[Dịch] Ngự Đạo

Chương 33 : kẻ nhà quê

Người đăng: 

.
Trên bờ, ba con áo đặc ngõa loại bỗng nổi giận, lúc trước không kịp đuổi theo Bản, trước mắt lại có sẵn một kẻ thù, sao có thể không băm thây hắn chứ. Thân hình khổng lồ của ba con lao ngay vào trong hồ. Nhìn ba con ma thú điên cuồng lao về phía mình, Mộc Vĩnh Diệp chỉ nhàn nhạt nhìn vài lần, vẫn tiếp tục bơi về phía bờ, nhưng khốn tiên thằng đã bay khỏi đầu Mộc Vĩnh Diệp, lao về phía ba con áo đặc ngõa loại. Nhìn thấy khốn tiên thằng đột nhiên hóa lớn, ba con áo đặc ngõa loại sửng sốt, tiếp đó vẫn tiếp tục hướng về Mộc Vĩnh Diệp xông tới, nghĩ rằng với thứ không có nguyên tố ba động này chẳng làm lên cái gì. “Kẻ nhà quê”Mộc Vĩnh Diệp vừa dụ con ma thú, vừa hét lên, một khắc sau, trong nháy mắt con bạch tuộc ba đầu bị trói lại, khốn tiên thằng đã đem liền ba con trói lại thành cái bánh tét. Lúc Mộc Vĩnh Diệp bò lên bờ, đột nhiên trong lòng vừa động, quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trong lòng hắn vừa rồi có chút khó chịu liền nghĩ lấy khốn tiên thằng giáo huấn ba con áo đặc ngõa loại một chút, nhưng không ngờ khốn tiên thằng lại tự động chấp hành “mệnh lệnh” một cách triệt để. Trước mắt hắn là ba con áo đặc ngõa loại trong nháy mắt khô quắt lại, như là bị khốn tiên thằng hấp thu sạch tinh khí, trên không trung chỉ còn lại ba cái túi da, trong đó dường như có ba khối tinh thể nhỏ phát ra quang mang yếu ớt. “Trời , đây là tiên khí hay ma khí đây?”Mộc Vĩnh Diệp kinh ngạc nhìn khốn tiên thằng giữa không trung. Tâm niệm vừa dộng, khốn tiên thằng lấp tức xuyên qua ba cái thi thể khô quắt , mang theo ba khối ma thú tinh hạch bay đến bên người Mộc Vĩnh Diệp. Truyện "Ngự Đạo " Đứng bên bờ sông, hắn dùng hai tay nâng ba khối thánh cấp tinh hạch và khốn tiên thằng, Mộc Vĩnh Diệp lúc này cảm thấy cực kỳ cổ quái, khốn tiên thằng lúc này đã trở về hình dạng cũ, không có chút biến hóa nào, giống như vừa rồi hết thảy chỉ như một loại ảo giác, nhưng ba bộ da khô quắt của con ma thú bạch tuộc là thật không thể giả được. Không biết là hấp thu quá ít còn chưa đạt tới chất biến, hay là tinh khí thần của ma thú kia đối với khốn tiên thằng là không hề có ích? Mộc Vĩnh Diệp căn bản không thể biết được, mà bây giờ hắn cũng không muốn biết chỉ cần là pháp bảo của mình là tốt rồi, không cần quan tâm nó là tiên khí hay ma khí, hơn nữa ở trên thế giới này hình như căn bản là không có tiên khí cùng ma khí cho nên cũng không cần lo lắng đâu đâu. Tiếp đó, hắn chỉ huy khốn tiên thằng lôi con áo đặc ngõa loại bị hắc bào nhân chém chết lôi lên bờ, khốn tiên thằng vừa hoàn thành liền lập tức bay về phía đỉnh đầu Mộc Vĩnh Diệp, lại đem mái tóc dài của Mộc Vĩnh Diệp buộc lại như trước. Đứng lúc đó, Mộc Vĩnh Diệp thúc dục chân khí trong cơ thể làm cho toàn bộ quần áo khô lại. như là chưa từng xuống nước. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp mới đánh giá ba khối thánh cấm ma thú tinh hạch trước mặt Ba khối tinh hạch đều hình lục lăng, ước chừng to bằng nắm tay của một thanh niên, toàn thân lam sắc để lộ trên mặt li ti những thủy hệ nguyên tố, điều này nói rõ rằng trong đó là cả một nguồn năng lượng thủy hệ khổng lồ. Thu ba cái thánh cấp tinh hạch lại, Mộc Vĩnh Diệp nhanh chóng quan sát từ phía, cả bọn Mặc Sâm không biết trốn ở nơi nào. Bên cạnh chỉ có thi thể của con bạch tuộc bị khốn tiên thằng kéo lên bờ. Lúc này, chấp niệm cũng từ thân thể bản tôn đi ra, nâng kiếm lên chém vào thi thể con ma thú. Nhưng, chém chán chê, Mộc Vĩnh Diệp vẫn không thấy chút thành quả nào cả, con ma thú bạch tuộc tuy chỉ còn là cái xác , nhưng độ cứng cỏi của cơ thể vẫn rất kinh khủng, thúc dục toàn lực cùng đấu khí chém một kiếm cũng chỉ lưu lại một vết xước nho nhỏ mà thôi Lúc này, tinh thần chấp niệm phi thường nghiêm túc, một kiếm tiếp rồi lại một kiếm chém lên thi thể con bạch tuộc, cuối cùng sau nhiều giờ cũng chém rách được cái thi thể đó, mà lúc này chấp niệm cũng đã mệt đến không vung nổi kiếm rồi. Mộc Vĩnh Diệp cũng biết mục đích đã đạt được, bản tôn vận dụng chân khí dùng khống hạc thủ khống chế thi thể lôi ra hai vật nhỏ bằng ngón tay rồi đưa đến trước mặt, bản tôn không cầm lấy ngay mà phóng chúng xuống nước tẩy rửa chán chê rồi mới dám cầm. Đây là giới chỉ của Lạc Kỳ và Lạc Băng, còn về Lạc Kỳ cùng thanh đại kiếm của hắn đã bị dịch vị dạ dày của con thánh cấp ma thú tiêu hóa sạch sẽ, trước mắt chỉ có hai cái giới chỉ này thôi, có thể là chất lượng tốt nên chưa bị biến dạng, chỉ là trong đó có một cái đã bị ăn mòn đến nứt toác ra hiển nhiên bị ăn mòn chẳng còn gì nhiều, còn một cái khác bị ăn mòn một ít, vẫn có thể nhìn rõ hình dạng của nó được. Chủ nhân hai cái giới chỉ đều đã chết, vật này hiển nhiên vô chủ. Mộc Vĩnh Diệp có thể rất nhẹ nhàng cũng tra xét không gian của nó. Chấp niệm cũng đã tu luyện tinh thần lực mấy năm, không mất nhiều công sức lắm để tìm tòi trong cái giới chỉ đã bị nứt gãy như vậy, nhưng mà chẳng tìm được gì, có lẽ đã hỏng triệt để, chỉ là không biết đồ vật bên trong giới chỉ rốt cục đã đi đến nơi nào Phát hiện ra một cái giới chỉ khác. Mộc Vĩnh Diệp cũng thấp thỏm lo âu, tìm tòi, có đồ, chấp niệm trong long vui mừng, không quản bên trong có cái gì trước mắt cứ lấy hết đồ ra rồi tính tiếp. “Ào ào”Đồ vật trong giới trì tràn ra trải đầy đất. “Ba”Không gian giới chỉ đã bị tổn thương sao chịu được năng lượng không gian do vật phẩm ra vào tạo ra nên cũng vỡ theo rồi. Một Vĩnh Diệp vứt bỏ cái giới chỉ hỏng trong tay đi, rồi đánh giá những đồ vật lấy ra từ trong giới chỉ, đầu tiên là một đống tử tinh tệ sáng lóng lánh, đây cũng là thứ hắn rất cần, tổng cộng có một trăm hai mươi tử tinh tệ, hắn không chút khách khí thu hết vào, tiếp theo là hai ma hạch hỏa hệ, nhưng phẩm cấp đều không cao, ít nhất kém ba cái ma hạch mình vừa thu nhiều lắm, nhưng hắn cũng không chút do dự thu lại, còn lại đều là những sinh hoặc phẩm, hắn trực tiếp không nhìn những thứ này. Thu thập xong hết thảy , Mộc Vĩnh Diệp cũng chuẩn bị đi, trong giới chỉ còn có ma pháp quyển trục nhỏ, vừa vặn đưa mình bay qua Lạc Nhật hồ. Tiếp tục lộ trình Mộc Vĩnh Diệp toàn lực hành tây, cũng phải mười ngày sau mới về đến Vong Ưu cốc
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang