[Dịch][Ngôn Tình, Hài] Anh, em sai rồi - Sưu tầm

Chương 42 : Nhận ra…

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

.
Đảo mắt đã là cuối mùa thu, không khí lành lạnh, rất trong lành. Vườn trường ngày xưa xanh tươi sức sống nhưng giờ trông thật quạnh quẽ cô đơn. Tô Tiểu Lai ngồi ở trong thư viện, ngừng viết, nhìn cảnh lá bay bay, bên ngoài là tiếng gió thổi viu viu, trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa thấy được nụ cười tươi như nắng của anh, đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa được nghe giọng điệu yêu chiều của anh với cô, đã bao lâu rồi cô chưa được nhận sự chăm sóc của anh, đã bao lâu rồi? Hình như cũng lâu lắm…lâu đến nỗi cô cũng không nhớ rõ nữa…. Thực ra mới chỉ có 20 ngày ngắn ngủn, nhưng cô cảm giác tựa như vừa trải qua cả trăm thế kỷ lạnh lẽo không anh. Trong khoảng thời gian này, cô mỗi ngày đều dậy lúc 7g, sau đó đi xe bus đến trường, rồi lại vùi mình ở thư viện, đắm chìm trong sách vở, học một lèo đến tối thì xuống căn tin ăn cơm, xong rồi thì về nhà. Cuộc sống của cô giờ chỉ là một vòng tròn khép kín, cô cố gắng để không nghĩ đến anh, không nghĩ đến chuyện anh đang giận cô…. Đúng vậy, Thiếu Phàm chưa tha thứ cho cô. Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ăn xong, anh kêu cô đến thư phòng. Anh trầm ngâm đầy nghiêm túc, dường như anh đã đắn đo nghĩ suy lắm mới đưa ra quyết định này : “Từ giờ trở đi, em không còn là vị hôn thê của anh nữa. Thực ra thì việc vợ chưa cưới với vị hôn thê này đều do anh, anh tự mình đa tình, ép em theo ý anh mà không hề để ý đến cảm giác của em. Tình cảm của anh đã gây áp lực cho em, từ này về sau em không cần lo lắng nghĩ suy gì nữa đâu.” Anh xoa xoa thái dương, tự giễu nói : “Anh biết cảm giác của em khi anh đi học nước ngoài, rất vui vẻ giống như được giải thoát tù ngục đúng không? Em nói cho anh biết, hình ảnh anh ở trong lòng em rất xấu xí, tựa như ác ma đúng không ?” Tô Tiểu Lai cúi đầu, nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt. Cô dùng sức lắc đầu. Đúng là trước kia cô có ý nghĩ này, nhưng sau này , khi anh tuyên bố cô là vị hôn thê của anh, cô đã hồi hộp mất ngủ suốt cả một đêm không phải sao? Không phải cô đã rất buồn bực ảo não khi anh không hôn cô trong thang máy sao? Cô đã rất sợ La San sẽ cướp đi anh…..Hóa ra…nhất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra, biến hóa trong khoảnh khắc cô ở bên anh. Nhưng chính cô cũng không dám thừa nhận, không dám nghĩ tới mà thôi. Anh hiểu cô rất nhiều, có thể nói anh hiểu cô hơn cả chính bản thân cô nữa. Vậy mà, cô lại…người mình thích là ai cũng không biết….Cô chỉ biết chọc cho anh tức giận, làm anh lo lắng, khiến anh thương tâm. Cô luôn tạo ra một đống rối rắm để mặc anh giải quyết, cô chưa bao giờ làm chuyện gì khiến anh vui cười hạnh phúc cả… Giờ khắc này, cô mới phát hiện ra rằng mình đáng ghét biết bao nhiêu, không thể tha thứ biết chừng nào, là ngu không ai bằng mà… Hối hận, áy náy, tự trách, đau lòng...tất cả hòa quyện vào nhau…. Tiểu Lai đã sớm khóc không thành tiếng. Thiếu Phàm đứng lên, rút tờ khăn giấy, chậm rãi giúp cô lau mặt, thở dài : “Hôm nay em ngủ ở trong phòng, anh sẽ ngủ ngoài sofa. Mai anh sẽ cho người đưa giường tới, em về phòng ngủ của mình đi.” Khi anh bước đi, đầu không ngoảnh lại, chỉ bỏ lại vẻn vẹn một câu : “Chỉ còn 3 tháng là tới kì thi rồi, em ráng ôn tập đi, đừng làm cho ba mẹ thất vọng nữa.” Nhớ lại chuyện tối hôm đó, cho đến tận ngày hôm nay, Tiểu Lai vẫn không thể tin được những gì đã xảy ra. Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh, thái độ lãnh đạm của anh là lời nhắc nhở lớn nhất. Có lần, cô đến công ty đưa tài liệu anh để quên ở nhà, vất vả đi đường, đến dưới đại sảnh chờ thì chỉ nhận được một câu nói ngắn gọn của anh: “Em chờ ở dưới, anh sẽ cho bí thư Lý xuống lấy.” Trái tim cô vỡ vụn, hóa ra….thấy mặt cô cũng khiến anh chướng mắt đến vậy. Tuy rằng anh và cô cùng công ty, nhưng số lần gặp mặt lại vô cùng ít ỏi. Trước kia anh sẽ vì cô làm bữa sáng, đến giờ tan tầm sẽ nhanh chóng gọi điện hỏi cô thích ăn gì. Mỗi ngày, dù cho công việc có ngập tràn thì anh sẽ vẫn về nhà tước mười một giờ. Nhưng…bây giờ, mọi việc đã thay đổi. Anh sẽ không làm bữa sáng cho cô nữa, không quan tâm cô muốn ăn gì nữ…Ngay cả buổi tối đợi anh về nhà cũng là một hy vọng xa vời, cô đợi đến khi ngủ thiếp đi thì lúc đó anh mới về. Vài lần đến tận 2-3g sáng anh mới về, lại có nhiều đêm trời bất chợt nổ sấm giữa khuya, cô sợ và lo lắng cực kỳ, nằm ở trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Sau đó, cô đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng vẫn đến phòng khách chờ anh về. Lúc đó cô mới hiểu được khi chờ cô suốt đêm không về, anh đã lo lắng biết bao nhiêu…. Ngày qua ngày, tất cả đều không có gì thay đổi. Nhưng mà số lần Dịch Xuyên Thần đến trường cô tăng lên rất nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy thật không bình thường chút nào. Thời gian trước nói là đến đưa sách tham khảo cho cô, nhưng bây giờ thì sao? Khi Tiểu Lai thấy Xuyên Thần ngồi ở quán nước gần trường thì rốt cục cô nhịn không được nữa, nói : “Anh không cần đến trường em nữa đâu.” Dịch Xuyên Thần nhếch mép: “Em nhìn lại mình đi, gầy gò ốm yếu như thế này…chậc, lần sau anh sẽ đưa em đi ăn giúp em tẩm bổ.” Tiểu Lai buồn bực, người này không hiểu cô đang nói cái gì sao? Suốt ngày đánh trống lảng! Cô đành phải nói thẳng: “Em sắp thi rồi, không muốn đi ăn với anh đâu. Anh sau này cũng không cần tới nữa đâu.” Dịch Xuyên Thần không giận, vẫn cười “Cái con bé này, đúng là không biết cái gì tốt cho mình cả. Anh thấy em chưa ăn cơm tối nên đến đưa em đi ăn đây.” Tiểu lai xoa xoa đầu : “Không cần đâu, em đang giảm béo.” Xuyên Thần gõ nhẹ đầu cô : “Em gầy đến mức da bọc xương luôn nè, giảm gì nữa! Anh em chắc sẽ đau lòng chết mất.” Một câu nói bông đùa vô tình làm cho Tiểu Lai đau đến quặn lòng. Anh sẽ còn đau lòng vì cô sao? Dịch Xuyên Thần cũng ý thức được lời mình nói hình như đã đụng chạm đến nỗi đau của Tiểu Lai, vội vàng chữa cháy nói : “Tiểu Lai, nếu như hôm nay không đi ăn, chi bằng chúng ta đi xem phim cho thoải mái nhé?” Tiểu Lai làm gì có tâm tình đi xem phim nữa, đành phải uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu ạ, em nghĩ em nên về nhà nghỉ thôi.” “Để anh đưa em về nhé?”. Cô xua xua tay : “Phiền anh lắm, em bắt xe bus là được rồi….” Dịch Xuyên Thần cuối cùng cũng nổi giận, chưa đợi cô nói hết câu, anh đã túm tay cô lôi thẳng vào xe. Tiểu Lai nhăn mặt, tay bị anh siết đau quá. Xuyên Thần là người có khuynh hướng bạo lực sao? Cô ngồi một bên xoa xoa cổ tay, mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Xuyên Thần. Xuyên Thần thấy cô nhìn mình, cũng không lái xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô. “Không lái xe thì em xuống đây.” Tiểu Lai thấy ngột ngạt, đẩy cửa xuống xe. Kết quả là cửa xe đã bị khóa. “Sao anh chơi trò bỉ ổi thế, sao lại khóa cửa xe? Mở cửa ra, em muốn xuống xe!” “Được rồi, im lặng nào, anh đưa em về.” Nói xong anh khởi động xe. Nhưng Tiểu Lai lại tiếp tục giãy nảy: “Không! Em muốn xuống” “Tiểu Lai, nghe lời đi, anh đưa em về.” Giọng nói của Xuyên Thần tràn ngập sự bất đắc dĩ. Tiểu lai đột nhiên bật khóc, nỗi niềm bao ngày qua đều tuôn ra hết : “Em xin anh, cho em xuống đi. Mỗi lần em ở cùng anh, anh em đều không thích một chút nào cả. Nếu như anh chở em về, lại gặp anh em, em không thể giải thích rõ được.” Dịch Xuyên Thần nhìn khuôn mặt ngập nước mắt của cô, tâm tình chao đảo thành một mớ hỗn độn. Xuyên Thần muốn an ủi Tiểu Lai, nhưng anh cũng muốn biết rằng cô liệu có thích Thiểu Phàm hay không…Vấn đề này làm cho anh rối rắm một lúc lâu. Anh rất rất rất muốn biết, cô đơn giản chỉ là sợ Thiếu Phàm giận hay cô đã thực sự thích Thiếu Phàm? Vì thế, anh đành phải nhẫn tâm cứa dao vào lòng cô : “Anh em cũng không quan tâm em nữa, bây giờ còn quan tâm cậu ta làm gì nữa?” Một câu nói làm Tiểu lai nức nở to hơn “Em…em thích Thiếu Phàm đúng không?” Xuyên Thần thừa dịp xông lên “Đều tại anh…đều tại anh…hôm sinh nhật em, anh biết không? Anh ấy đã làm một bàn đầy những món em thích, lại lặn lội đặt chiếc bánh sinh nhật em thích nhất, lại còn thổ lộ trên truyền hình với em. Nhưng mà em lại không đến, em không biết gì. Đáng lẽ em nên biết tâm tư của anh em, thế nhưng vì em vô tình, ích kỷ, đi theo anh, còn vui vẻ chơi cả một ngày trời….Anh nói xem em rất ích kỷ đúng không?” Nói xong câu này nước mắt đã ròng ròng khắp mặt. Dịch Xuyên Thần hoảng hốt, anh không nghĩ rằng cô xúc động như thế. Lau nước mắt cho cô, anh chỉ nói được một câu : “TIểu Lai, anh xin lỗi..” “Còn nữa, tối hôm đó, anh em ở trên xe nói với em rằng anh ấy thích em, nhưng em lại đơ người, không biết phản ứng ra sao. Có người nào mà ngốc nghếch ngu xuẩn như em không?” “Còn nữa, lần trước em uống say, lại bắt anh ấy lo lắng cả một đêm. Cả ông nội nữa, ông cũng lo cho em. Tuổi ông cũng đã lớn rồi, sao em lại còn không hiểu chuyện chứ?” “Nhưng là, khi em hiểu được mọi việc, thật sự là quá trễ, anh ấy bây giờ không muốn nhìn em nữa, anh ấy đã ghét em rồi. Em thích anh ấy còn có ý nghĩ gì nữa chứ? Anh ấy nói em không còn là vị hôn thê của anh ấy nữa…Anh ấy không thích em…” Nói đến đây, cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Xuyên Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vai dịu dàng nói : “Được rồi, đừng nói nữa, anh hiểu, anh hiểu mà…” *** “Dịch tiên sinh, tổng giám đốc nói không muốn gặp ngài…Ngài nên trở về đi, Dịch tiên sinh..” Thư ký Lý nói còn chưa xong, Dịch Xuyên Thần đã hùng hổ lao vào phòng Tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, Dịch tiên sinh….” Thư ký Lý nhìn Trình thiếu Phàm giải thích Thiếu Phàm xua xua tay, ý bảo thư ký Lý đi ra ngoài. Thư ký Lý hơi lo. Dạo gần đây tính khí của sếp không được bình thường, rất hay nổi cáu. Vừa rồi có đến tận năm trưởng phòng bị sếp mắng té tát. Thư ký Lý sống quả thực rất khổ sợ trong thời gian này, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn == chỉ sợ lỡ sai một việc gì nhỏ, tội lớn liền rớt xuống đầu. Thiếu Phàm buông tài liệu trong tay, liếc Xuyên Thần một cái, lãnh đạm hỏi : “Cậu tới làm gì?” “Tôi tới chỉ để muốn hỏi cậu, bây giờ cậu không quan tâm tới Tiểu Lai nữa là có ý gì?” Dịch Xuyên Thần mắng sa sả vào mặt Thiếu Phàm, bộ dạng cả vú lấp miệng em. Trình Thiếu Phàm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó châm chọc hỏi Xuyên Thần : “Trước kia là La San, bây giờ đổi đối tượng là Tiểu Lai sao?” “Cậu không thích La San nên lạnh lùng với cô ấy. Điều này tôi có thể hiểu, nhưng mà, Tiểu Lai là bảo bối của cậu, vậy là sao?” “Cậu còn dám hỏi tội tôi sao?” Trình Thiếu Phàm cả giận vặn lại. Nghĩ đến đêm hôm đó Tiêu Lai cùng cậu ta ở chung, anh lập tức muốn bóp cổ cậu ta chết ngắc. “Lần trước cô ấy không về nhà, tôi có thể giải thích. Tối hôm đó tôi gặp cô ấy, cô ấy đang ở trong trạng thái say mèm, đầu óc lơ mơ không ý thức được gì…. “ Thiếu Phàm cắt ngang : “ Tôi không có hứng nghe cậu giải thích, cậu đi đi!” Nói xong lại vùi đầu vào đống sổ sách “Cậu không biết là cậu quá đáng sao? Tiểu Lai chỉ là một đứa trẻ mới lớn, vẫn còn vô tư, cậu để bụng lỗi sai của cô ấy à?” Dịch Xuyên Thần kích động, hét thẳng vào mặt Thiếu PHàm. Trình THiếu Phàm không muốn tranh cãi nữa. Chuyện của anh và Tiểu Lai không việc gì đến người ngoài. Dịch Xuyên Thần thấy Thiếu Phàm lạnh lùng, không khỏi cảm thấy thương cho Tiểu Lai, tốt nhất là phải dẹp cái tính cách này của Thiếu Phàm đi. “Xem ra cậu không thật sự thích Tiểu lai? Ngày hôm qua, Tiểu lai đã vừa khóc vừa kể chuyện cho tôi nghe. Tôi nghĩ Tiểu Lai chỉ là nói lung tung về cậu, ai ngờ sự thực đúng là như thế.” Xuyên Thần nhíu mày : “Tôi muốn nói cho cậu biết, tôi chính thức theo đuổi TIểu Lai!” Trình Thiếu Phàm vừa nghe ngày hôm qua Xuyên Thần và Tiểu Lai gặp gỡ, còn có cả vế phía sau, tức đến nỗi mặt mày nổi gân, ném xoẹt tài liệu đang cầm trong tay Chậc! Hiệu quả đạt đến mức tối đa. Dịch Xuyên Thần cũng không dại gì ở đây để nhận ‘sấm’ nữa, ném lại một câu : “Tôi không quấy rầy cậu làm việc.” rồi ôm mông chạy mất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang