[Dịch] Ngự Linh Thế Giới
Chương 17 : Hoang thú tàn hồn
Người đăng: Tiếu hồng trần
.
Tàng giới luân, tên đầy đủ của nó là Vạn linh tàng giới luân, sản phẩm của Đa bảo các.
Đây không là huyền binh, cũng không có tính công kích hay phòng ngự, nhưng lại là vật phẩm tuyệt không thể thiếu của huyền giả. Bởi Tàng giới luân có hai công năng vô cùng quan trọng với huyền giả, lại còn vô cùng hữu dụng.
Thứ nhất, Tàng giới luân có thể kiểm tra được thông tin của hoang thú hoặc huyền linh xung quanh, trên đó có ghi chép lại tình huống của hơn vạn loại hoang thú và huyền linh. Giúp huyền giả săn bắt hoang thú, phong ấn huyền linh một cách thuận lợi.
Thứ hai, Tàng giới luân là một không gian giới chỉ, có thể thu nạp vạn vật. Dù là tu hành hay lịch duyệt, thì nó đều có trợ giúp rất lớn đối với huyền giả.
Đó cũng là nguồn gốc của cái tên Vạn linh.
Chỉ là, cơ sở để luyện chế Tàng giới luân là huyền văn nên để khai mở được nó cần phải có huyền lực hoặc tinh thần hồn lực nhất định mới được. Do đó, kỳ bảo này cũng chỉ có huyền giả mới có thể sử dụng.
...
- Đây chính là Tàng giới luân ư? Nhìn đẹp nhỉ!
- Ha ha, đeo Tàng giới luân, sau này chúng ta cũng là huyền giả.
- Nhìn này, nhìn này, ta đã thu hết các thứ vào trong rồi, quả thật rất là thuận lợi!
- Đúng là quá thuận tiện, lại còn rất thú vị!
- Các ngươi đúng là ấu trĩ, mấy thứ này ta đã biết từ lâu rồi. Nhưng... quả thật dùng rất tốt nha, ha ha!
Đám trẻ Vân gia đeo Tàng giới luân lên đầy thích thú, lại còn lặp đi lặp lại hành động thu nap đồ vật, càm thấy vô cùng thú vị.
Dù sao tâm tính của bọn chúng còn trẻ con, tuy rằng phần lớn đều có thân phận bất phàm nhưng trước khi trở thành huyền giả, không thể có Tàng giới luân của riêng mình, chẳng qua cũng chỉ là được nhìn huynh trưởng, trưởng bối trong nhà sử dụng mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, bản thân đã có được thứ mơ ước từ lâu, tâm tình thế nào khỏi cần nói cũng biết.
- Ồ? Đây là Phong hồn châu ư? Của ta màu xanh, các ngươi thì sao?
- Ừm, ta cũng màu xanh.
- Ta cũng vậy!
- Phong hồn châu màu xanh, xem ra Trưởng lão đối với chúng ta thật tốt, đều là hồn hoang thú có phẩm chất tốt cả, chí ít trước khi đạt tới cấp Huyền sư không cần phải thay đổi huyền linh.
...
Nghe thấy cuộc đối thoại của đám trẻ Vân gia, Vân Mộ không khỏi nhíu mày, bởi vì trong hộp của hắn là Phong hồn châu màu xám, đại biểu cho hồn hoang thú có phẩm chất cực thấp.
Sau đó, Vân Mộ đeo Tàng giới luân, ý niệm quét qua hạt châu màu xám trong hộp ngọc...
Chỉ thấy huyền văn trên mặt Tàng giới luân lóe lên, sau đó sắp xếp lại theo từng tổ hợp, diễn hóa thành một màn sáng, rồi từng hàng thông tin hiện ra rõ ràng trước mặt Vân Mộ.
************
Khổ thạch hầu (cấp một).
Huyết mạch: Cổ vượn (chưa thức tỉnh).
Linh tính: Tàn khuyết (màu xám).
Thuộc tính: Thổ
Tố chất Mệnh phách: ☆
Tố chất Lực phách: ☆
Tố chất Thần phách: ☆
Tố chất Cực phách: ☆
Thiên phú: Thổ băng.
[Ghi chú của Đa bảo các: thức ăn của Khổ thạch hầu là đất đá, tính cách ôn hòa, trí tuệ chất phác, tố chất của bốn phách còn lại cân bằng, thích hợp với huyền giả có thiên phú Sinh mệnh.]
*************
Thấy thông tin như vậy, từ đáy lòng Vân Mộ cảm thấy lạnh lẽo.
Hoang thú cũng có phân chia mạnh yếu, nên hồn của hoang thú cũng không ngoại lệ. Mà phẩm chất của huyền linh cũng chính là màu sắc hồn và tố chất bốn phách của hoang thú.
Thông thường, linh tính của hồn hoang thú phân chia từ thấp đến cao theo thứ tự: màu trắng là bình thường, mà xanh là ưu tú, màu lam là trác tuyệt, màu tím là hoàn mỹ... Phẩm chất linh tính càng cao thì tiềm lực tiến giai càng lớn. Tố chất của bốn phách càng lớn thì càng nhanh tiến giai.
Và quá rõ ràng, linh hồn hoang thú ở trong tay của Vân Mộ còn không được phẩm cấp bình thường, bởi đây chỉ là một linh hồn hoang thú với linh tính bị tàn khuyết. Đó cũng là lý do màu sắc của phong hồn châu là màu xám.
Linh hồn hoang thú như vậy hầu như không có cơ hội tiến giai, dù có luyện hóa cũng chỉ phí phạm thời gian công sức.
Ngoài ra, tố chất của bốn phách vô cùng quan trọng với huyền linh.
Mệnh phách tương ứng với khả năng khôi phục sinh mệnh. Lực phách tương ứng với sự tăng trưởng lực lượng. Thần phách tương ứng với cường độ của linh hồn. Cực phách tương ứng với tốc độ và phản xạ.
Thiên phú của huyền giả khác nhau, tương thích với tố chất huyền linh cũng khách nhau. Mà tố chất của huyền linh càng cao thì khi tiến giai, thiên phú phát triển càng mạnh.
Ví như khi nhất giai, lực lượng của huyền linh là 30 cân. Nếu tố chất chỉ có nửa sao thì sau khi tiến giai cũng chỉ tăng thêm được nửa tầng lực lượng, còn tố chất là 2 sao thì có thể tăng lên 2 tầng lực lượng. Chênh lệch như vậy, thì sau khi tiến tới ngũ giai thì khoảng cách sẽ là một trời một vực.
Tố chất của bốn phách Khổ thách hầu tuy rằng cân bằng, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ có nửa sao, tiềm lực phát triển vô cùng thấp. Đây là đánh giá của Đa bảo các, cũng chính là sự đánh giá uy tín nhất trên toàn đại lục, vô cùng đáng tin cậy.
Kiếp trước, Vân Mộ tuy cũng chỉ có nhất khiếu, nhưng huyền linh của hắn là Vân văn hổ cấp 5. Linh tính hoàn mỹ, màu tím. Tố chất của bốn phách cũng toàn là 5 sao trở lên. Bây giờ, lại ban cho hắn một huyền linh phế phẩm.
Mặc dù Vân Mộ cũng đã sớm biết Vân gia không thể nào ban cho mĩnh một linh hồn có phẩm chất cao được. Thế nhưng, lại là một linh hồn tàn khuyết thì hẳn nhiên đã có kẻ cố tình làm khó hắn.
Trong lúc lơ đãng, Vân Mộ nhìn về phía đám người Vân gia, từng luồng sáng thông tin hiện ra trước mắt hắn, phân biệt đại diện cho thiên phú lực lượng và tốc độ.
***********
Xích Mục Lang [Nhất giai]
Huyết mạch: Thiên lang (Chưa thức tỉnh)
Linh tính: Ưu tú (màu xanh)
Thuộc tính: Kim
Tố chất Sinh mệnh: ★
Tố chất Lực lượng: ★
Tố chất Thần phách: ★
Tố chất Cực phách: ★★
Thiên phú: Lang nha
[Ghi chú của Đa bảo các: Xích Mục lang sống kiểu quần cư, tính tình cuồng bạo, thiên phú Cực phách vượt trội, thích hợp cho huyền giả có thiên phú Tốc độ, vào đêm trăng tròn lực lượng, tốc độ đều được gia tăng.]
************
Bạo Lực Hùng [Nhất giai]
Huyết mạch: Thiên lang (Chưa thức tỉnh)
Linh tính: Ưu tú (màu xanh)
Thuộc tính: Thổ
Tó chất Sinh mệnh: ★
Tố chất Lực lượng:★★
Tố chất Thần phách:★
Tố chất Cực phách:★
Thiên phú: Cuồng bạo
[Ghi chú của Đa bảo các: Bạo Lực hùng có thân hình to lớn, Lực lượng cường đại, tính khí cuồng bạo, hẹp hòi nhỏ nhen. Thích hợp cho huyền giả có thiên phú Lực lượng. Lúc cuồng bạo càng mạnh mẽ.]
************
Từ thông tin đó có thể thấy, linh hồn hoang thú của đám người Vân gia dù là xét về linh tính hay tố chất thì đều mạnh mẽ hơn thú hồn của Vân Mộ rất nhiều. Nếu chỉ thi đấu huyền linh, thì có tới mười Khổ Thạch hầu cũng không phải là đối thủ của Xích Mục lang và Bạo Lực hùng. Hơn nữa, càng về sau thì khoảng cách càng lớn.
Đám thiếu niên xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới luồng sáng thông tin của Vân Mộ, nhất thời đều cười đến ầm ĩ.
- Ha ha, mọi người nhìn kìa, thú hồn của thằng con hoang là phế phẩm!
- Phế phẩm? A, đúng là phế phẩm nha. Thấp hơn của chúng ta đến hai cấp! Hahahaha....
- Xì...Con hoang đúng là con hoang, huyền linh cũng là phế phẩm.
- Con hoang phối với phế phẩm? Quả là tuyệt phối!!!
- Ha ha ha ha
Nghe thấy những lời châm chọc, chế giễu của đám người xung quanh, Vân Mộ không hề đổi sắc mặt, thu hồi phong hồn châu màu xám vào, luồng sáng cũng theo đó tắt đi.
- Đủ rồi! Sao lại như vậy!?
Một tiếng hét đầy giận dữ vang lên, Chu Nhạc lắc người che ở trước người Vân Mộ, tức tối trừng mắt với đám thiếu niên Vân gia.
Thú hồn của Chu Nhạc và Điền Uyển Nhi đều là màu trắng, phẩm cấp bình thường, tất nhiên là thua kém đám thiếu niên của Vân gia rồi. Điều này khiến Chu Nhạc với tư chất là tam khiếu cũng sinh ra oán khí. Hơn nữa, hắn và Vân Mộ đều là đệ tử của ngoại viện, lúc này, thấy Vân Mộ bị sỉ nhục, nhất thời liền cảm thấy như chính mình bị oan ức. Nên tất nhiên là muốn trút giận.
- Chu Nhạc, đừng vậy! Bình tĩnh chút đi!
- Uyển nhi tỷ, đừng ngăn cản ta! Ta chịu đủ rồi!
Chu Nhạc hất tay Điền Uyển Nhi ra, không đợi đối phương phản ứng lại đã vọt tới trước mặt Vân Đại Trung, quát to:
- Ngươi lão già này có ý gì, vì sao thú hồn của mọi người đều hoàn chỉnh còn của Vân Mộ lại là tàn khuyết? Có phải do ngươi động tay động chân hay không?
- Chao ôi, chao ôi!
Hai chân Vân Đại Trung mềm nhũn, té quỳ ở dưới mặt đất, mặt mày thiểu não nói:
- Vị tiểu thiếu gia này, ngươi vạn lần đừng đổ oan cho tiểu nhân? Tất cả thứ này đều là do Đại trưởng lão sai người chuẩn bị, dù có cho tiểu nhân thêm một nghìn lá gan, tiểu nhân cũng không dám gian lận. Thật sự là tiểu nhân bị oan!
Vân Đại Trung vừa nói vừa lệ rơi đầy mặt, giống như là bị oan ức to lớn, khiến Chu Nhạc cũng lúng túng, không biết làm cái gì.
- Ngươi.... ta....
- Bỏ đi Chu Nhạc, không liên quan tới hắn.
Vân Mộ vỗ vai Chu Nhạc, rồi đỡ Vân Đại Trung lên. Hắn thật sự không đành lòng nhìn một lão nhân đã hơn năm mươi tuổi quỳ trước mặt mình. Mặc dù là lão hèn yếu nhu nhước, làm nô bộc đã quen, thậm chí lại còn mang bộ dạng bợ đỡ, xu nịnh.
- Đủ rồi, ầm ầm ĩ ĩ ở chỗ này còn ra thể thống gì!?
Một tiếng quát lớn vang lên, Vân Minh Hiên xuất hiện giữa sảnh đường của Huyền Đạo Các, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người rồi cuối cùng dừng lại trên người Vân Mộ và Chu Nhạc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện