Các thiếu niên Vân gia tùy ý cười to, thậm chí còn đem Vân Mộ bao quanh.
"Cút ngay!"
Vân Mộ lạnh lùng chung quanh, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo. Hắn không muốn sinh sự, cũng không đồng nghĩa là hắn sợ phiền phức, hắn không muốn chấp nhặt với trẻ con, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không so đo... Cùng lắm thì rời khỏi Vân gia, bằng vào lịch duyệt cùng năng lực của hắn, tuyệt đối sẽ không để cho mẫu thân phải chịu kết cục như trước.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Vân Mộ, các thiếu niên trong lòng run lên.
Trăm năm sát phạt ngưng tụ trong ý chí, khí độ của nhất đại Huyền Tông, há lại có thể để cho thiếu niên mười mấy tuổi có thể thừa nhận nổi!
"Ngươi... Ngươi dám..."
Vân Thiếu Hoa sửng sốt sau đó cảm thấy không ổn, chính mình đang sợ, sợ một dã chủng nho nhỏ sao! ?
Làm sao có thể! ? Tuyệt đối không thể như vậy!
Cố nén nhục nhã trong lòng, Vân Thiếu Hoa hướng về phía Vân Mộ quát mắng, nhưng nếu thật sự muốn hắn động thủ, hắn lại không lá gan đó.
Không chỉ riêng mình hắn, Vân gia thiếu niên chung quanh đều là như thế. Bọn họ hoàn toàn có thể cảm giác được trong mắt Vân Mộ truyền đến lạnh lùng, đó là sự coi thường sinh mạng, có lẽ đối phương thật sự dám giết người! Có lẽ chính mình thật sự sẽ chết!
...
Vân Mộ không có để ý tới các thiếu niên của Vân gia nữa, quay sang Cổ quản gia nói: "Những việc nên nói ta cũng đã nói, nếu thật sự xảy ra chuyện , kinh động đến trưởng lão của Huyền Linh các, Cổ quản gia cũng khó thoát khỏi liên quan. Hơn nữa, ngươi thân là quản gia, nếu chút việc nhỏ cũng không làm được, Gia chủ còn cần ngươi làm gì chứ? Vân gia có tới hơn ngàn tạp dịch hạ nhân, sợ rằng có không ít người vẫn mong ngóng cái ghế quản gia này?"
"Câm mồm ! Ngươi... Ngươi dám uy hiếp ta!"
Cổ quản gia càng nghe càng giận, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt lộ ra sương lạnh, đang muốn giơ tay lên cho Vân Mộ một bài học, đáng tiếc còn cố kỵ thân phận của đối phương, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vân Thường dù sao cũng là nữ nhi của Gia chủ, là huyết mạch dòng chính, không ai biết Gia chủ còn niệm mấy phần thân tình, vì vậy mọi người bình thời khi nhục đôi mẫu tử này một chút cũng thôi, nếu thật sự gây ra chuyện lớn, Gia chủ chất vấn, chưa chắc đã thoát được liên quan.
Vì một tiện chủng bị chồng ruồng bỏ mà rơi vào cảnh đó, Cổ quản gia cảm thấy không đáng giá.
...
Đang trong lúc Cổ quản gia rơi vào thế khó, một trung niên nam tử dẫn theo một cẩm y thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi từ trong Huyền Linh các đi ra ngoài.
"Phía ngoài xảy chuyện gì ra, ầm ầm như thế còn thể thống gì!"
Trung niên nam tử ánh mắt khẽ liếc qua chung quanh, trên gương mặt không giận tự uy , một luồng uy áp đột nhiên xuất hiện, hai bên thiếu niên không khỏi câm như hến.
Không đợi người khác trả lời, Vân Thiếu Hoa đã đứng ra hồi bẩm nói: "Hạ sư phụ, là Vân Mộ tiểu tử kia hồ ngôn loạn ngữ gây ra chuyện, Cổ quản gia có ý tốt khuyên can, nhưng hắn còn nói lời bất kính với Cổ quản gia, thật sự đáng đánh!"
"Vân Mộ?"
Hạ sư phụ nhìn theo ngón tay của Vân Thiếu Hoa nhìn lại, lại thấy một thiếu niên gầy yếu mộc mạc đang bình tĩnh nhìn mình, không một chút cảm xúc khẩn trương.
Hạ sư phụ đang muốn mở miệng hỏi, cẩm y thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên quát lớn: "Vân Mộ, lại là tiện chủng nhà ngươi gây chuyện thị phi, còn không cút khỏi Vân phủ cho ta, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ nữa!"
"..."
Vân Mộ không hề có động tĩnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng đối phương.
Bởi vì tuổi tác của mình, Vân Mộ cũng không muốn cùng Vân gia thiếu niên so đo điều gì, nhưng khi nhìn thấy cẩm y thiếu niên xuất hiện, không khỏi dẫn động một tia sát niệm ẩn sâu dưới đáy lòng hắn.
Thiếu niên kia không phải ai khác, chính là tam phòng đại thiếu gia một lòng muốn đem Vân Mộ mẫu tử đuổi ra khỏi Vân gia—— Vân Minh Hiên.
Vân Mộ kiếp trước tâm trí u mê, cũng không đem chuyện chính mình trọng thương cùng nghi thức khải linh liên lạc với nhau.
Hiện tại suy nghĩ cẩn thận, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, đây tuyệt đối là chuyện sớm có âm mưu, chẳng qua hắn không biết Vân Minh Hiên trăm phương ngàn kế gia hại chính mình như thế, đến tột cùng là vì mục đích gì.
...
"Đủ rồi! Hôm nay là ngày thực hiện nghi thức khải linh, bọn tiểu bối các ngươi có ân oán gì, đợi lát nữa khảo nghiệm xong tự giải quyết đi, nếu ai dám gây chuyện ở Huyền Linh các, đừng trách Hạ mỗ ném người đó ra ngoài."
Hạ sư phụ không nhịn được khoát tay áo, hắn ở Vân gia đã nhiều năm, chút tâm tư của Vân gia tiểu bối hắn làm sao có thể không biết. Chỉ là hắn thân là giáo tập chỉ đạo trong Huyền Linh các, hơn nữa còn là một【 Huyền Sĩ 】thân phận cao quý, chẳng muốn đi để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
"Tiểu tiện chủng, coi như ngươi may mắn, hừ!"
Vân Minh Hiên không dám cãi lại ý của giáo tập, không thể làm gì khác đành phải tạm thời lui sang một bên.
Từ đầu tới cuối, Vân Mộ không có nhiều lời, cũng không giải thích cái gì. Ở trong mắt của hắn, Vân Minh Hiên đã là người chết, cho dù hiện tại không chết, cũng sẽ chết rất nhanh thôi.
...
Đợi sau khi Vân gia thiếu niên yên tĩnh, Hạ sư phụ lúc này mới nghiêm nghị nói: "Người đã đến đông đủ hay chưa?"
Cổ quản gia vội bước lên phía trước trả lời: "Hồi bẩm Hạ sư phụ, Vân gia nội viện đệ tử mười ba người, ngoại viện đệ tử hai mươi bảy người, phía ngoài ghi danh tới tham gia nghi thức khải linh có năm mươi sáu người, tổng cộng chín mươi sáu người, tất cả đều đến đông đủ."
Nếu nói nội viện đệ tử chính là người họ Vân, mà ngoại viện đệ tử lại là chỉ những người như Chu Nhạc, chính là tạp dịch phụ thuộc vào Vân gia hoặc người họ khác.
Về phần người phía ngoài ghi danh tham gia , chính là hài tử của thương hộ lớn nhỏ trên Lưu Vân trấn. Bọn họ không có điều kiện kiến tạo khải linh đài, chỉ có thể nộp một khoản phí dụng đến Vân gia tham gia nghi thức khải linh.
"Năm nay có vẻ hơi ít người."
Hạ sư phụ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có để ý quá mức, tùy ý nói: "Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu tiến hành khảo nghiệm đi, Vân Minh Hiên tới đây hỗ trợ ghi chép, chỉ có người thông qua khảo nghiệm mới có tư cách tham gia nghi thức khải linh."
Dứt lời, Hạ sư phụ trở về Huyền Linh các.
Chúng thiếu niên được Vân Minh Hiênan bài, lần lượt tiến vào trong Huyền Linh các.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện