[Dịch] Ngự Đạo

Chương 11 : Lão sư

Người đăng: 

.
Bạch y nam tử cũng không nói thêm gì, lập tức tiến vào Tử Tiêu cung. Tử Tiêu Cung cũng không lớn, cũng không phải là một không gian được mở rộng như Huyền Đô cung, ở đây chỉ như một đạo quán bình thường, ngồi trên cùng là một huyền y đạo sĩ, hai bên trái phải là mười mấy người vô cùng thành kính nghe đạo. Khi bạch y nam tử tiến vào, huyền y đạo sĩ lập tức mở mắt hỏi: “Lỹ Nhĩ, có chuyện gì vậy?”. “Lão sư, này này”Lý Nhĩ không biết phải nói sao cho tốt. “Thái Cực đồ bị trộm sao?” Lời này vừa nói ra, những người nghe đạo đều kinh ngạc nhìn Lý Nhĩ, hiển nhiên không ai dám tin tưởng đây là sự thật, nhưng là lời của huyền y đạo sĩ nói không ai dám không tin, chỉ kỳ quái ai có lá gan lớn như vậy. Truyện "Ngự Đạo " “Lão sư, hẳn là như vậy”Lý Nhĩ đáp. “Ân, đi đi”Huyền y đạo sĩ nói. “Đa tạ lão sư”Lý Nhĩ lập tức bái tạ rồi rời khỏi Bát Cảnh cung. __________ Khi Mộc Vĩnh Diệp trốn ra khỏi Huyền Đô cung, nhìn về Đế Thính ở nơi xa, lập tức bay về hướng đó, bởi vì đi ra không kích động trận pháp, cho nên cũng không tổn thất tia số mệnh. Trong khi bay, hắn bỗng phát hiện ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào hai tay mình của Đế Thính, mà ánh mắt ấy thỉnh thoảng còn lóe lên tia ngoan lệ độc ác, lúc này, Mộc Vĩnh Diệp cũng không vui sướng là bao, bởi vì vừa rồi xúc động cấm chế trong ngọc giản làm tâm tình hắn vô cùng khẩn trương, mà nhìn thấy biểu tình ngoan lệ độc ác của Đế Thính hắn không khỏi run rẩy toản thân. “Đế Thính này muốn diệt khẩu rồi sao?”Mộc Vĩnh Diệp không khỏi lo lắng nghĩ thầm. Hắn không khỏi đột nhiên dừng bước, mở lớn miệng nuốt luôn hai vật trong tay vào bụng, rồi lặng lẽ nhìn biểu tình phẫn nộ cùng nôn nóng của Đế Thính. “Ngươi, ngươi ngươi dám”Một tiếng rống giận vang khắp trời, đây không phải thanh âm của Đế Thính mà là của Huyền Đô, một khắc sau, thân ảnh Huyền Đô hiện ra trước mặt Mộc Vĩnh Diệp. Một màn vừa rồi, Huyền Đô nhìn thấy hết, nhìn được Mộc Vĩnh Diệp nuốt Thái Cực đồ xuống, trong lòng vô cùng vẫn nộ, đôi tay đánh quyết thúc giục Thái Cực đồ, Lý Nhĩ vì giúp Huyền Đô có thể trảm thi, xóa đi hết thảy dấu ấn của mình trên Thái Cực đồ, trên Thái Cực đồ chỉ cần thần thức củ Huyền Đô, theo động tác của Huyền Đô, Thái Cực đồ bắt đầu động đậy. Mà lúc này, khổ cho Mộc Vĩnh Diệp rồi, Thái Cực đồ trong thân thể bỗng chốc xoay tròn với tốc độ cực nhanh, làm cho hồn thể Mộc Vĩnh Diệp cũng xoay tròn theo nó. Hiện tại may có số mệnh chống đỡ mới làm cho Mộc Vĩnh Diệp bảo trì thanh tỉnh, hơn nữa cũng không bị thương tổn, nhưng là điểm số mệnh này có thể tồn tại bao lâu chứ? Mộc Vĩnh Diệp cũng không dám tưởng tượng, có lẽ, một khắc sau, chính mình liền hồn phi phách tán, hắn không khỏi cười thảm, Thái Cực đồ cùng cấm chế của Địa Tàng Vương, hai thứ khác nhau, nhưng cùng dẫn mình đến một con đường. Truyện "Ngự Đạo " Mộc Vĩnh Diệp không ngừng gào thét cùng thầm than tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy, ngoài gào thét ra, hắn cũng không biết phải phản kháng như nào nữa. Lúc này Huyền Đô cũng sửng sốt, bình thường tính chính mình vừa thúc giục Thái Cực đồ, u hồn trước mắt hẳn phải bị tiêu diệt trong nhát mắt mới đúng, nhưng là, đến cả nửa buổi, u hồn nhỏ bé kia không ngờ không tổn hao gì càng làm cho Huyền Đô hốt hoảng. Lúc này, Địa Tạng Vương cũng đột nhiên hiện ra đứng trước Đế Thính, nhìn thấy một màn này, hắn không chút ngập ngừng, lao nhanh về hướng Mộc Vĩnh Diệp, hẳn hắn cũng muốn đoạt lấy Thái Cực đồ. Như vậy, thống khổ Mộc Vĩnh Diệp phải chịu đựng tăng lên gấp đôi, tia số mệnh lúc trước cũng chỉ còn lại một nửa, “xong rồi sao?”Tâm lý Mộc Vĩnh Diệp không khỏi kêu gào. Mộc Vĩnh Diệp không phát hiện, Huyền Đô không phát hiện mà Địa Tạng Vương cũng không phát hiện, trong quá trình thống khổ này, theo quá trình xoay tròn, Thái Cực đồ lại dần dần khế hợp với hồn thể Mộc Vĩnh Diệp, càng xoay, độ khế hợp càng cao. Huyền Đô cũng cảm thấy, theo thời gian trôi qua, chính mình muốn điều khiển Thái Cực đồ càng lúc càng tốn công sức, mà Mộc Vĩnh Diệp cũng cảm thấy thống khổ mãnh liệt tăng dần theo thời gian. Tiếp theo, bốn phía không gian quanh Mộc Vĩnh Diệp cũng trở nên hư ảo, rất giống như không ngừng xoay tròn vậy, sản sinh vố số vòng sáng bao quanh Mộc Vĩnh Diệp. Hồn thể của hắn đã bị xoay tròn nhanh đến nỗi không nhìn rõ gì nữa, đứng từ xa mơ hồ có thể thái một đồ án thái cực giữa không trung. Tiếp theo, Huyền Đô đột nhiên mất cảm giác liên hệ với Thái Cực đồ, giống như liên hệ đột nhiên tan biến, theo đó, hắn không thể khống chế được Thái Cực đồ nữa, mà pháp lực của Địa Tạng Vương bám vào Thái Cực đồ cũng bị bắn ngược trở về. Mọi người đều lắp bắp kinh hãi nhìn về trước mắt, biểu tình của Thái Cực đồ đã vượt qua phạm vi tri thức của ba người. Đột nhiên, một bạch y nam tử hiện ra bên cạnh Huyền Đô, người này vừa đến cũng kinh ngạc nhìn Thái Cực đồ khổng lồ xoay tròn giữa không trung, Thái Cực đồ bao lấy Mộc Vĩnh Diệp, ngăn cản ngoại lực tiếp xúc với hắn. “Lão sư”Huyền Đô đột nhiên vái lạy người mới đến. “Ừ!”Lý Nhĩ nói. “Lão sư, sao Thái Cực đồ lại tự mình chuyển động?”Huyền Đô hỏi. “Đó là vì vi sư tích lũy pháp lực vô biên trong đó, làm sao lại bị các ngươi kích động nó?”Lý Nhĩ nhíu mày nói. “Thỉnh lão sư ra tay dừng nó lại”Huyền Đô lập tức nói, rốt cuộc, lúc này, Thái Cực đồ xoay tròn làm không gian chung quanh rất bất ổn, đến Huyền Đô cung cũng trở nên đong đưa theo. “Thái Cực đồ chứa bảy lần trút toàn bộ pháp lực của ta, hơn nữa giờ không còn chút ấn ký nào của ta trên nó, ta muốn điều khiển thì phải mạnh mẽ ngưng nó lại, nhưng bảy lần pháp lực giúp Thái Cực đồ xoay tròn, ta cũng không nhất định có thể ngưng nó lại”Lý Nhĩ nhíu mày nói, hơn nữa đầy tức giận nhìn Địa Tạng Vương. Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp thật thảm, nhờ khí vận trợ giúp, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa ngất sỉu, không ngừng thừa nhận thống khổ, cũng không chút phát hiện người mới đến, căn bản không còn tinh lực đi quan sát chung quanh, toàn lực chống cự thống khổ ở sâu trong hồn phách. Truyện "Ngự Đạo " Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp kinh hãi phát hiện, tia số mệnh của chính mình lấy một tốc độ điên cuồng biến mất, thậm chí nhanh gấp trăm lần lúc trước, trong nháy mắt đã gần hết. “A, chẳng lẽ xong rồi? Ta còn chưa thành tiên mà!”Mộc Vĩnh Diệp mang theo một tia oán niệm cuối cùng trước khi ngất xỉu. Có lẽ bởi vì số mệnh đã hết tác dụng, có lẽ Mộc Vĩnh Diệp mất đi số mệnh bảo hộ, tóm lại một khắc này, hắn đã ngất đi. Ngay lúc Mộc Vĩnh Diệp ngất đi, Lý Nhĩ vô cùng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Thái Cực đồ xoay nhanh đến cả chính mình cũng không thấy rõ, sao có thể chứ? Một khắc sau, Thái Cực đồ đột nhiên biến nhỏ, càng lúc càng nhỏ. Mà rất nhanh đã chỉ còn lại một điểm, Lý Nhĩ vội vàng lao đến, bởi trong lòng hắn có một dự cảm không tốt, mà lại rất mãnh liệt, hiện tại hắn muốn mạnh mẽ nắm lấy Thái Cực đồ. Nhưng là, Thái Cực đồ biến nhỏ rất nhanh, không ngờ thoát được một trảo của thánh nhân. Thanh âm “ba” vang lên, Thái Cực đồ đột nhiên tan biến, bàn tay Lý Nhĩ nắm vào hư không. Lý Nhĩ tràn ngập không dám tin tưởng nhìn bàn tay mình, sao có thể chứ? Sao lại vậy? Chính mình là thánh nhân cơ mà. Một khắc sau, Lý Nhĩ lập tức bấm độn tính toán, một nén hương sau, lông mày Lý Nhĩ nhíu càng sâu, sao lại vậy? Tại sao mình không tính ra? Vốn cảnh giới giếng cổ không gợn sóng, tâm như bàn thạch, nhưng Lý Nhĩ lúc này cũng phải xuất hiện một tia mệt mỏi tức giận, mà Địa Tạng Vương cùng Đế Thính nhìn đến cảnh này, hai người không tự giác lui về phía sau, muốn rời đi nơi này. “Không được đi!”Lý Nhĩ quay đầu lại, đầy tức giận nhìn hai người. Lúc này, huyền y đạo sĩ xuất hiện bên cạnh Lý Nhĩ, người này chính là chủ nhân Tử Tiêu cung, đạo tổ Hồng Quân! Hồng Quân nhìn về phương hướng Thái Cực đồ tan biến, cũng không ngừng bấm độn nhẩm tính. Lý Nhĩ nhìn thấy Hồng Quân xuất hiện, vội vã vái nói: “Lão sư”. “Ân”Hồng Quân đáp lễ một tiếng rồi tiếp tục bấm độn nhẩm tính. Sau cả nửa buổi, Hồng Quân thở dài một hơn, cũng dừng lại động tác bấm độn. “Lão sư, như nào rồi?”Lý Nhĩ lo lắng nói. “Ngươi đưa vào Thái Cực đồ quá năm lần toàn bộ pháp lực của ngươi?”Hồng Quân hỏi. “Dạ, đệ tử rót vào bảy lần, mỗi lần đều là toàn lực”Lý Nhĩ nói. “Ta cũng tính không ra, xem ra Thái Cực Đồ không còn ở trong tam giới nữa rồi”Hồng Quân nhíu mày nói. “Sao lại như vậy chứ? Lão sư, ngay cả người cũng không tính ra sao? Như vậy Thái Cực đồ của đệ tử làm như nào đây?”Lý Nhĩ nôn nóng hỏi. “Ngươi không phải còn Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung tháp sao?”Hồng Quân nói. “Chính là, cứ như vậy mất đi”Lý Nhĩ đầy không cam nói. “Như đã tìm không được, vậy cần gì phải phiền não”Hồng Quân để lại một câu rồi biến mất. Lý Nhĩ biết Hồng Quân đã quay về Tử Tiêu cung, mà nếu như Hồng Quân cũng không tìm được, như vậy quả thật đã mất, hắn hiện tại phi thường phẫn nộ, nhìn về Huyền Đô một cái, Huyền Đô không biết làm gì cho phải, chỉ cúi gầm mặt xuống, mà ánh mắt khi nhìn đến Địa Tạng Vương cùng Đế Thính tràn ngập tức giận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang