[Dịch][Ngôn Tình, Hài] Anh, em sai rồi - Sưu tầm

Chương 6 : Gặp được trai đẹp

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

.
Một Tô Tiểu Lai trở về ký túc xá, lại phát hiện không có một ai ở trong phòng cả. Hừm, 3 chị em kia thật không có lương tâm, đi ra ngoài ăn cơm cũng không mang cô đi theo mặc dù cả 3 đều biết cô đang ở trong thời kì “đói khát” TT~TT. Tô Tiểu Lai vừa mới chạy một mạch về ký túc xá, cũng hơi đói bụng nên uống tạm ly nước cầm cự, sau đó ngồi trước bàn, chuẩn bị lấp đầy cái đói tinh thần bằng cách chơi điện tử. Bỗng Tiểu Lai thấy chính giữa bàn có một mẩu giấy sticker màu xanh, từng chữ như rồng bay phượng múa : “Tiểu Lai, đi đâu mà không mang điện thoại vậy hả???? Hôm nay là sinh nhật bạn trai của Ly Tử, tổ chức ở tiệm cơm “Vườn Quýt”. Đến mau lên! Vi.” Tinh thần Tô Tiểu Lai lập tức trở nên phấn chấn. Hề hề, có tiệc ăn chùa rồi!!! Nghĩ thế, Tiểu Lai nhanh chóng cầm điện thoại bay ra ngoài. Vừa mới chạy xuống chân cầu thang, Tiểu Lai liền bắt gặp anh chàng cà men bốn mắt. Trời ơi, anh ta là âm hồn không tiêu à, ăn cơm mà cũng nhanh đến thế sao? Anh chàng bốn mắt cứ đủng đỉnh đi đến trước mặt Tô Tiểu Lai, trưng ra cái mặt tươi cười, đưa cho Tiểu Lai cái cặp lồng đựng cơm, nói : “ Tiểu Lai, anh mang cơm đến cho em, hai chúng ta thật đúng là thần giao cách cảm nha. Anh vừa tới thì đã thấy em chạy xuống đây rồi.” “Xì, đồ khỉ! Tôi mà thần giao cách cảm với anh thì cả thế giới cũng thần giao cách cảm với anh!” Tô Tiểu Lai trong lòng oán thầm. “ Anh Chu Vũ Hàng à, bây giờ tôi có việc, không ăn cơm được đâu!” Lập tức anh chàng Chu Vũ Hàng kia liền giữ lấy tay phải của Tiểu Lai : “ Tiểu Lai à, em giận anh sao?” Tô Tiểu Lai nhìn anh chàng bốn mắt kia, không quan tâm hắn có hiểu được ý cô hay không, liền phun ra đạo lý “nước trong quá tất không có cá, người quá đê tiện thì vô địch, chẳng ai bì được” Đúng lúc Tô Tiểu Lai đang khó xử thì chuông điện thoại reo lên. Trời ơi, vị cứu tinh~~~ . Tiểu Lai bắt máy , tức thì ở đầu dây bên kia vang lên tiếng rống có uy lực khủng khiếp của Lâm Vi Vi “Tiểu Lai, con quỷ này, sao còn chưa tới ăn cơm hả?” “Được rồi, được rồi, đừng gào nữa, đang đến đây” “Anh xem, tôi thật sự có việc bận, bạn bè thúc giục đến thế rồi đấy. Hẹn gặp lại sau.” Nói xong Tiểu Lai đi một mạch, bỏ lại đằng sau anh chàng Chu Vũ Hàng mặt mày cứ đần thộn. Hai Sau khi ăn uống no say phè phỡn, có người đề nghị cả nhóm đi karaoke. Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, đêm nay ăn chơi đúng là sung sướng cuộc đời mà. Mọi người lập tức gật đầu đồng ý. Tuy nhiên cái quan trọng là đi karaoke ở chỗ nào đây? Mọi người sinh ra đều khác nhau, mà lúc này là lúc thể hiện sự khác nhau đó, bắt đầu khắc khẩu rồi. Không biết ai đó nói to : “ Đi “Kim Bích Huy Hoàng” đi, cơ mà tập đoàn H thị là nơi ăn chơi bậc nhất hình như mới khai trương á, sao giờ?” Mọi người nhất loạt đều đem ánh mắt chĩa vào chủ chi hôm nay, anh ta gật đầu đáp ứng rất khí thế “Được!” Tuy nhiên kết quả lại là đi karaoke ở “Kim Bích Huy Hoàng”. Đến “Kim Bích Huy Hoàng” mọi người cuối cùng cũng hiểu được tại sao nơi này được đặt tên như vậy. Ở bên ngoài cũng đã cảm nhận được vẻ đẹp xa hoa của nó, hoa văn màu vàng được ánh đèn chiếu lên lấp lóa sặc sỡ sắc màu trong đêm tối. Đại sảnh là nơi mang đến cho người ta cảm giác trang hoàng xa hoa hơn nữa lại có cảm giác rất thanh lịch, tao nhã. Đi sâu vào trong mọi người liền cảm nhận được sự sống động bằng mọi giác quan của mình: nhạc xập xình, vũ công nhảy múa điên đảo . Ối chà ối chà, hát hát hát, đánh bài đánh bài, uống rượu uống rượu! Tô Tiểu Lai bị nơi này làm cho choáng váng cả đầu óc, liền lôi kéo Lâm Vi Vi ra ngoài sàn nhảy. Ánh sáng lấp lóa, nhấp nháy chiếu vào sàn nhảy làm hiện ra những vũ công xinh đẹp yểu điệu, quyến rũ vô cùng. Dáng người, khuôn mặt, vũ đạo đều rất tuyệt với nha! Nhìn cảnh này, Tô Tiểu Lai không khỏi cảm thán : “ Ôi ~ nhảy đẹp ghê. Hồi nhỏ tớ cũng rất muốn học khiêu vũ nhưng mà mẹ tớ nghĩ là khiêu vũ không dành cho thục nữ” “ Điều này thì mẹ cậu nói đúng đấy. Tớ đồng ý. Cậu đừng xem mấy cô vũ công kia nhảy đẹp tưởng ngon, thực sự thì cuộc sống có rất nhiều khó khăn đấy. Nếu mà làm được việc nhiều tiền thì đã chả phải về đây làm xiếc cho người ta.” Lâm Vi Vi cùng với mẹ Tô quan điểm thật giống nhau. “ Thôi, Tiểu Lai, mau về phòng hát thôi.” Lâm Vi Vi nhìn Tô Tiểu Lai đang xem vũ công nhảy đến mê mẩn nói. “Ừ, cậu đi trướcđi, tớ ở đây xem một lúc nữa.” Tiểu Lai hoàn hồn trả lời. Khi xem xong màn biểu diễn của các vũ công, Tiểu Lai hơi mệt, liền đi đến quầy bar, tìm chỗ cao nhất ngồi vào. Ngồi còn chưa nóng chỗ Tô Tiểu Lai đã bị một cánh tay thô bạo cầm nhấc lên : “Tiểu thư à, chỗ ngồi cũng có thứ tự trước sau nhé. Tôi vừa mới rời đi vệ sinh một lát mà sao cô đã tranh chỗ ngồi của tôi rồi?” Tiểu Lai ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người con trai có thể dùng 2 chữ “yêu diễm” để hình dung, không khỏi cảm thán trong lòng. “Trời ơi! Trai đẹp, là TRAI ĐẸP hàng thật giá thật, trai đẹp 100% đó. Nhìn kìa, da trắng hồng nõn nà, môi đỏ, mắt xanh ~. Càng nhìn càng đẹp mà, trời ơi” Tiểu Lai đánh giá người con trai đứng trước mặt, người con trai ấy cũng đánh giá lại Tô Tiểu Lai. Dáng dấp có vẻ giống học sinh, tóc buộc đuôi ngựa, mắt một mí nhưng ánh mắt lại rất linh lợi, khuôn mặt tròn tròn hồng hồng, trông cô thật đáng yêu! Tiểu Lai thu hồi ý nghĩ, nghĩ đến hành vi ban nãy của người con trai kia tức giận nói : “Tiên sinh, ghế này không có tên của tiên sinh nha. Anh đi WC thì mất chỗ là đúng, lại còn đòi lại ghế à, thật là….” Người con trai kia cũng không chịu yếu thế: “ Cô nói cái gì? Cô nhìn lại mình đi. Tướng tá như học sinh trung học mà cũng bày đặt đi bar à. Mau về nhà học bài đi, cẩn thận tôi nói với giáo viên của cô bây giờ.” Tô Tiểu Lai cực kỳ ghét ai nói cô nhỏ người, vì thế tức đến nỗi nói hổn hển : “ Anh nói ai là học sinh trung học hả? Bà đây năm 3 đại học rồi đó. Hừ, tôi thấy anh có vẻ giống gay đó. Đích thực là dáng vẻ của tiểu thụ mà.” Người con trai kia phát khùng, từ nhỏ tới lớn chưa thấy ai chửi hắn ta thậm tệ đến thế, đồ con nít này muốn bắt nạt hắn à?? “Tôi hôm nay sẽ thay trưởng tộc của cô dạy dỗ cô thật kỹ càng!!!”. Nói xong anh ta liền túm lấy cánh tay Tiểu Lai kéo cô đi. “ Anh đưa tôi đến đây làm gì, tôi sẽ kêu lên đó!” Tiểu Lai vừa giãy dụa vừa nói. “Hừ! Thích thì kêu đi, kêu cho rát cổ họng cũng không ai nghe cô đâu” Tô Tiểu Lai hô lên vài tiếng, đúng là không có ai nghe thật = =, biết mình không thể nào tránh được người con trai này liền thôi. Cuối cùng, cô bị tên kia kéo vào một cái phòng rất hoành tráng. Vừa mới vào phòng, người con trai kia đã thả lỏng Tiểu Lai. Cô bắt lấy thời cơ, vọt ra cửa chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà cửa bị khóa rồi. Tô Tiểu Lai không quan tâm phòng này có người ngoài hay không liền quay sang người con trai kia gào lên : “Anh! Cái đồ lưu manh! Anh để tôi trong này làm gì. Mau thả tôi ra ngoài!” Trình Thiếu Phàm đang cúi đầu rót rượu liền thấy giọng nói quen thuộc đập vào màng nhĩ, không khỏi ngầng đầu lên. Ánh mắt sắc lạnh dừng lại ở Tô Tiểu Lai đang gân cổ cãi bướng phía góc phòng.Tô Tiểu Lai cũng cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, quay đầu lại, đập thẳng vào mắt là đôi mắt sắc lạnh của Trình Thiếu Phàm, không khỏi mất hồn: “ Anh, sao…sao..sao anh ở đây?” “Hình như câu này phải là anh hỏi em mới đúng chứ” Trình Thiếu Phàm nói chậm rãi, không thấy được cảm xúc gì. “Em….” Tiểu Lai luống cuống, chỉ biết cúi đầu nhìn giày của mình. “Úi, hóa ra 2 người biết nhau à? Cô ấy chính là em gái người Trung Quốc của cậu đó hả?” Người con trai kia ngắt lời. “ Ừ, Xuyên Thần. Hai người có vấn đề gì với nhau à?” Trình Thiếu Phàm quay qua hỏi “ Nếu là em gái của người thì chỉ là hiểu nhầm thôi. Hiểu lầm nhỉ? em gái nhỏ.” Dịch Xuyên Thần nói xong còn trừng mắt với Tiểu Lai. Tiểu Lai cũng trừng mắt lại với tên kia. Hừ, em gái nhỏ cái đầu anh. Tại ở đây có “kẻ – mà –ai –cũng- biết –là – ai – đó” nên tôi không khùng lên với anh thôi. Lúc này, mọi người trong phòng đều nhìn vào cô gái đang đứng trong phòng kia. Tô Tiểu Lai bị mọi người nhìn đến sợ hãi, thầm nghĩ mau chạy ra ngoài đi thôi. Lúc này, Trình Thiếu Phàm đứng lên, nói: “ Mọi người cứ chơi đi, tôi có chút việc phải xử lý, về trước.” Mấy người xung quanh hắn phụ họa. Lúc Trình Thiếu Phàm đứng lên thì cũng có một cô gái đứng lên theo. Trình Thiếu Phàm mặt lạnh băng nói “ Em ở lại cùng bọn họ đi, lát nữa Xuyên Thần đưa em về.” Cô gái kia gật đầu. Tiểu Lai còn đang sững sờ đứng tại chỗ thì bị Thiếu Phàm quát lớn “ Còn không đi mau, đứng ở đây làm gì?” “Vâng” Tiểu Lai xoay người, bước như điên theo Thiếu Phàm đi ra ngoài. Đi được nửa đường, Tiểu Lai lại nhớ tới bạn bè đang còn ngồi hát tại phòng “Happy”. Dù sao người ta cũng là mời mình đi, về trước sao được, liền kéo tay Thiếu Phàm, nhỏ giọng nói: “ Anh, em còn bạn bè đang ngồi tại phòng kia hát karaoke. Hôm nay em cùng chúng nó tới đây, để em đi nói với bọn nó em về trước.” Nói xong cô chỉ tay về phía phòng hát. “Ừ, anh đi lấy xe. Em đứng trước cửa chờ anh.” Trình Thiếu Phàm nói xong lập tức quay người bước đi Tiểu Lai vọt vào trong phòng hát, báo cáo tình hình với chị em rồi lại một bước bay ra ngoài cửa. Ra đến ngoài cửa đã thấy Thiếu Phàm ngồi trong xe đợi sẵn. Tiểu Lai hít một hơi rồi bước đến mở cửa sau xe định chui vào. Chui chưa xong liền bị Thiếu Phàm chặn ngang : “ Lên phía trước ngồi! Vẫn còn biết sợ cơ đấy.” Đợi Tiểu Lai ngồi xong, Thiếu Phàm cũng không vội vã lái xe. Bên trong xe không khí như đông cứng lại, lạnh băng. Tiểu Lai cảm thấy tai vạ sắp ập đến nơi rồi, nhưng lại không có dấu hiệu gì. Dọc đường đi Thiếu Phàm im lặng, Tiểu Lai cũng không dám hó hé gì, chỉ im lặng thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Đang lúc Tiểu Lai mơ mơ màng màng ngủ gật thì xe đã tiến vào một khu căn hộ cao cấp. Xe dừng lại đánh thức Tiểu Lai đang gật gà gật gù. Thiếu Phàm nhìn Tiểu Lai giống như con thỏ nhỏ bị người ta dọa đến giật mình, nhịn không được cười một chút “ Đến nơi rồi, xuống xe!” Tiểu Lai biết Thiếu Phàm cố ý , tức đến bạnh quai hàm, lại không dám bùng nổ. Tiểu Lai lẽo đẽo đi theo Thiếu Phàm vào thang máy, thấy tay anh bấm số 28 thì trong lòng oán thầm. Anh thì ở khu cao cấp, em thì phải chịu đói lạnh!! Thật uất ức quá…. Rốt cục thì cũng đến trước cửa căn hộ của Thiếu Phàm. Anh đi vào nhà, đổi dép, tiến thẳng vào phòng ngủ. Tiểu Lai đứng ở ngoài cửa tần ngần, không biết phải làm sao. Trời ơi, đừng kêu là cho người ta phải đứng ngoài cửa cả đêm nha. T_T Đang khóc thầm thì Tiểu Lai đã nhìn thấy Thiếu Phàm trở ra. Hừ ~ anh thì có vào nhà thay quần áo, em thì phải đứng dựa cửa thế này đây.Tô Tiểu Lai tự nhủ, hừ, phải cố cố cố mà chịu, chừng nào bà đây làm việc kiếm ra tiền rồi xem nhà ngươi còn dám trưng cái mặt đó ra với bà không. Trình Thiếu Phàm nhìn vẻ mặt uất nghẹn của Tiểu Lai liền nói : “ Dép lê ở tủ để giày đó, thay đi” Sau đó, nhàn nhã đặt mông ngồi lên ghế sofa ở phòng khách. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang