[Dịch] Ngự Linh Thế Giới

Chương 5 : Thiên Hồn Bách Luyệnspan

Người đăng: vipnd2003

.
Chăm chỉ là con đường duy nhất dẫn tới thành công. Những ngày kế tiếp, Vân Mộ không bước chân ra khỏi nhà, trừ ăn ngủ và thăm hỏi mẫu thân ra, toàn bộ thời gian đều dùng để tu luyện 《 Vân Thể Thiên Phong Thuật 》, không có chút lười biếng. Một ngày sau đó, Vân Mộ đã có thể tự do hoạt động, trạng thái thân thể đã khôi phục không sai. Hai ngày sau, hắn hoàn toàn nắm giữ 【 Phi Hùng Thức 】, 【 Thiên Cung Thức】 cùng 【 Đảo Đỉnh Thức 】ba bộ động tác, cả người càng thêm bền bỉ, cảm giác đau đớn gân cốt rõ ràng giảm đi rất nhiều. Sự thật chứng minh, chuyên chú làm một việc gì đó sẽ có thể làm nhanh hơn tốt hơn. Kiếp trước, Vân Mộ vì tu luyện bảy mươi hai động tác phía sau của 《 Vân Thể Thiên Phong Thuật 》, có thể nói là chịu nhiều đau khổ, chỉ riêng ba bộ động tác vừa rồi, cần gần nửa tháng mới miễn cưỡng nắm giữ, mà kiếp này chỉ cần hai ngày đã làm được. Dĩ nhiên, trong chuyện cố nhiên là do thể chất khác biệt, nhưng cũng một phần là nhờ Vân Mộ luyện tập cực kỳ chăm chú. ... "Hô hô hô!" Vân Mộ tái diễn xong ba bộ động tác, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả người, nhưng tinh thần của hắn cũng tràn đầy, trên mặt không thấy chút mỏi mệt. Dù sao《 Vân Thể Thiên Phong Thuật 》 là phương pháp rèn luyện cải thiện thể chất, có thể giúp cho huyết khí mạnh mẽ, nội tức thông suốt, tự nhiên là càng luyện càng tốt. Ngồi ở trên giường, Vân Mộ tĩnh tâm, suy nghĩ mọi chuyện sắp tới. Hiện tại thân thể của hắn miễn cưỡng có thể coi là khôi phục, như vậy kế tiếp chính là giải quyết vấn đề tinh thần hồn lực chưa đủ. Tiên thiên kém cỏi, hậu thiên đền bù. Muốn tăng cường tinh thần hồn lực của bản thân, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là đan dược, thứ hai là bí thuật. Về phần đan dược, nếu có cũng là giá trên trời, đừng nói Vân Mộ hiện tại, cho dù toàn bộ Vân gia cũng chưa chắc mua được. Về phần bí thuật, lại càng trân quý dị thường, trở thành bí mật quan trọng nhất của mỗi một thế lực, Vân Mộ kiếp trước bởi vì tư chất có hạn, căn bản không có cơ hội tiếp xúc huyền pháp bí thuật trân quý của môn phái. "Chỉ còn một ngày thời gian, bảo mình đi đâu tìm biện pháp đây?" Vân Mộ cau mày, chính mình tựa như lâm vào khốn cục. Chẳng lẽ thật sự sẽ lặp lại như kiếp trước, sau khi bị đả kích mãnh liệt, rồi mới tới khải linh đài thức tỉnh linh khiếu? Kích thích... Kích thích! ? Vân Mộ giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhưng sau đó lại nhíu nhíu mày. Thật lòng mà nói, Vân Mộ có bí thuật tu luyện tinh thần hồn lực. Kiếp trước, hắn từng ở một thượng cổ di cảnh cướp được một tấm giấy da cũ rách, phía trên ghi lại một loại luyện hồn bí thuật cực kỳ hung tàn, tên là « Thiên Hồn Bách Luyện » . Bí thuật này cần lợi dụng ngoại vật và ngoại lực kích thích thần kinh, đem hồn phách hút ra, sau đó liên tục trui luyện, đề cao ý niệm cường đại. Đây là một loại thủ đoạn cực đoan, hơn nữa chỉ là tàn thiên, có cực nhiều mối họa ngầm trong đó. Lúc ấy Vân Mộ đã là nhất đại Huyền Tông, hoàn toàn không cần mạo hiểm đi thử bí thuật như thế, vì vậy sau khi hắn nhận được « Thiên Hồn Bách Luyện » , chẳng qua tham khảo nghiên cứu một thời gian ngắn, chưa từng nghĩ tới tu luyện. Nhưng tình huống bây giờ đã bất đồng, Vân Mộ muốn thức tỉnh linh khiếu, nhất định phải tăng cường tinh thần hồn lực, mà tu luyện « Thiên Hồn Bách Luyện » chính là biện pháp duy nhất. Thuật pháp này tu luyện mặc dù nguy hiểm, nhưng một khi tu luyện thành công, lợi ích tuyệt đối khổng lồ. Vân Mộ trước mắt cần làm, chính là tìm kiếm một loại ngoại vật có thể kích thích thần kinh, dùng nó phụ trợ tu luyện bí thuật. Về phần mối họa ngầm liên quan tới sinh tử, đành phải liều mạng mà thôi, nếu Vân Mộ ngay cả một chút nghị lực cùng dũng khí cũng không có, còn nói gì tới tương lai, còn nói gì tới hi vọng. Huống chi, hắn đối với bí thuật này đã từng nghiên cứu, tự nhiên có một chút chắc chắn. Trong lòng có quyết định, Vân Mộ không muốn trì hoãn chốc lát, thừa dịp mẫu thân còn đang làm việc, hắn tiện tay nắm lấy túi rời khỏi gian phòng. ... ———————————— Thu dương đỏ ngầu, trong viện nóng bức, không khí truyền đến mùi vị ươn ướt, nhìn dáng vẻ như trời sắp mưa. Vân Mộ ra khỏi Vân gia tạp viện, đi trên đường cái trong tiểu trấn, nhìn từng cảnh tượng quen thuộc, có cảm giác như đã xa cách một đời. "Di! Đây không phải là tiểu oa nhi nhà Vân nương tử hay sao!" Một thanh âm đỉnh đạc vang lên ở phía sau Vân Mộ, mang theo một tia kinh ngạc. Vân Mộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân trung niên dáng vẻ mập mạp to lớn bước nhanh đi tới trước mặt chính mình. "Ách! Vương đại nương, ngươi mạnh khỏe chứ." Vân Mộ tự nhiên nhận ra người này, phụ nhân mập mạp này chính là Vương đại nương mà mẫu thân hắn thường xuyên nhắc tới, là hàng xóm ngay cạnh tạp viện của bọn họ. Vương đại nương tên là Vương Tú Tú, tính cách ngay thẳng, đối xử mọi người cũng nhiệt tình, mặc dù thích tham chút lợi ích nhỏ, thích ganh đua so sánh, nhưng tâm địa coi như không tệ, biết trong nhà Vân Mộ tương đối khó khăn, thỉnh thoảng tới giúp đỡ Vẫn mẫu một tay, là Vân gia tạp viện người duy nhất tử tế với họi. "Mãng tiểu tử nhà ngươi, còn cùng đại nương khách khí cái gì." Vương đại nương tiến lên trợn mắt lườm Vân Mộ, đánh giá đối phương trái phải, quan tâm nói: "Nhãi con nhà ta nói ngươi đã mấy ngày cũng không tới Vân gia học đường rồi, vừa hỏi mẹ của ngươi Vân nương tử mới biết được ngươi bị bệnh rồi? Như thế nào, hiện tại đã khá hơn chưa?" "Vâng, đã khá hơn." Vân Mộ gật đầu cười, trong lòng có cảm giác thân thiết khó nói thành lời. Có một số người, có một số chuyện, chỉ sợ đã cách một trăm năm, cũng sẽ không cảm thấy xa lạ, cũng đáng giá để hắn hoài niệm. 【 Vân gia Học Đường 】 chính là do Vân gia thiết lập cho trẻ nhỏ trong tộc học các kiến thức nhập môn, chủ yếu là dạy hài tử biết văn học chữ, tu hành căn bản ..., những thứ này đối với Vân Mộ hoàn toàn vô dụng, hắn tự nhiên không có ý định tới đó , dù sao mỗi tháng phải nộp học phí, đối với nhà của bọn họ mà nói không phải là số lượng nhỏ. "Đúng rồi Tiểu Mộ..." Vừa nói, Vương đại nương bỗng nhiên hăng hái : "Vài ngày trước, Hoa tiên sinh của Vân gia học đường nói, nhãi con nhà ta đã đạt tới yêu cầu thức tỉnh linh khiếu, lần này rất có hi vọng thức tỉnh linh khiếu, hắc hắc hắc!" "Vâng, Chu Nhạc thuở nhỏ đã rất thông minh, nếu chịu cố gắng một chút, sớm đã thành công thức tỉnh linh khiếu, nếu Hoa tiên sinh lần này nói Chu Nhạc có thể được, vậy hắn nhất định có thể được rồi." Vân Mộ thật tình phụ họa một câu, Vương đại nương nghe thấy thì mặt mày hớn hở. ... Hai người hàn huyên một hồi, Vân Mộ lúc này mới mượn cớ thoát thân nói: "Vương đại nương, thời gian không còn sớm nữa, ta còn muốn đi mua một ít đồ vật, phải đi trước rồi, ngươi còn bận việc của ngươi sao!" Vương đại nương vẻ mặt chợt hiểu ra: "Tiểu Mộ đi giúp Vân nương tử mua đồ sao? Ngươi cũng là hài tử hiểu chuyện có hiếu, không giống nhãi con nhà ta, cả ngày ở bên ngoài nói nhăng nói cuội gây chuyện thị phi , đều do cha hắn chết sớm, ta không dạy hắn đàng hoàng, ta thấy lúc nào nên dẫn hắn tới nhà các ngươi, để cho hắn học tập nhiều hơn, nói không chừng..." "Tốt tốt, Vương đại nương gặp lại." "Di? ! Đã đi rồi? Đi nhanh như vậy sao, cẩn thận vấp ngã! Xem ra thật đúng là trẻ con a!" Vương đại nương là một người nhiều chuyện, vừa nói liền nói không dứt, cho dù Vân Mộ tâm trí trăm năm, tâm như biển rộng, giờ phút này cũng cảm thấy đầu óc hoa lên, vội vàng chạy trốn. Hắn càng ngày càng bội phục mẫu thân của mình, nhiều năm quen biết như vậy, mẫu thân rốt cuộc làm sao chịu đựng nổi chứ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang