[Dịch][Ngôn Tình, Hài] Anh, em sai rồi - Sưu tầm
Chương 33 : Bà mẹ gian xảo
Người đăng: Ngọc Kỳ Lân
.
Sáng sớm, lúc tỉnh dậy, tư thế ngủ của bọn họ đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Nắng sáng dịu nhẹ chiếu vào phòng, Trình Thiếu Phàm chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Tô Tiểu Lai đầu tựa trước ngực anh, ôm chặt thắt lưng anh, toàn bộ thân người đều áp sát vào anh, sự thay đổi này thật là hài kịch hóa mà.
Anh nhẹ nhàng đẩy cơ thể cô ra, ý muốn đặt cô trên giường, ai ngờ, cô lại ôm chặt hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trên ngực anh cọ cọ, miệng còn rầm rì như anh đang phá mộng đẹp của cô, Trình Thiếu Phàm thực sự bó tay, sợ làm cô tỉnh giấc, đành phải xem đồng hồ báo thức, xem bộ dạng này, chắc là phải ngủ tới lúc mặt trời lên tận đỉnh đầu mất. Anh khẽ nhếch khóe môi, tay nâng đầu cô, mắt khẽ nhắm lại lần nữa. Quên đi, hôm nay cứ coi như bỏ bê công việc vậy.
Ba Tô mẹ Tô sáng sớm đã dậy, mẹ cô lôi kéo ba cô rời nhà đi mua đồ ăn, nói là lâu như vậy rồi người nhà không tập trung đông đủ như hôm nay, nên làm một bàn đầy đồ ăn ngon, chúc mừng chuyện tốt. Mua đồ ăn về đã mười giờ, mà cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt.
Mẹ cô cười quỷ dị, đem đồ ăn lập tức đi vào nhà bếp.
Ba cô ở phòng khách xem TV, càng xem càng không an tâm, trong lòng gào thét sao không ra đi, sao không ra đi. Thế nên chương trình trên TV tự nhiên xem không vào, vì vậy ông đứng trước cửa phòng bọn họ đi tới đi lui. Mẹ cô từ trong bếp đi ra, nhỏ giọng nói với ba cô. “Ông cũng rảnh nhỉ, lại đây giúp tôi làm đồ ăn đi.”
Ba cô sao mà nhàn được, là đang khẩn đó nha. Kỳ thật ba cô là một người vô cùng tôn trọng truyền thống, nếu không phải chứng kiến Trình Thiếu Phàm trưởng thành, nhất định sẽ không để mẹ Tô nháo đến thế, nhưng hiện tại tình hình này vẫn rất đáng lo nha, dù sao họ vẫn chưa bàn tới chuyện kết hôn mà.
“Đã gần mười một giờ rồi, tôi thấy tốt nhất vẫn là gọi bọn chúng dậy.” Ba cô nói xong liền giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
Mẹ cô một bước bay qua, nắm lầy tay ba cô, trừng mắt nhìn. “Ông làm vậy để làm gì hả? Chúng nó muốn ngủ ngon một giấc ông cũng quấy rầy, theo tôi thấy, chắc chắn là hôm qua đã rất rất mệt mỏi ha ha.”
Ba cô nhẹ lời khuyên bảo. “Bà này, đừng đoán già đoán non nữa, cũng nên gọi bọn chúng ra ăn cơm...”
Hai tay mẹ Tô chống nạnh, hình tượng người đàn bà chanh chua đanh đá đã trở lại. “Tôi nói không gọi là không được gọi...”.
Tiếng nói này đủ lớn, cuối cùng Tô Tiểu Lai lại từ trong mộng, mắt hơi mở, ánh mắt lơ mơ, đầu tiên là dụi mắt, rồi lau nước miếng trên miệng, thế này thật là thoải mái toàn thân nha, giường này đúng là... mềm mại êm ái mà, trong lòng không khỏi thở dài, chủ nghĩ tư bản tàn ác chính là giúp con người hưởng thụ nha~
Người bên dưới bị đè cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt. “Em còn tính đè lên mình anh bao lâu nữa?”
Tô Tiểu Lai kinh hoàng.
“A...” La to một tiếng.
Tiếp theo chút thông minh của cô theo hướng nhìn lên người anh mà mở ra, cơn ngái ngủ biến mất, che miệng lại, cô trừng lớn mắt nhìn Trình Thiếu Phàm. “Em, em... sao lại...lại...”
“Lại nằm trên người anh ngủ cả đêm cộng với cả buổi sáng nay nữa, đúng không?” Trình Thiếu Phàm rời rạc gân cốt, bị đè lâu như vậy đúng là đủ mệt.
Tô Tiểu Lai vô cùng bối rối 囧囧囧, sao cô lại đè anh cả một đêm mà không hề có cảm giác, ư, sai lầm nghiêm trọng rồi. TT~TT
Cô khiếp sợ nhìn anh. “Anh, em xin lỗi...”
Biểu hiện của Trình Thiếu Phàm rất ôn hòa, không có dấu hiệu gì là nổi giận, nheo mắt lại nhìn cô. “Em đè anh cả một đêm không đủ, còn chảy cả nước miếng lên quần áo của anh.” Nói xong chỉ chỗ nước miếng đó cho cô xem. [==||||||||||]
Mặt Tô Tiểu Lai nhất thời đỏ lựng lên như đít khỉ, chuyện dọa người cứ từng chút từng chút đến thế này...
Cô cắn răng, vẻ mặt vô cùng không tự nhiên. “Em, em ra ngoài trước...”
Cô ủ rũ mở cửa, kéo cánh cửa ra. Hai người đang dán lỗ tai ngoài cửa nghe lén ngã nhào vào phòng, Tô Tiểu Lai hoảng sợ, Trình Thiếu Phàm cũng từ trên giường đứng lên. Mẹ cô đứng vững lại, lắc lắc cánh tay, nói như không. “A, đều dậy cả rồi, chúng ta muốn gọi các con ăn cơm, phải không, ba nó?”. Nói xong nháy nháy mắt nhìn ba cô.
Ba cô sửng sốt, nhưng lập tức phụ họa. “Đúng vậy, cũng đã mười một giờ rồi, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả.”
Mẹ cô đứng một bên tươi cười. “Đúng vậy, hai con mau rửa mặt, rồi đi ăn cơm.” Nói xong liền lôi ba cô chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng.
Con lại hai người trong phòng, anh nhìn em, em nhìn anh, chẳng biết ai đang nghĩ gì.
Cơm trưa.
Bốn người ngồi quanh một bàn, có cảm giác giống gia đình bốn người hòa thuận.
Trên bàn là một mâm đầy ắp đồ ăn, mẹ cô lại còn nhiệt tình gắp cho hai con, không ngừng thúc giục cô ăn. “Tiểu Lai à, đây là thịt nướng con thích nhất đấy, còn có sườn xào này, đưa bát đây, ăn nhiều một chút, gần đây xem con gầy quá. “
“Thiếu Phàm, con cũng nhiều một chút đi, gần đây mẹ đã học được cách chiên thịt gà có hương vị thế này, sao nào, ăn ngon không?”
Chưa đến một phút, bát của hai người đã vun lên thành núi.
“Vâng, mẹ Tô làm đồ ăn thì nhất định là ngon rồi.” Mẹ cô với Trình Thiếu Phàm vô cùng hợp rơ nhau luôn, bởi vì trong nhà này Trình Thiếu Phàm rất hay nịnh hót mẹ, điểm ấy đã sớm bị Tô Tiểu Lai nhìn ra. Bất luận mẹ cô muốn làm cái gì, anh đều nhất nhất làm theo, đôi lúc cô thấy, hai người đó mới là mẹ con thực sự ấy chứ.
Giọng mẹ cô yêu thương cưng chiều.
“Ôi giời, con gọi mẹ Tô làm gì, nên đổi lại thành mẹ có hơn không?” Mẹ cô tuyệt nhiên chẳng bao giờ khiêm tốn.
Tiểu Lai “phụt” một tiếng, ngụm cơm phun ra ngoài, lệ từ khóe mắt sắp trào ra.
Trình Thiếu Phàm ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng cô, lại còn đưa cho cô khăn tay, không hề trách cứ cô. “Lớn như vậy rồi, mà chẳng bao giờ cẩn thận, đến khi nào em mới làm cho ba mẹ an tâm được đây?”
Ba mẹ? Đúng là sửa xưng hô nhanh thật nha ~.~
“Khụ khụ khụ.”
Tô Tiểu Lai càng nghẹn dữ hơn, nước mắt đã chảy thành hai hàng ròng ròng.
Chuyện sao lại thành thế này chứ? Hai ngày nay đã xảy ra những chuyện rất kinh hoàng, cô nhất thời không thừa nhận nổi.
Ngay sau đó, cô nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, không khí này thật giống một gia đình.
Trong thời gian ngắn ngủi Trình Thiếu Phàm cùng ba cô bàn chuyện làm ăn này nọ, mẹ cô cũng biết giữ kẽ không xen mồm vào. Bỗng nhiên, mẹ cô như nhớ ra cái gì đó, vỗ đùi, ngắt ngang bọn họ, “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, Thiếu Phàm, mẹ thấy nhà con có một thứ rất hay nha.”
Tim Tô Tiểu Lai bỗng thấy hoảng loạn, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, mẹ cô không phải là muốn tạo ra một chuyện tình kinh thiên động địa đó chứ? Cô chỉ biết chắp tay cầu nguyện, mong sao tất cả chuyện này đều nhanh nhanh chấm dứt đi. TT___TT
Trình Thiếu Phàm bày ra một vẻ mặt hứng thú. “Vâng, mẹ, nhìn trúng cái gì trong nhà thì cứ nói thẳng, cùng một nhà cả mà, khách khí làm chi.”
Cùng một nhà cả mà, xem miệng lưỡi ngọt như mật kia kìa, mẹ cô trong lòng mừng rỡ, run rẩy cả người.
Tim Tô Tiểu Lai đập thình thịch, không lẽ...
Quả nhiên...
“Mẹ nhìn trúng cái giường lớn trong phòng Tiểu Lai đó...” Mẹ cô giả bộ làm vẻ ngượng ngùng.
Lúc này ba cô chợt cười sặc sụa, ba Tô đáng thương không kịp đợi có người đến an ủi.
Chợt nghe mẹ cô nói tiếp. “Cái giường lớn kia thật là vô cùng thoải mái nha, giường ở nhà thật quá cứng, mẹ thì lại bị bệnh đau lưng, mẹ nghĩ có thể...” Đây chẳng phải là khổ nhục kế sao, ôi chao, mẹ cô thật là gian xảo.
Không cần đợi cô nói, ba cô liền lên tiếng. “Giường trong nhà không phải mới thay cái mới sao? Hai ngày trước bà còn tấm tắc khen ngủ thoải mái lắm mà...”
Câu còn chưa nói xong, chợt nghe “Ai da “ một tiếng, mẹ cô đạp một phát vào chân ba cô.
Tô Tiểu Lai chỉ có thể cảm thán trong lòng, mẹ cô mới là người vô địch nha, ba đáng thương của cô, giờ phút này, cô chỉ có thể dành cho ba một ánh mắt thương hại thôi.
“Vâng, hai ngày sau con sẽ cho người chuyển qua.” Trình Thiếu Phàm đương nhiên là hiểu được ý nghĩ của mẹhai người đã đạt tới trình độ ăn ý khó ai sánh được, hơn nữa còn càng ngày càng tăng.
Nghe hết câu này, trái tim bé bỏng Tô Tiểu Lai bắt đầu vỡ ra trăm mảnh.
Cô giương mắt nhìn, vừa lúc bắt được ánh mắt đồng tình của ba, tình phụ tử có thể nói là tâm tưởng liên thông nha~
Tiếp theo, cô lại phải nghe mẹ và Trình Thiếu Phàm nói chuyện.
“Thiều Phàm à, ba ngày nay để con phải bận bịu rồi, hôm nay chúng ta dự định trở về nhà.” Mẹ cô nói.
“Sao gấp như vậy? Không phải mẹ nói muốn tĩnh dưỡng ở đây vài ngày sao? Con và Tô Tiểu Lai sẽ đưa mẹ đi dạo thật chu đáo.”
“Sau khi hai đứa kết hôn mẹ còn nhiều thời gian ở lại đây mà, chiều nay ba mẹ sẽ về.”
Tô Tiểu Lai cúi đầu vào bát cơm không lên tiếng, thấy dù sao cũng chẳng thể cứu vãn được, biến bi phẫn thành thèm ăn cũng tốt, cô liếc ba một cái, chỉ thấy ba cô đang ra sức cắn chân gà, như muốn phát tiết cái gì đó, này, chẳng lẽ cô với ba cô có cùng ý nghĩ sao?
Hu hu, hai cha con đáng thương đồng cảnh mà.
Buổi chiều, mẹ cô hân hoan đem cái giường lớn về nhà, việc làm của mẹ cô chỉ có thể dùng hai từ nhanh nhẹn để hình dung. Lúc này, mẹ cô đang ngồi trong xe, kéo cửa kính xuống, nhìn Tô Tiểu Lai ngoắc tay, cô hiểu ý đi tới, nghe mẹ cô rì rầm vào tai. “Tiểu Lai, lấy kinh nghiệm của mẹ con làm chuẩn, con nên sớm sinh một đứa nhỏ đi.”
Tô Tiểu Lai lập tức mặt đỏ tai hồng.
Cô nhìn người đang mỗi lúc một xa, vẫy vẫy tay chào kia, tâm trạng lại chùng xuống tới đáy.
Lúc này, bên cạnh thình lình có tiếng nói. “Mẹ vừa nói cái gì với em thế?”
Mặt Tô Tiểu lại lập tức ửng hồng thêm lần nữa, lắp bắp nói. “Không có, không có gì...”
Về đến nhà, Trình Thiếu Phàm nhàn nhã ngồi xem TV, tâm tình cứ như là chương trình TV nào cũng có thể chịu đựng được, cả chương trình giải trí nhàm chán anh chẳng bao giờ xem cũng ngồi chăm chú nhìn, Tô Tiểu Lai khiếp sợ, tâm tình anh không phải là bình thường đâu nha.
Như vậy chẳng phải sẽ dễ chịu hơn sao? Vì thế cô từ từ đi qua, khóe môi cố ngăn nụ cười.
“Anh, uống ly nước.”
“Ừ”.
“Anh, hôm nay, anh không cần đi làm sao?” Vẻ mặt nhăn nhó hỏi.
“Ừ.”Anh liếc mắt nhìn cô một cái.
“Chúng ta đi mua thêm giường đi.” Cô đề nghị.
“Để làm gì? Trong nhà có thiếu đâu.”
Vẻ mặt Tô Tiểu Lai tối sầm lại.
“Thế sau này em ngủ thế nào?”
“Không phải còn một chiếc giường à?”
“ ...” Chẳng biết nói gì hơn, anh cô quả là đùa giỡn vô lại hơn người bình thường nhiều. T.T
“Em muốn mua giường cũng không phải không được.” Anh suy nghĩ nửa giây rồi do dự nói.
Mắt Tô Tiểu Lai rạng rỡ sáng lên.
“Giá cái giường đó cũng không kém 3000 tệ, tiền lương của em,... Khấu trừ đi là được.” Một chậu nước lạnh dập hẳn ảo tưởng của cô. TT______TT
Gì vậy?
Một tiếng sét xanh xẹt ngang tai.
Đánh chết cô cũng không làm.
Bác Mao chủ tịch là quan trọng nhất nha, hơn nữa, vài ngày sau là tới khai giảng rồi, cô để tiền mua giường lớn, đáng sao? Cuối cùng cô cũng chẳng chẳng được hưởng tiện nghi đó, thôi quên đi, nhẫn nhịn vài ngày vậy.
Đầu cô gật như giã tỏi “Em thấy cũng không cần đâu, một chiếc giường cũng có thể ngủ mà.”
“Đúng rồi, thiếu chút nữa anh quên mất, tháng này em không hề chuẩn bị cho cuộc thi, ngay cả môn chính trị cũng không hoàn thành, không có tiền lương đâu.”
Bùm một cái, Tô Tiểu Lai bị chém thành mấy cánh hoa rơi rụng lả tả.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện