[Dịch]Ngư Dược Nông Môn - Sưu tầm
Chương 73 : Nguyên do
.
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Thấy hắn mặt dày mày dạn không đi, hai người trong phòng cũng không dám đánh hắn què thật, Đỗ Hiển thu xẻng sắt đi đóng cửa viện, nhắm mắt làm ngơ.
Ai ngờ Khưu Trưởng Vinh không sợ tay bị kẹp, dứt khoát không buông, chỉ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn.
Đỗ Hiển thở dài, “Sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế, đương yên lành lại đi đập dưa nhà chúng ta, sao thất đức như vậy?”
“Lão Đại ca, ta, ta sai lầm rồi, các ngươi tha thứ ta lần này có được không?” Khưu Trưởng Vinh liên tục chắp tay, “Đập phá bao nhiêu dưa ta toàn bộ đền lại cho các ngươi, a, không, bồi thường gấp đôi, được không?”
Nhìn thái độ của hắn quả thật cũng trung thực, Đỗ Hiển khoát khoát tay, “Thôi đi, ngươi đã làm đến trình độ này,” Hắn quay đầu liếc nhìn Đỗ Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư à, chúng ta không tính toán với hắn, nên đền thì đền, như thế nào?”
Đỗ Tiểu Ngư khẽ mỉm cười, “Cha, sao người không hỏi một chút hắn đang êm đẹp đến xin lỗi làm gì? Nếu hắn không nói chúng ta không cũng không biết, đúng không?”
Đỗ Hiển sửng sốt một chút nói: “Đứa nhỏ này, làm việc gì sai luôn có lúc lương tâm bị phát hiện.”
Trên mặt Khưu Trưởng Vinh hiện vẻ lúng túng, thuận thế vịn cột đứng lên, “Lão Đại ca nói đúng, từ khi làm việc sai trái này ta cơm ăn không ngon, đêm ngủ không yên, thế nào cũng cảm thấy nên đến nói xin lỗi, vẫn là lão Đại ca ngươi đại nhân có đại lượng, ta thật biết sai, còn thỉnh Tiểu Ngư cô nương đừng để việc này trong lòng.” Nói rồi muốn đi vào trong, vừa lấy bạc từ trong ngực ra, “Lão Đại ca, ngươi xem, số này có đủ hay không?”
Cầm bốn nén bạc ra, Đỗ Hiển từ trước đến giờ thành thật, không lợi dụng cơ hội, chỉ lấy trong đó một thỏi nặng hai lạng nói: “Từng này là đủ rồi, chúng ta không cần ngươi phải đền thêm, sau này đừng làm những chuyện xấu xa như vậy nữa”
Triệu thị lạnh lùng liếc nhìn Khưu Trưởng Vinh, xoay người đi vào nhà.
Đỗ Tiểu Ngư cũng không muốn quan tâm tới hắn, tự đi thu dọn thảo dược mới đào của mình, có một số là để trồng, còn một số là hong khô để đi bán cho tiệm thuốc.
“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Đỗ Hiển thấy Khưu Trưởng Vinh còn không đi.
“Đúng vậy, có chuyện nhỏ muốn nhờ Ngư cô nương hỗ trợ.” Khưu Trưởng Vinh đỏ cả mặt, đến nghĩ bình thường trong thôn toàn là người tới cầu cạnh hắn chỉ làm ruộng, không ngờ hôm nay phải cúi đầu trước mặt một tiểu nha đầu thấp kém, hắn ho khan vài tiếng, đi tới bên cạnh Đỗ Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư cô nương, ngươi nói dùm với Khương nhị công tử một tiếng, để hắn thả lão nhạc phụ của ta đi”
Khương nhị công tử, lão nhạc phụ? Đỗ Tiểu Ngư nghe mà đầu óc mơ hồ, Đỗ Hiển bên cạnh cũng thấy kì lạ: “Ngươi nói vậy là ý gì? Tiểu ngư nhà chúng ta sao lại quen biết công tử Khương gia gì đó?”
Khưu Trưởng Vinh hung hăng đập đầu xuống, ai thán: “Nhi tử nhà các ngươi quen biết Khương nhị công tử, hắn chụp mũ nhạc phụ của ta, nói đập phá đồ sứ quý trọng của nhà bọn họ, muốn lấy mấy trăm lượng đến đền, nếu không sẽ áp đi nha môn đánh bằng roi. Đáng thương lão nhạc phụ của ta già đầu làm sao chịu đựng được?” Hắn kéo cánh tay Đỗ Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư cô nương à, ngươi tha thứ ta đi, nếu không nhị ca của ngươi không buông tha ta, Khương nhị công tử sẽ không thả người”.
Thì ra là Đỗ Văn Uyên, Đỗ Tiểu Ngư bỗng tỉnh ngộ, sớm nên ngờ tới chính là hắn, nếu không còn có ai sẽ đi trừng trị Khưu Trưởng Vinh này, chuyện đập dưa này cũng chỉ có hắn biết thôi, chẳng qua chuyện Khương nhị công tử là sao? Không biết kết giao từ khi nào.
Nàng gạt tay Khưu Trưởng Vinh, “Tha thứ ngươi không khó, chẳng qua ngươi thật sự biết sai rồi ư?”
“Biết, biết, thật sự sai rồi.” Khưu Trưởng Vinh lo lắng vạn phần, chuyện cha vợ hắn sáng nay mới biết được, vợ đẹp ở nhà khóc lóc không ngừng, hắn luôn yêu thương cô vợ này, chỉ đông không dám đi tây, sao dám không tới cửa cầu xin chứ?
“Được rồi, vậy ta hỏi ngươi chuyện này, ” Hiếm có cơ hội nàng sẽ không bỏ qua, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Ngươi trồng dưa hấu có kinh nghiệm, ta hỏi ngươi, bình thường dưa hấu dễ mắc bệnh gì nhất, trị như thế nào?” Nhớ tới lần đó đi mua hạt giống, hắn nói tới chuyện sinh sâu bệnh, đủ thấy là giấu diếm không ít, hỏi coi như tạo phúc cho mọi nhà, lại nói: Vẫn viết ra mới ổn thỏa.”
Sắc mặt Khưu Trưởng Vinh thoáng trở nên rất khó coi, lẩm bẩm: “Cái này, cái này . . .”
“Ngươi không muốn trả lời cũng được, lần sau còn tới, ta không chỉ hỏi một hai câu thôi đâu.”
Nàng tuy là tiểu nha đầu, nhưng giọng nói tuyệt đối không giống đùa giỡn, Khưu Trưởng Vinh nhất quyết nói: “Thôi, ngươi cầm giấy bút đến đây, ta viết ra là được.”
Chờ hắn viết xong, Đỗ Tiểu Ngư cầm ra nhìn, gật đầu, “Được rồi, ngày mai ta đi tìm nhị ca.”
Khưu Trưởng Vinh đã sớm đen sì mặt, phất tay áo oán hận đi.
Đỗ Hiển lúc này mới nói: “Nữ nhi à, con có phải làm quá mức rồi không?” Những kinh nghiệm này là vốn kiếm cơm, cầm lấy tương đương với chặn đường tài lộ của người ta.
Đỗ Tiểu Ngư hừ một tiếng, “Có phải hắn chỉ biết trồng dưa hấu thôi đâu,” Còn nói thêm: “Lại nói, cha nhìn bộ dạng hắn là thật sự biết sự sao? Có phải ngu đâu mà không hỏi, cũng góp được công vào trồng dưa hấu, sau này Ngô đại nương, Bàng đại thúc cũng trồng, như vậy không phải là chuyện tốt à? Ai bảo hắn giấu giấu diếm diếm, không chịu giúp ai.”
Đỗ Hiển nghe cũng có đạo lý, cầm đến xem thử, bỗng nói: “Liệu hắn có viết lừa dối không?”
“Thật sự không đâu, con thấy trên sách nông cũng nhắc tới những thứ này, không giống giả bộ.” Khưu Trưởng Vinh dáng vẻ nóng nảy không phải giả bộ, hắn xác thực một lòng muốn cứu nhạc phụ, mà vấn đề này nàng hỏi đột ngột, hắn nào có thời gian làm giả, cũng không thấy ngòi bút dừng lại, hoàn toàn là vung lên viết cho xong.
“Như vậy cũng tốt.” Đỗ Hiển vỗ đầu nàng, cười ha hả nói, “Con đúng là nhiều mưu mẹo, lần tới trồng dưa hấu có thể yên tâm nha, ngày mai ta với con đi lên huyện một chuyến.”
Triệu thị nghe bọn họ lại muốn đi lên huyện Phi Tiên, lập tức ra tay làm bánh bao, bận rộn đến nửa đêm.
Ngày hôm sau, hai người sáng sớm đi ngay, đầu tiên là mang mấy thứ đồ đi bán và mua mấy thứ đồ dùng hằng ngày, tiếp theo đi Vạn gia đợi Đỗ Văn Uyên từ thư viện trở lại.
Chẳng qua thư viện tới chạng vạng mới thả người, Đỗ Tiểu Ngư nhàn rỗi tẻ nhạt lại nghe nói Đỗ Hoàng Hoa ở Hồng Tụ Phường, muốn đi tới đó xem thử. Mà Đỗ Hiển đang chơi cờ cùng Vạn lão gia, Vạn phu nhân cười nói: “Phương Lâm, ngươi mang Tiểu Ngư đi, đừng ở mãi trong phòng như thế.” Lại gọi nha hoàn đi cùng.
Trước khi ra khỏi cửa, nha hoàn cầm nón che mặt cho Vạn Phương Lâm đội.
Nhà người có tiền chính là chú ý nhiều, người khác trông thấy mặt tiểu thư thì đã làm sao, Đỗ Tiểu Ngư thầm nói, nông gia tuy nói nghèo một chút, nhưng hành động và việc làm được tự do hơn, không nhiều quy củ như vậy.
Bởi vì Hồng Tụ Phường cách rất gần, cho nên không cần ngồi kiệu, một đường đi bộ qua.
“Vạn cô nương, ngươi đã từng tới thư viện của bọn họ chưa?” Đỗ Tiểu Ngư nói, nàng vốn muốn đi thư viện trực tiếp tìm Đỗ Văn Uyên, kết quả Đỗ Hiển nói đừng đi quấy rầy hắn đọc sách, cứ thế không cho.
Vạn Phương Lâm lắc đầu, “Không, chẳng qua Bạch Lan đã từng đi.”
Bạch Lan chính là nha đầu.
“A, bên trong dạng gì?” Đỗ Tiểu Ngư hiếu kỳ hỏi.
Mặt Bạch Lan như trăng tròn, ánh mắt cũng tròn trịa, miệng rất nhỏ, nhìn rất tươi tắn, nàng cười nói: “Có lần trời mưa, thái thái sai ta đi đưa cây dù, bên trong rất đẹp, không hề kém hoa viên nhà chúng ta, còn trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ, có cây rất lớn, mấy chục người mới ôm được, mùa hè ngồi ngay bên dưới không nóng một chút nào.”
Đỗ Tiểu Ngư nói: “Lần tới có cơ hội ta nhất định phải đi nhìn thử,” Lại đùa Vạn Phương Lâm, “Vạn cô nương, ngươi muốn có muốn không? Nếu muốn nhìn thử ngươi bảo biểu ca ngươi đưa đi”
Vạn Phương Lâm mặt đỏ lên, lúng túng nói: “Không, không đi.”
“Đúng vậy, tiểu thư nhà chúng ta đi thế nào được, kia là địa phương của nhóm công tử đọc sách.” Bạch Lan cũng nói: “Thái thái nói trai gái khác nhau, không được chơi cùng với nhau.”
Đỗ Tiểu Ngư phì cười, “Ai bảo các ngươi đi chơi cùng, nhìn thử mà thôi mà.”
Bạch lan xua tay, “Không được, không được, tiểu thư không thể đi, thái thái biết sẽ đánh ta mất”.
“Được rồi được rồi, không đi thì không đi.” Đỗ Tiểu Ngư cười nói, nói đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ, Bạch Lan này cũng thú vị như Vạn Phương Lâm.
Vừa nói chuyện thì cũng đến Hồng Tụ Phường, thấy là tiểu thư đến đây, nữ tiểu nhị vội ra đón, mời đi vào trong phòng.
Đỗ Tiểu Ngư nhớ tới nữ tiểu nhị kia gọi là Ngọc Nương, lúc trước nàng và Đỗ Hoàng Hoa lần đầu tiên tới nơi này, thấy nàng bị Dung tỷ bị bắt nạt, ai ngờ Ngọc Nương lúc này nhìn nàng nói: “Ngươi là muội muội Hoàng Hoa muội tử à?”
“Ngươi nhớ được ta à?” Đỗ Tiểu Ngư trợn to mắt.
“Đương nhiên, ngày ấy nhìn tay nghề Hoàng Hoa muội tử tốt lắm, đương nhiên nhớ được. “Ngọc Nương cười nói: “Không ngờ về sau lại làm đồ đệ của thái thái.”
“Ôi chao, gọi Tiểu Ngư phải không? Mau đến cho ta xem một chút.” Bên trong lại có người nhiệt tình vẫy tay, đi ra là người có gương mặt dài, mắt hai mí lớn, nhìn cực kỳ hiền lành.
“Tiểu Ngư, đây là Nhị sư tỷ ta.” Đỗ Hoàng Hoa vội giới thiệu.
Thì ra chính là vị nhị sư tỷ có quan hệ với nàng không tệ kia, Đỗ Tiểu Ngư đi tới, chào kiểu phúc lễ với nàng ta, “Thời gian vừa rồi, đa tạ tỷ tỷ chiếu cố tỷ tỷ ta.”
“Đứa bé này thật hiểu chuyện.” Nhị sư tỷ kinh ngạc đỡ nàng dậy, “Khó trách tỷ ngươi nhắc tới ngươi hoài, nếu ta có cô muội muội như vậy, cũng không nỡ xa nhà đâu.”
Đỗ Tiểu Ngư cười khéo léo, vừa nhìn về phía hai nữ tử khác, một người dường như đã gả làm vợ, nhìn thành thật, còn một người tuổi tác xấp xỉ Đỗ Hoàng Hoa, hoa nhường nguyệt thẹn, không phân cao thấp với Dung tỷ.
“Đây là Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ của tỷ tỷ ngươi đấy.” Nhị sư tỷ giới thiệu.
Hai cô gái cười với nàng, không nói quá nhiều.
Ngọc Nương lúc này bưng nước trà đi ra, trước tiên cho Vạn Phương Lâm một chén, lại cho Đỗ Tiểu Ngư.
Vạn Phương Lâm bưng chén trà không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở đấy, hai con mắt chớp chớp, giống như con thỏ trắng vậy, người khác cũng biết tính tình của nàng, cho nên không quấy nhiễu nàng.
“Sao bỗng nhiên lại tới chỗ này?” Đỗ Hoàng Hoa lôi kéo hỏi: “Cha mẹ có tới đây không?”
“Mẹ không tới, chỉ có cha đi cùng thôi.” Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Mang theo mấy cái lồng bánh bao tới đây, mẹ làm đêm hôm qua, đưa chút cho Vạn phu nhân Vạn lão gia nếm thử, vẫn để lại một lồng, chờ tỷ trở lại cùng nhị ca ăn.”
Đỗ Hoàng Hoa đỏ mắt, “Cũng đã lâu không nhìn thấy mẹ rồi.”
“Chờ trong ruộng bớt việc muội bảo mẹ đi cùng.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Mẹ tính tình cẩn thận tỉ cũng biết, không yên lòng trong nhà không có ai.”
Hai người ghé đầu sát nhau nói nhỏ, nhìn rất thân mật, Vạn Phương Lâm thấy cái mũi có chút cay cay, nàng cũng tỷ tỷ, tiếc thay sau khi lập gia đình luôn hối hả ngược xuôi, đã lâu không gặp lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện