[Dịch] Ngự Linh Thế Giới

Chương 6 : Huyền Linh thuậtspan

Người đăng: vipnd2003

Tiểu trấn đông nhai, người đến người đi, xa thủy mã long. Bởi vì phía đông Lưu Vân trấn thông tới mấy cái yếu đạo nơi biên cảnh, nên thường xuyên có tiểu thương hoặc lữ khách từ nam chí bắc ngừng nghỉ. Dần dần, nơi này trở thành khu vực phồn hoa nhất Lưu Vân trấn. Tạp hóa, cửa hàng, nghề mộc, tửu lâu, khách sạn, thương hành, sòng bạc... Mọi thứ đều không thiếu. Đủ loại hạng người, du côn lưu manh, rồng rắn lẫn lộn. 【 Bách Thảo Đường 】 chính là dược phường lớn nhất ở đông nhai, cũng là mục đích của Vân Mộ chuyến này . ... "Uy! Phía trước tránh ra, chó ngoan không cản đường!" Vân Mộ đang chuẩn bị bước vào 【 Bách Thảo Đường】, không ngờ một thanh âm ngang ngược truyền vào bên tai của hắn, kéo lại sự chú ý của hắn. "Cản đường?" Vân Mộ kỳ quái ngó quanh, phát hiện mình cũng không phải chắn giữa cửa lớn, hơn nữa đại môn của bách thảo đường rộng rãi năm sáu người có thể đi vào, thân thể nho nhỏ này làm sao có thể cản đường người khác. Quay đầu nhìn lại, chính là một khuôn mặt quen thuộc. Thiếu niên này mười một mười hai tuổi, nhìn qua còn nhỏ hơn Vân Mộ một chút, nhưng thân phận của hắn lại không tầm thường, không chỉ là tiểu thiếu gia đích tôn nhất mạch của Vân gia, hơn là một vị Huyền Đồ đã thức tỉnh thiên tư tam khiếu—— Vân Minh Hạo. "Ta tưởng là ai chứ? Thì ra là ngươi a!" Vân Minh Hạo thấy Vân Mộ chẳng những không tránh đường, cũng không có hướng về phía chính mình hành lễ, ngược lại còn đánh giá mình từ trên xuống dười, điểm này làm cho Vân Minh Hạo vẫn luôn cao ngạo cảm thấy nhục nhã, trong lòng sinh ra tức giận. "Nhìn cái gì, mắt chó của ngươi mù sao! Chẳng lẽ ngay cả bổn thiếu gia cũng không nhận ra!" "..." Vân Mộ cũng không tức giận, chẳng qua chỉ bất đắc dĩ cười cười, dựa vào tâm cảnh tu luyện trăm năm của hắn, thật sự không muốn cùng tiểu tử mười một mười hai tuổi tranh chấp cái gì, sau đó muốn xoay người đi vào cửa. "Ngươi đứng lại đó! Bổn thiếu gia đã cho phép ngươi đi đâu!" Thấy Vân Mộ không để ý tới chính mình, Vân Minh Hạo nổi giận đùng đùng nắm lấy bả vai của đối phương, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo nói: "Tiểu dã chủng nhà ngươi, làm sao không dám nói tiếp à? Bị Minh Hiên đường huynh bọn họ đánh cho một trận, chẳng lẽ lá gan cũng nhỏ đi rồi? Ngươi trước kia không phải rất ngang bướng hay sao?" Nơi đây là đoạn đường phồn hoa, khắp nơi có người lui tới. Nghe được thanh âm của Vân Minh Hạo, người nhiều chuyện chung quanh nhanh chóng vây lại xem. Vân Minh Hạo tâm tính trẻ con, quần áo lụa là bá đạo, thích khoe khoang cùng với tỏ vẻ uy phong, người xem càng nhiều, chính mình càng thêm hưng phấn. "..." Vân Mộ ánh mắt nhẹ nhàng ngưng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Minh Hạo, hắn mơ hồ đã hiểu, đối phương căn bản cố tình muốn gây phiền toái cho mình. "Hừ! Nghĩ là mình lợi hại lắm sao, còn không phải bị Minh Hiên đường huynh bọn họ đánh cho giống như con chó hay sao." Vân Minh Hạo thấy Vân Mộ không nhúc nhích, cho rằng mình chấn nhiếp được đối phương, lộ vẻ vô cùng đắc ý: "Lúc ấy bổn thiếu gia đang ở nội viện, chứng kiến thật rõ ràng, ngươi bị đánh thật thê thảm nha! Bất quá, thật không nghĩ thương thế của ngươi lại mau khỏi như thế. Quả nhiên đồ đê tiện chính là đồ đê tiện, đánh thế nào cũng không có chuyện gì." "..." Trầm mặc chốc lát, Vân Mộ bỗng nhiên thở dài, gương mặt không hề lộ ra hỉ nộ. "Ngươi, ngươi than thở cái gì? !" Vân Minh Hạo ngạc nhiên, có chút không hiểu được. Vân Mộ không để ý tới đối phương, ánh mắt âm trầm liếc chung quanh, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngay cả Vân gia tiểu thiếu gia gây chuyện cũng dám nhìn, các ngươi không biết chữ chết viết thế nào hay sao!" "Cái... Cái gì? ! Thì ra là người của Vân gia, khó trách..." "Vậy còn nhìn cái gì, nhanh nhanh đi đi, cẩn thận bị liên lụy đấy!" "Tiểu tử kia là ai?" "Quan tâm hắn là ai làm gì, bị Vân gia tiểu thiếu gia gây chuyện, sợ rằng cũng chẳng khá gì ." "Tiểu oa nhi này cũng tốt bụng a, còn nhắc nhở mọi người." "Đi nhanh đi nhanh , Vân gia tiểu thiếu gia cũng không phải dễ trêu đâu." ... Nghe thấy Vân Mộ buông lời cảnh cáo, người chung quanh nhất thời cảm thấy trái tim băng giá, trong nháy mắt không còn một mống. Vân gia chính là một trong những thổ hoàng đế của Lưu Vân trấn, bình dân dân chúng cũng không dám trêu chọc, vô luận chuyện tốt chuyện xấu, cũng không có người nào nguyện ý cùng Vân gia có quan hệ. Nhìn thấy mọi người rời đi, Vân Minh Hạo cũng trợn tròn mắt, hắn còn muốn mượn cơ hội uy phong một phen, nào ngờ Vân Mộ nói một câu đã dọa cho đám người kia chạy mất. "Minh Hạo thiếu gia, theo ta tới đây một chút." Vân Mộ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh thật lòng nói, cũng không giống thiếu niên mười hai mười ba tuổi. Hắn đẩy tay Vân Minh Hạo, quay đầu hướng một cái hẻm nhỏ vắng vẻ đi tới. Vân Minh Hạo không hiểu ra sao vội vàng đi theo tiến lên, hơn nữa vừa đi vừa xắn ống tay áo, trên mặt có mấy phần tức giận. Dám đoạt danh tiếng của bổn thiếu gia sao, xem bổn thiếu gia có đánh ngươi răng rơi đầy đất không. ... "Không sai biệt lắm, ở nơi này đi!" Đi tới trong hẻm nhỏ vắng vẻ, Vân Mộ nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ra người khác. Ở phía sau hắn, Vân Minh Hạo đã đuổi kịp tới đây. "Đồ đê tiện! Tiểu dã chủng! Có phải sợ mất thể diện cho nên tìm địa phương vắng vẻ, miễn cho bị người ta nhìn thấy hay không? Nhìn bổn thiếu gia dạy dỗ ngươi thế nào đây!" Vân Minh Hạo ra vẻ ta đi guốc trong bụng ngươi, nắm chặt tay hướng Vân Mộ xông qua. "Vù vù!" Quyền phong nhẹ nhàng xẹt qua, chỉ thấy chớp mắt nữa sẽ rơi vào trên mặt Vân Mộ. Vân Minh Hạo thấy đối phương không có chút phản ứng, cho là mình xuất quyền rất nhanh, trong lòng lại càng đắc ý, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười, chính mình quả nhiên rất lợi hại! Nhưng mà nụ cười trên khóe miệng Vân Minh Hạo nhanh chóng cứng lại. Chỉ thấy Vân Mộ bước sang bên cạnh, nhẹ nhàng tránh né quả đấm của Vân Minh Hạo, ngay sau đó thuận thế tiến lên, một quyền nện vào trước ngực Vân Minh Hạo. "Thình thịch!" Vân Minh Hạo ôm ngực quỳ trên mặt đất, vừa nôn khan vừa thở dốc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. ... Đau đớn một hồi lâu, Vân Minh Hạo mới cảm thấy đỡ hơn, kinh sợ tới cực điểm: "Ngươi... Ngươi tiện chủng lại dám đánh ta! Ngươi dám đánh bổn thiếu gia!" Vân Mộ mặt không chút thay đổi nói: "Đánh ngươi cũng đã đánh rồi, thật ra thì ngươi cũng có thể đánh lại !" "Ngươi... Ta, ta muốn đánh chết dã chủng nhà ngươi! A a a!" Vân Minh Hạo nổi giận, cánh tay phải bỗng nhiên tỏa sáng, một cổ lực lượng cường đại dần dần ngưng tụ. "Di! Ngươi đã nắm giữ được Huyền Linh thuật?" Vân Mộ khẽ nhíu lông mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên. 【 Huyền Linh Thuật 】 chính là sau khi luyện hóa Huyền Linh, mượn thiên phú của Huyền Linh diễn sanh ra kỹ xảo chiến đấu, có thể phát huy lực lượng của Huyền Linh một cách lớn nhất. Chỉ là nắm giữ 【 Huyền Linh Thuật 】 cũng không đơn giản, cần phải luyện tập thường xuyên mới có thể vận dụng tùy tâm. Vân Minh Hạo có thể ở tuổi này thi triển ra Huyền Linh thuật, nói rõ tư chất thiên phú cũng cũng không tệ lắm. "Như thế nào, biết sự lợi hại của bổn thiếu gia chưa! Ngươi bây giờ không phải là rất sợ chứ?" Thấy Vân Mộ giật mình, Vân Minh Hạo lập tức đắc ý, tựa hồ quên mất đau đớn vừa rồi: "Hừ hừ! Cho dù hiện tại ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, bổn thiếu gia cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi..." "Xem Hổ Nha Kích của ta đây!" Một tiếng quát vang, Vân Minh Hạo dâng cao khí thế, cánh tay phải huyễn hóa ra một đạo hư ảnh nhàn nhạt , ngoại hình như hổ, răng nanh trắng ởn, hướng về phía Vân Mộ lao thẳng tới! Vân Minh Hạo lúc này đã bị tức giận làm mất đi lí trí, hắn hoàn toàn chưa từng suy nghĩ, Vân Mộ còn không phải huyền đồ, chỉ là một thiếu niên bình thường, nếu như bị Huyền Linh thuật đánh trúng, làm sao còn giữ được cái mạng nhỏ. Ngang ngược, kiêu căng, tùy hứng, vọng động, bất kể hậu quả. Đây chính là ấn tượng của Vân Mộ về Vân Minh Hạo, vô luận kiếp trước hay kiếp này đều không có nửa điểm thay đổi. Đối với người như vậy, thái độ của Vân Mộ chỉ có một, đó chính là đánh! Đánh thật mạnh! Đánh cho đối phương kêu cha gọi mẹ, đánh cho đối phương không dám bộc lộ tính tình! "Oành!" Một tiếng chấn vang, Vân Mộ nghiêng người giơ tay bắt lấy tay của Vân Minh Hạo, mượn lực xoay tròn, đưa hắn ném văng ra xa, đập trên mặt đất, nhấc lên một mảnh bụi đất tung bay. Lực lượng của Vân Minh Hạo có lẽ cường đại hơn so với Vân Mộ, thế công uy mãnh hơn so với Vân Mộ, nhưng hắn dù sao không có chân chính cùng người chém giết dã đấu, chiến đấu ý thức cùng thân thể phản ứng căn bản không cách nào so với Vân Mộ. "Xem ra ngươi còn không có hoàn toàn nắm giữ Huyền Linh thuật." Vân Mộ nhìn một chút bàn tay mình đang ửng đỏ, không khỏi lắc đầu, huyền giả cùng người bình thường chênh lệch quả nhiên không nhỏ, chỉ một tia phản chấn đã suýt nữa đả thương tay mình, nếu Vân Minh Hạo chiến đấu ý thức hơi mạnh một chút, sợ rằng chính mình rất khó có thể chế phục đối phương. "Ta thua, ta lại thua ư... Ta là huyền đồ, không thể nào thất bại... Không thể nào ..." Vân Minh Hạo co quắp trên mặt đất, trong mắt lộ ra mờ mịt, so sánh với thân thể đau đớn, thất bại đối với tinh thần của hắn đả kích lớn hơn nhiều. Nếu như Vân Mộ là huyền đồ, Vân Minh Hạo thua cũng là thua, có lẽ hắn sẽ phẫn nộ, có lẽ hắn sẽ không cam lòng, nhưng hắn tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu. Nhưng hắn thua trong tay một người bình thường có tuổi tương đương với mình... tôn nghiêm của hắn, kiêu ngạo của hắn, trong khoảnh khắc tan thành mây khói. "Hổ nha trọng thế, ngươi tụ thế không đủ đã vội vàng xuất thủ, chẳng những không đủ lực, hơn nữa có thể phát mà không thể thu, tự nhiên sẽ thua." Nghe Vân Mộ phê bình, lòng tự ái của Vân Minh Hạo phảng phất bị đâm một đao, lần nữa đứng dậy xông tới: "Ngươi tên tiện chủng này! Ngươi câm miệng! Câm miệng! Ngươi có tư cách gì dạy dỗ ta, bổn thiếu gia..." "Thình thịch!" Vân Minh Hạo lần nữa bị Vân Mộ đánh ngã xuống, cả người đã bẩn thỉu nhếch nhác. "Tiện chủng!" "Thình thịch!" "Tiện..." "Thình thịch!" ... Vân Minh Hạo liên tục lao lên năm sáu lần, mỗi một lần đều không thể ở trên tay Vân Mộ chống được một chiêu. Từ tức giận oán hận, dần dần chuyển thành kinh sợ, nội tâm Vân Minh Hạo bị đả kích nhiều lần, cuối cùng dứt khoát núp trong góc tường, chết sống cũng không chịu ra . Sớm biết Vân Mộ lợi hại như thế, vừa rồi hắn tuyệt đối không dám gây chuyện với đối phương. Sớm biết hôm nay sẽ động thủ với Vân Mộ, hắn sẽ mang theo mấy hộ vệ bên cạnh. Sớm biết... Thế gian khó mua nổi sớm biết, cho nên Vân Minh Hạo hiện tại hối hận đến tận trong xương rồi, ngay cả tức giận oán hận cũng chỉ ở phía sau. ... "Bây giờ có phải hối hận hay không? Hối hận động thủ với ta? Hối hận không có mang theo hộ vệ ở bên người." Vân Mộ tựa như đọc được ý nghĩ của Vân Minh Hạo, từng bước đi tới trước mặt đối phương. "Ngươi... Làm sao ngươi biết? Không! Ngươi đừng đi qua, đừng đánh ta nữa! Đừng đánh nữa!" Vân Minh Hạo rụt lại thân thể che đầu, trên mặt tràn ngập sợ hãi... Vừa nói vừa nói, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Vân Mộ không có tiếp tục động thủ, lẳng lặng nhìn đối phương, trong lòng nhất thời dâng lên vô số cảm khái! Kiếp trước, sở dĩ Vân Mộ cừu hận Vân gia, là bởi vì Vân gia thiếu nợ mẹ con hắn quá nhiều, hắn phải lấy lại công bằng cho mẫu thân. Mà nay hắn một lần nữa về đây, khó tránh khỏi có thật nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn không biết mình có nên oán hay không, có nên hận hay không. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang