[Dịch] Ngự Linh Thế Giới
Chương 2 : Quá khứ tương laispan
Người đăng: vipnd2003
.
Trong bóng tối có một điểm quang minh khẽ lóe lên.
Vân Mộ bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung ra. Ngay sau đó, vô số hình ảnh không thể phân rõ hiện lên trong óc, cảm thấy vừa thân quen vừa xa lạ.
Kinh ngạc mơ hồ, thấp thỏm lo âu.
Vân Mộ thật sự không thể hiểu rõ, chính mình đáng nhẽ sẽ phải rơi vào cảnh hồn phi phách tán, làm sao đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
Đây là một gian phòng nhỏ hẹp, ánh sáng mơ hồ chiếu rọi làm cho hắn có thể thấy được bài biện trong phòng. Nói là bài biện, thật ra thì chỉ có một cái giường gỗ đơn giản cùng một chiếc bàn cũ kỹ mà thôi.
Nhưng một địa phương đơn sơ như thế, lại chất chứa đầy hồi ức của Vân Mộ.
Suy nghĩ phiêu hốt, ký ức xa dần.
Qua một hồi lâu, Vân Mộ khó nhọc nhổm người dậy, cố nén đau đớn khắp nơi trên người, bước khập khễnh ra khỏi gian phòng.
...
Sắc trời hơi sáng, trời thu thoáng lạnh.
Vân Mộ thất hồn lạc phách bước đi trong tạp viện, đi ngang qua một vài cảnh tượng quen thuộc, mọi thứ giống như là cảnh trong mơ, để cho hắn không khỏi quên đi lạnh lẽo, quên đi đau đớn, thậm chí quên cả chính mình.
Đi tới bên một hồ nước, Vân Mộ không tự chủ ngừng chân, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bóng mình trong nước... Trong nước là một thiếu niên nho nhỏ khoảng mười hai tuổi, khóe miệng còn đọng máu, hốc mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Huyền lịch 9682... Đại Lương cổ quốc... Tây Nam biên cảnh... Lưu Vân trấn... Vân gia...
Trí nhớ của Vân Mộ lần nữa hiện về, không phải ảo giác, cũng không phải cảnh trong mơ, chính mình chẳng những trở về nơi ở trước đây, còn biến thành bộ dáng khi còn bé! ?
Tại sao lại như vậy! ? Tại sao! ?
Vân Mộ bên tai on gong vang lên, đầu óc hỗn loạn, sự sợ hãi dâng lên từ sâu trong linh hồn.
"Chẳng lẽ..."
Trong thoáng chốc, Vân Mộ tựa như nghĩ tới điều gì, không tự chủ sờ tới cổ của mình, nơi đó có một cái【 Như Ý Điếu Trụy 】buộc vào dây đỏ... Thanh văn bạch ngọc, lớn khoảng một tấc vuông, phong cách cổ xưa cũ kỹ, nhìn qua cũng không có điểm đặc biệt gì.
Nhưng Vân Mộ nhớ rất rõ ràng, thời khắc mà mình sắp tiêu vong, chính là【 Như Ý Điếu Trụy 】trước ngực đột nhiên tỏa ra một đạo kỳ quang, bảo vệ một luồng linh tính của hắn bất diệt. Khi hắn tỉnh lại thì đã trở về trăm năm trước.
Như ý như ý, bình an cát tường, mọi sự như ý.
Vật này vốn dĩ đeo trên người trẻ nhỏ, đại biểu sự chúc phúc cùng kỳ vọng của cha mẹ, rất nhiều hài tử nhà giàu đều có vật này.
Chỉ là khi Vân Mộ nhìn như ý điếu trụy trong tay, trên mặt không khỏi hiện ra phức tạp.
...
Vân Mộ vốn là một cô nhi, thuở nhỏ được dưỡng mẫu mang về Vân gia nuôi lớn, cho nên cho tới bây giờ hắn cũng không biết cha mẹ của mình là ai, chỉ biết như ý điếu trụy này là vật duy nhất mà cha mẹ lưu lại cho hắn.
Mặc dù rất nhiều người đều mắng Vân Mộ là đứa trẻ bị vứt bỏ không ai muốn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình là một đứa trẻ bị cha mẹ mình bỏ rơi, ai sẽ để một quả như ý điếu trụy mang ý nghĩa cát tường cho đứa trẻ mà mình vứt bỏ?
Cho nên Vân Mộ càng tin tưởng, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, mình mới tách khỏi cha mẹ, nói không chừng bọn họ vẫn luôn cố gắng tìm kiếm chính mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng từ bỏ.
"Cảm ơn... Cám ơn các ngươi..."
Vân Mộ vuốt ve như ý điếu trụy trước ngực, trong lòng sinh ra cảm kích, hắn cảm kích sự che chở của cha mẹ, càng cảm kích như ý điếu trụy đưa chính mình mang về đến chỗ này.
Quá khứ tương lai hai cánh cửa, một sa một niệm ở bên trong.
Giờ khắc này, Vân Mộ đã sớm phân không rõ đâu là mộng đâu là thực nữa rồi.
Trầm mộ thê lương, ảm nhiên rơi lệ.
Vô luận trở về quá khứ cũng tốt, ảo cảnh trong mộng cũng được, miễn là còn sống là tốt rồi, miễn là còn sống là còn có hi vọng, miễn là còn sống mới có tư cách nói tới hứa hẹn.
Đúng lúc ấy, nơi xa bay tới một mùi thảo dược thơm ngát.
Vân Mộ dần dần tỉnh lại, dưới sự dẫn dắt của suy nghĩ, không tự chủ được tìm kiếm ngọn nguồn mùi thuốc.
...
————————————
"Khụ! Khụ khụ khụ... Khụ!"
Trong góc tạp viện, một trận ho khan kịch liệt truyền đến.
Vân Mộ đi tới gần quan sát, chỉ thấy một phụ nhân áo tơ trắng đang ngồi chồm hổm ở góc tường, nhóm lửa, đun thuốc, thỉnh thoảng khó chịu ôm ngực.
Nhìn bóng lưng gầy yếu nhỏ bé kia, trái tim của Vân Mộ giống như bị người ta bóp chặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Phụ nhân áo tơ trắng tên là Vân Thường, từng là trưởng nữ dòng chính của Vân gia, bởi vì tướng mạo xuất chúng, thiên tư trác tuyệt, được Đại Minh phủ Mai gia nhìn lọt mắt, rồi sau đó cưới vào cửa, được cho là tiền đồ vô lượng, phong quang vô hạn.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Vân Thường sau khi được gả vào Mai gia, hiển lộ ra thiên phú siêu phàm, vì vậy bị người ghen ghét, bị hãm hại phế bỏ một thân tu vi, thậm chí còn manh tiếng xấu không tuân thủ nữ tắc.
Bởi vì không có chứng cớ nào, chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì.
Mà Vân Thường không còn mặt mũi ở lại Mai phủ, rất nhanh bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Vân Thường lúc đó nản lòng thoái chí, vốn có ý niệm rũ bỏ bản thân, không nghĩ tới, ở bên bờ sông nàng lại phát hiện một đứa bé đang nằm trong tã lót, do đó dấy lên hi vọng sống, hơn nữa đem đứa bé mang theo bên người nuôi dưỡng lớn lên.
Đúng vậy, đứa bé kia chính là Vân Mộ.
"Vân Mộ" cái tên này do Vân Thường đặt, vân là vân trong bạch vân, mộ là mộ trong vân mộ thiên quang, đại biểu thuần khiết sạch sẽ, hướng tới quang minh cùng hi vọng.
Đây là sự mong đợi của Vân Thường đối với Vân Mộ, cho nên nàng chưa bao giờ cùng Vân Mộ nói chuyện của mình, chỉ hi vọng con của mình là đơn thuần vui vẻ , không cần sống trong phẫn hận cùng thống khổ.
...
Có rất ít người có thể hiểu được, cuộc sống của một quả phụ mang theo một đứa bé, cần phải thừa nhận áp lực lớn đến cỡ nào.
Vân Mộ đến nay còn nhớ rõ, tình cảnh của Vân Thường sau khi trở lại Vân gia, chẳng những không cảm nhận được sự quan tâm của thân nhân, ngược lại tao ngộ vô số nhục nhã và đánh chửi, thậm chí càng làm thêm mắm thêm muối vào tin đồn trên Lưu Vân trấn.
Vân gia vì mặt mũi của mình, cuối cùng phải đem Vân Thường mẫu tử an trí đến tạp viện vắng vẻ, chẳng thèm để ý tới, chỉ để cho nàng làm chút chuyện tạp dịch để duy trì cuộc sống.
...
"Mẫu... Mẫu thân."
Một tiếng gọi khẽ vang lên, tựa như vượt qua cả trăm năm thời không.
Vân Mộ từng bước từng bước đi tới trước mặt phụ nhân, nặng nề quỳ rạp xuống đất, ôm phụ nhân nước mắt chảy ròng, sợ sẽ mất đi đối phương một lần nữa.
"Tiểu Mộ ngươi... Ngươi đã tỉnh rồi à! Tốt tốt, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là... Khụ khụ khụ..."
Phụ nhân nhìn thấy Vân Mộ tỉnh lại, tâm tình kích động, sau đó ho khan mãnh liệt, gương mặt tiều tụy càng thêm tái nhợt.
"Mẫu thân đừng nổi giận, đừng nổi giận!"
Vân Mộ vội vàng đứng dậy, ở sau lưng phụ nhân kia vỗ nhè nhẹ, khí sắc của nàng lúc này mới khá hơn chút ít.
Ở Vân gia sinh sống mười hai năm, Vân Mộ cảm nhận được khắp nơi chỉ có lạnh lùng, chỉ có Vân Thường mang đến cho hắn thật nhiều ấm áp.
Đây là một nữ nhân kiên cường thiện lương, cũng là một nữ nhân vĩ đại. Nàng cho Vân Mộ sinh mệnh thứ hai, đem thanh xuân tươi đẹp nhất đời người, vô tư tặng cho Vân Mộ.
Vì vậy, bất kể đối phương có phải mẹ ruột của mình hay không, Vân Mộ đối với nàng kính yêu chưa từng thay đổi.
"Tiểu Mộ, làm sao ngươi lại đánh nhau với người ta? Hơn nữa lần này còn bị thương nặng như thế, ngươi có biết mấy ngày nữa chính là thời điểm Vân gia mở ra khải linh đài hay không, ngươi..."
Vân Thường vốn định nghiêm nghị trách mắng Vân Mộ mấy câu, nhưng nhìn trong mắt đối phương dâng trào nước mắt, câu nói kế tiếp làm sao cũng nói không ra miệng .
"Còn đau không?"
Vân Thường đau lòng sờ sờ khóe mắt còn đọng máu của hắn, ánh mắt khẽ ướt át: "Tiểu Mộ, là do mẫu thân không tốt, đi theo mẫu thân như ta, làm cho ngươi phải chịu khổ rồi."
"Không, không phải, là con làm cho mẫu thân lo lắng. Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Vân Mộ lại quỳ trên mặt đất, thủy chung không đứng dậy , câu xin lỗi thật lòng này hắn đã thiếu nàng suốt trăm năm.
Vân Thường trong lòng chua xót, nhẹ nhàng ôm đầu con mình nói: "Mẫu thân biết rồi, nhất định là bọn hắn trêu chọc ngươi, không phải lỗi của ngươi, không phải lỗi của ngươi."
"Hắc hắc, không phải lỗi của hắn, chẳng lẽ là lỗi của Minh Hiên thiếu gia sao?"
Một thanh âm khô quắt từ xa xa truyền đến, mẫu tử hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi trung niên nam nữ vênh váo tự đắc đi vào tạp viện.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện