[Dịch][Ngôn Tình, Hài] Anh, em sai rồi - Sưu tầm

Chương 36 : Đi mua sắm

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

.
Trung tâm thương mại Hoàn Thái. Vừa mới bước chân vào cửa lớn của trung tâm thương mại, mùi không khí xa hoa bắt đầu xông vào người, không cần nói đến các đồ vật khác, chỉ cần nhìn khu quần áo đẹp đẽ, đủ kiểu loại, đủ màu sắc đã có thể làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, hứng đỡ không nổi. Liếc mắt một cái, qua chiếc kính đen, Tô Tiểu Lai đã lập tức xót xa cho túi tiền rồi. Đây không phải là nơi cô nên đến, vì thế Tiểu Lai kéo kéo áo Từ Tố, nói: “Tố Tố, có lẽ chúng ta nên đổi địa điểm mua sắm đi?” Từ Tố quay đầu, rất không hài lòng nói: “Tô Tiểu Lai, cậu đừng có mà càu nhàu nữa được không?” “Nhưng mà, chúng ta sẽ không có đủ tiền mà trả mất.” Tô Tiểu Lai bây giờ mặt đã méo xệch. Từ Tố thật sự không thể chịu nổi bộ dạng rụt rè, lo sợ này của Tiểu Lai nữa: “Trung tâm thương mại này chính là sản nghiệp của anh trai cậu đó. Cậu là phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi còn lo không trả nổi tiền hả?” Tô Tiểu Lai bị lời nói của Từ Tố làm cho khiếp sợ, rất nhanh tháo kính ra, để lộ ra đôi mắt xếch sưng đỏ: “Cậu nói gì cơ? Ý của cậu là, là… Trung tâm thương mại to lớn này là của… của anh mình ư?” Từ Tố khinh thường, lườm Tiểu Lai một cái: “Aizz, cậu đúng là vô cùng quan tâm đến anh trai mình nhỉ. Cậu như vậy mà xứng làm em gái và bạn gái của người ta sao?” Tô Tiểu Lai yên lặng cúi đầu. Sự hiểu biết của cô về anh còn ít hơn cả người ngoài nữa, thật sự là quá hổ thẹn, quá xấu hổ đi. Vì thế mà Tiểu Lai hạ quyết tâm, tối nay về nhà phải tìm hiểu thêm nhiều thông tin về anh, nhất định phải hiểu biết mọi điều về anh trai cô mới được. O[╯□╰]o Anh có thể nhường nhịn mà cho cô biết mọi thứ về mình, cô cũng quá ngây thơ nhỉ? Tiểu Lai vẫn còn đang lơ đãng, chưa tỉnh lại đã bị kéo vào quầy áo hiệu Gucci, đủ loại kiểu dáng rực rỡ, muôn màu đập vào mắt Từ Tố. Nhìn thấy bao nhiêu là quần áo hàng hiệu như vậy, làm sao cô có thể bình tĩnh được cơ chứ? Tốt lắm, cô có thể kiềm chế được sự hưng phấn của chính mình vô cùng tốt, vì thế mà cô thản nhiên hướng nhân viên đứng quầy cười cười. Cô cầm lấy một chiếc áo rộng cổ màu xanh nước biển hỏi: “Chúng tôi có thể mặc thử được không?” Nhân viên bán hàng trên mặt lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: “Đương nhiên là được, thưa quý khách. Xin hỏi số đo của cô là bao nhiêu?” “Cỡ M. Cảm ơn.” “Vâng. Cô vui lòng chờ một chút.” Từ Tố nhìn theo dáng cô gái, xoa xoa cằm, rồi tầm mắt mới chuyển về phía Tô Tiểu Lai ngây ngốc ở một bên, mà không, cô vẫn là ngây ngốc từ nãy tới giờ đấy chứ. Cô lấy khuỷu tay chọc chọc vào lưng Tiểu Lai, nói: “Nghĩ cái gì thế hả? Cậu thích kiểu gì thì chọn thử đi.” Tô Tiểu Lai lấy lại tinh thần, nhìn nhìn xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra chính mình đã đứng trước dãy quần áo xa hoa bậc nhất trong trung tâm thương mại. Cô tiện tay lật cái mác của một chiếc áo lên xem, quả nhiên là con số trên trời a, mặt sau là vài cái dòng gì đó nữa. Cô vẫn là chưa nhìn rõ thì một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt cô, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp nói: “Vị tiểu thư này ánh mắt thật là tốt. Đây chính là kiểu dáng Gucci cuối cùng trong ấn bản của chúng tôi quý này, chỉ sản xuất với số lượng có hạn, nó được chính tay thiết kế trưởng bên Ý thiết kế ra, cả nước chỉ còn mỗi chiếc này thôi đó. Nói cách khác, nếu cô mặc chiếc váy này ra đường thì chắc chắn ai cũng phải trầm trồ khen ngợi nha. Cô nhìn màu sắc của nó xem, đều là tông màu đang được ưa chuộng của mùa này, tuyệt đối là sản phẩm quý giá…” Cô gái xinh đẹp kia vẫn còn tiếp tục thao thao bất tuyệt khen ngợi chiếc áo kia, Tô Tiểu Lai cảm thấy chính mình lúc này ảo não không hay ho chút nào, vì thế cô tùy tiện chọn lấy một chiếc áo giá cả đắt vừa phải. Nghĩ vậy, cô lại không khỏi buồn bực. Chẳng lẽ cô gái này cho rằng cô là người cực kỳ giàu có, có thể khuân hết chỗ quần áo ở đây về nhà chắc? Cô thật đúng là bội phục tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp của cô gái xinh đẹp này, cô ấy thực sự rất có trách nhiệm với công việc. Nhưng mà cô ấy cũng đừng có nhiệt tình thái quá như vậy được không? Trời ơi, sao tôi cảm thấy rất áp lực thế??? T____T. “À, tiểu thư, cô có muốn mặc thử xem một chút không?” Sau khi nói một tràng không ngừng nghỉ, cuối cùng cô gái cũng bật ra câu mấu chốt. Úi… Mới sờ một chút thôi cô đã cảm giác muốn bỏng hết cả tay rồi, thử một chút rồi còn buộc cô phải mua sao? “À, tôi chỉ là cùng bạn tới đây mua quần áo thôi…” Cô nói xong thì đưa tay chỉ chỉ vào Từ Tố. Ai ngờ bà chị này lại vung tay lên, nhận lấy chiếc áo đang ở trong tay cô bán hàng xinh đẹp rồi cầm lấy tay cô, khẳng khái nói: “Chiếc áo này cũng đẹp đấy, cậu thử một chút xem thế nào đi.” Tô Tiểu Lai xấu hổ. Chị hai à, thật là đẹp mặt mà. Trước tiên cậu hãy nhìn giá tiền của cái áo đó chứ, cậu muốn mua xong rồi sẽ cháy túi sao? Tô Tiểu Lai nhăn nhó. Từ Tố đáng hận kia đã kéo cô tới trước phòng thử, rồi hướng cô bán hàng cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô ấy chờ một chút: “Tiểu Lai, cậu thử xem thì sẽ chết hay sao? Cậu cứ thử đi, không nhất thiết phải mua mà.” “Cậu biết rõ mình mua không nổi còn gan to thử đồ làm chi. Tớ không thử đâu…” Tiểu Lai bĩu môi. “Tiểu thư, tìm được cỡ áo của cô rồi.” “Được rồi, cảm ơn.” Cô xoay người, hung hăng lườm Tiểu Lai một cái. Tô Tiểu Lai hướng cô lè lưỡi. “Vị tiểu thư này, cô mặc chiếc áo này rất đẹp nha…” Cô bán hàng xinh đẹp đứng một bên trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi. Tô Tiểu Lai rối rắm, rồi tiện tay sờ soạng cái mác áo. Cô còn muốn ép buộc tôi thế nào nữa??? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang