[Dịch][Ngôn Tình, Hài] Anh, em sai rồi - Sưu tầm

Chương 25 : Buổi gặp mặt

Người đăng: Ngọc Kỳ Lân

.
Khi Từ Tố gọi điện thoại tới, Tô Tiểu Lai còn đang ngồi cần mẫn nghiên cứu quyển chính trị, quyển sách này mất của cô khoảng 30 tệ, thật sự rất rất đau lòng mà, với số tiền này cô có thể ăn được ba mươi cái kem ly đấy, cho nên nhất định cô phải cắn nát cái quyển sách này mới hợp tình hợp lý. “Cậu nói gì? Gặp mặt? Tối nay?”. Tô Tiểu Lai hét to giọng vào trong điện thoại. “Không phải đã thống nhất tìm đối tượng rồi sao? Có cần phải kích động như thế không?”. Từ Tố thấy biểu hiện Tiểu Lai không đúng, còn tưởng rằng cô nàng ấy quá hưng phấn nên mới cao giọng như vậy. “Không phải đâu, Tố Tố à, tớ còn phải đọc sách này, không có thời gian đâu mà”. Bây giờ đầu óc Tô Tiểu Lai chỉ nghĩ đến việc hoàn thành cho xong cái môn này để còn báo cáo kết quả cho anh trai. “Hả? Mặt trời mọc đằng tây à, Tô Tiểu Lai mà cũng thay đổi thành người văn hóa như thế á???”. Từ Tố bắt đầu bài ca đả thương Tiểu Lai. “Chị đây đã gia nhập đội ngũ người văn hóa rồi nhá, em có giới thiệu đối tượng học vấn uyên thâm chị đây cũng còn phải xem xét cẩn thận...”. Không đợi cô nói hết câu, Từ Tố đã ngắt lời, “Tiểu Lai, tớ giới thiệu cho cậu đối tượng thuộc giới trí thức cực kỳ cực kỳ tinh anh, anh ấy là bác sĩ”. Mắt Tô Tiểu Lai sáng lên, bác sĩ thì trước đó đã là thạc sĩ rồi, vậy thì cơ hội gặp mặt lần này không phải sẽ được thỉnh giáo anh ta vài chuyện sao??? *** Buổi tối, ở nhà hàng cơm tây Thành Duyệt. Chờ Tô Tiểu Lai bơ phờ mệt mỏi chạy tới đã là bảy giờ, nói cách khác cô đã đến muộn nửa tiếng rồi. Cái này không thể hoàn toàn trách cô được, thật đấy! Vốn mọi thứ đã chuẩn bị rất tốt đẹp rồi, cô chỉ thiếu mỗi việc xỏ giày ra ngoài thôi, nhưng ai biết đâu được vị anh trai đáng kính Trình Thiếu Phàm kia gọi điện thoại đến, nói là để quên một tập hồ sơ quan trọng ở nhà, bảo cô phải đưa đến, anh trai đã hạ lệnh thì dù cô có một ngàn lẻ một cái lá gan cũng không dám vi phạm. Đành phải kìm nén oán khí bùng lên đỉnh đầu đưa hồ sơ cho anh, đi đi về về cũng đã mất một tiếng luôn. Trước khi ra khỏi cửa cô đã cố ý cho rằng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đi xem mắt từ khi sinh ra đến giờ, Tô Tiểu Lai vẫn nghĩ, tuy không thể coi đối phương là vị hoàng tử đẹp trai lạnh lùng thì cũng phải làm cho mình chính là một cô công chúa xinh đẹp thanh lịch động lòng người. Có thể nói cô sống đến hơn hai mươi năm nay không ngày nào lại ăn mặc thục nữ như hôm nay, một chiếc váy dài màu xanh nhạt, búi tóc như công chúa đáng yêu, thêm một cái túi xách cực kỳ nữ tính mà những ngày thường rất ghét đeo, trông càng giống công chúa hơn. Điều này đã làm cho hồ ly giảo hoạt Trình Thiếu Phàm nảy sinh nghi ngờ, nhíu mày, hất hàm hỏi, “Em ăn mặc thế làm gì vậy?”. Tô Tiểu Lai bị dọa, anh trai cô có đôi mắt đúng là quá tinh tường, liếc mắt một phát là nhìn thấu cô, đương nhiên cô không dám nói thật, nếu không có một cái đầu cũng không đủ đển anh trảm. Nhưng tất nhiên, Tô Tiểu Lai cô đây luôn xinh đẹp, thông minh và đáng yêu, trong lần thứ n+1 giao phong cùng Trình Thiếu Phàm này, cô đã từ từ can đảm lên, không còn run sợ khi lâm trận nữa, nhìn cô đây, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, chậm rãi lấy từ túi xách chiếc điện thoại di động, mở hộp thư đến tìm tin nhắn của Từ Tố. Mở tin nhắn ngắn gọn đơn giản Từ Tố gửi cho cô, trực tiếp đưa cho anh xem: Sáu giờ tối nay, nhà hàng cơm Tây Thành Duyệt, không gặp không về. Sau đó cô lo lắng nói, “Anh à, Tố Tố hẹn em, tháng này cô ấy được nhận tiền thưởng nên mời em đi ăn cơm, em mà không đến cô ấy sẽ ở đấy chờ mãi đấy”. Tô Tiểu Lai đành phải sử dụng đòn sát thủ, lấy “nguy” chế “nguy”, mạnh bạo đưa điện thoại đến trước mặt anh hùng dũng nói, “Không tin anh gọi điện cho cô ấy mà xem”. Đến thời điểm này mà cô có thể bình thản ung dung như vậy khiến cho anh không tin cũng khó. Vừa đúng lúc này bí thư Lý gõ cửa, nói tổng giám đốc Đường của công ty Gia Hoa đã chờ lâu, Trình Thiếu Phàm nói nhanh, “Được, tôi ra đây”. Lúc này Tô Tiểu Lai mới thấy như được ân xá, nhưng rồi lại nôn nóng bất an nhìn giờ, nguy rồi, bị muộn rồi!!! Vì thế cô chạy nhanh theo sau Trình Thiếu Phàm ra khỏi cửa, bỗng nhiên anh quay nhanh người lại, vừa lúc Tô Tiểu Lai chạy đến đập vào ngực anh, đau đến chảy nước mắt mà người kia vẫn thấy như không, Trình Thiếu Phàm cũng không thèm để ý đến cô đau như thế nào, chỉ nói một câu lãnh đạm, “Tối nay trước mười giờ phải về nhà, biết không?”. Tô Tiểu Lai oán giận gật đầu. Giờ phút này Tô Tiểu Lai cực kỳ lo lắng đi tìm bàn số 2321, nhà hàng cơm Tây này lớn như vậy, chui vào rồi thấy như bước vào mê cung. Cuối cùng vẫn có người phục vụ tốt bụng chỉ cho cô hướng, cô mới từ từ đi dến, càng đến gần tim bắt đầu đập càng mạnh, thình thịch thình thịch, nghe cứ như gõ trống, lần đầu tiên Tô Tiểu Lai có cảm giác ngượng ngùng như một cô gái. Cuối cùng cũng đến được gần bàn, Tô Tiểu Lai nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đen đang cúi đầu ngồi nhấm nháp cái gì đó, cũng bởi vì anh ta cúi đầu nên cô không nhìn thấy rõ diện mạo của anh, nhưng cô cũng đoán được anh ta là một người đạo mạo nho nhã, bởi vì theo quan điểm của cô, giới trí thức tinh anh là hình tượng số một. Cố kiềm chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu, miệng nở nụ cười dịu dàng hướng đến chỗ ngồi của người đàn ông kia, đầu tiên là lịch sự đưa tay phải ra, thành khẩn nói lời xin lỗi, giọng nói của cô dịu dàng, dễ nghe vô cùng, “Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi đến muộn”. Ngay khi người đàn ông kia ngẩng mặt lên, vẻ mặt Tô Tiểu Lai vẫn giữ nụ cười thoáng chốc đã run rẩy, cảm giác ngượng ngùng ban đầu không còn sót lại một chút nào, lúc này cô cảm thấy như trời đấy rung chuyển, cảm giác như lần thứ hai trong cuộc đời gặp được một Chu Vũ Hàng, bởi vì cặp kính mắt của vị sư huynh kia đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, quá mạnh mẽ trong lòng cô, vì thế - cho nên nhìn thấy một người cực kì giống anh ta như lúc này đã khiến cô tràn ngập sợ hãi, và chán ghét. Trời đất, thật sự là quá giống, sao trên đời này lại có người hoàn toàn xa lạ mà giống nhau dã man thế này không chứ? Cứ như được đúc từ một khuôn mà ra. Nhưng có điều nhìn kĩ lại thấy vẫn có chút khác biệt nho nhỏ, khuôn mặt anh ta mang vẻ mặt phong trần, khóe mắt có hằn nếp nhăn, dáng người điển hình, nhưng ở trong cái thời điểm này, cô không thể không tưởng tượng, cái người đàn ông ngồi trước mặt cô bây giờ chính là hình ảnh chân thật nhất của vị sư huynh bốn mắt sau mười năm!! Cô đột nhiên cảm thấy quan niệm về giới trí thức của mình hoàn toàn đi ngược lại, thế này không phải cô coi anh chàng bốn mắt kia ngang bằng với các vị giới trí thức tinh anh hay sao??? Nghĩ đến thế cô rất nhanh thu bàn tay đang chìa về phía đối phương, thật không ngờ, tên đàn ông kia lại hung hăng bắt được tay cô, lại còn mỉm cười tán dương cô, “Tô tiểu thư, cô thật xinh đẹp, gặp được cô tôi rất vui”. Tô Tiểu Lai thấy thực sự 囧, được một người đàn ông mới quen khen như thế cô thật không biết nên vui hay nên buồn nữa, chỉ vội vàng thu tay lại. Ngay sau đó, anh ta lại mở miệng, làm động tác “mời ngồi” về phía cô, “Tô tiểu thư, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”. Cơ thể Tô Tiểu Lai đứng hình vài giây, sau đó mới uất hận ngồi xuống. “Tôi gọi cho cô một tách cà phê, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không nhé?”. Ánh mắt anh ta nhìn cô tràn ngập màu sắc, giống như cô chính là nàng công chúa bạch tuyết mà anh ta đã tìm kiếm nhiều lắm ấy. Nhưng đối với Tô Tiểu Lai mà nói, đó không phải là điều tốt. Cô liếc sang chiếc bàn cà phê phía trước, vẻ mắt cực kì chán ghét, cô rất ít uống đồ uống trước khi ăn, cà phê lại là đồ uống duy nhất cô không uống. Giây phút này Tô Tiểu Lai chỉ muốn biến nhanh khỏi nơi này, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện này cô sẽ không tự giác nhớ đến anh chàng bốn mắt đấy, còn cái hình ảnh cuối cùng ở căn tin kia, rồi còn cái vẻ mặt đầy u oán, ánh mắt đầy uất hận đó nữa. Nghĩ nghĩ cô lại không khỏi hướng về ý nghĩ tiêu cực, cái anh chàng bốn mắt kia có phải đến báo thù không đấy??? Gần đây quả thật cô gặp nhiều chuyện không xui xẻo, đầu tiên là đụng phải hai anh em nhà họ Lý đến báo thù rửa hận, sau đó là anh chàng bốn mắt này cúi đầu mời cô ngồi hàn huyên tâm sự, còn không biết tiếp theo sẽ là .... Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, cơ thể không khống chế được cũng run nẩy lên. “Thật xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi không uống cà phê”. Tô Tiếu Lai đang không muốn ăn gì cả, ngay cả một ngụm nước cũng không muốn. Người đàn ông kia xấu hổ mỉm cười, ánh mắt híp thành một đường chỉ, trông thật đáng khinh, cơ thể Tô Tiểu Lai không khỏi thấy run sợ hơn. “Vậy gọi món khác đi, còn nữa, lần sau đừng gọi tôi là Lâm tiên sinh , gọi tôi là Bác Sĩ đi”. Gọi tôi là đi? Người này không phải da mặt rất rất... Tô Tiểu Lai nhanh chóng sụp đổ, thật không nghĩ tới cái chú bốn mắt này mặc bệnh tự kỷ, bác sĩ à, rất giỏi nhé, có cần phải khoe khoang kinh khủng thế không?? May mà vừa rồi không uống cà phê, nếu không chắc chắn lúc này đã phun hết cà phê lên bộ quần áo đắt tiền kia rồi. Thật dã man, cô cảm thấy đầu óc không được linh hoạt, không thể hiểu nổi tại sao Từ Tố lại có thể thổi phồng sự thật lên như thế, lại còn nói anh ta trưởng thành điềm đạm, vẻ mặt đạo mạo, trí thức uyên bác cộng thêm cả tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của tầng lớp trí thức tinh anh nữa. Nhìn vẻ mặt tiểu thư ngồi đối diện đang rối loạn, anh ta có vẻ ý thức được gì đó, nói giải thích, “Tô tiểu thư chắc đã hiểu lầm rồi, tôi họ Lâm, tên Bác Sĩ, tên này đúng là rất dễ làm người ta hiểu lầm.” Tô Tiểu Lai vừa nghe, càng sụp đổ, hả?? Hiểu lầm thật, đây đúng là bác sĩ hàng thật giá thật đấy!! Không đỡ được, cha mẹ anh ta đúng là người biết nhìn xa trông rộng, đặt tên con là Bác Sĩ thì thật sự thành bác sĩ, vậy sao cha mẹ cô không đặt tên cô là Tô Thạc Sĩ chứ, thế không phải giờ cô thực sự là thạc sĩ rồi sao ??? “Ha ha.” Tô Tiểu Lai không biết nói gì, chỉ nhìn anh ta cười gượng. Lâm Bác Sĩ rất có tinh thần tự biên tự diễn, chỉ có một mình nhưng vẫn có thể bắn súng liên thanh. “Tô tiểu thư chưa tốt nghiệp đại học phải không?” Tô Tiểu Lai đáp, “Phải.” “Nghe nói Tô tiểu thư đang chuẩn bị học cao học, nhớ ngày đó tôi học lên cao học đã gần 28 tuổi, tất nhiên không thể so được với cô bây giờ vẫn còn rất trẻ tuổi. Mặc dù đã 10 năm trôi qua, đối với trí thức vẫn luôn muốn chinh phục hết, đúng là mỗi thời đại đều giống nhau ...”. Ánh mắt Lâm Bác Sĩ mông lung, nhớ lại thời xa xưa. Tô Tiểu Lai nghe chuyện xưa, cũng đồng thời hiểu ra một vấn đề cực kỳ quan trọng, thì ra vị bác sĩ này, cô có thể gọi anh ta một tiếng “Chú” rồi o[╯□╰]o Lâm Bác Sĩ lại tiếp tục kể chuyện thời trai trẻ, “Sau đó,đối với việc nghiên cứu văn học cổ tôi đã đạt tới trạng thái quá mê mẩn, vì thế quyết định dứt khoát đi sâu vào lĩnh vực này ... Cứ như vậy vài năm sau, chuyện đại sự cuộc đời tôi bị trì hoãn quá nhiều năm. Haizz hiện giờ mẹ tôi cũng đã nhiều tuổi, bà chỉ mong tôi rước vợ về nhà, đó cũng là nguyên nhân tôi đến buổi gặp mặt hôm nay.” Kể lể chuyện này nọ quá dài dòng, cuối cùng khi anh ta dừng lại, gương mặt Tô Tiểu Lai đã “chạm” vào thần thái mơ màng, nhưng ngay sau đó anh ta lại bình tĩnh nói một câu, “Được rồi, tôi đã nói xong, vậy đến lượt cô nói?” Tô Tiểu Lai nhìn anh ta, giả bộ vẻ mặt bị mót đi tiểu tiện đến mức đau khổ, nói. “Tôi không có gì muốn nói, tôi chỉ muốn đi toilet ...” Bác sĩ Lâm xấu hổ nói nhanh, “Vậy cô mau đi đi.” Tô Tiểu Lai chui vào toilet gọi điện thoại cho Từ Tố, còn chưa đợi cô nàng mở miệng đã chửi ầm phòng toilet luôn, “Từ Tố đáng chết kia, cậu là đồ xấu xa, cậu giới thiệu cho tớ cái người gì thế hả ? Cái gì mà trưởng thành, điềm đạm, tớ nhìn như kẻ mọt sách, đầu u mê lên rồi. Còn cái gì mà vẻ mặt đạo mạo, từ nhỏ đến lớn tớ còn chưa từng gặp phải người nào có khả năng dọa người khác như vậy, đương nhiên trừ anh chàng bốn mặt kia, trí thức uyên bác đâu tới chẳng thấy, chỉ thấy anh ta am hiểu kể lể chuyện thời xưa thôi; tuổi trẻ đầy nhiệt huyết cái khỉ gì, tớ còn chưa gọi anh ta một tiếng chú là may rồi đây, vài năm sau gặp lại anh ta hẳn sẽ thành ông nội của tớ mất rồi; lại còn nói đầy nhiệt huyết nữa chứ, nhìn từ đầu đến chân, không thèm nói đến cái dáng dấp điển hình kia, cứ nhìn khuôn mặt anh ta đấy, đầy nếp nhăn!!! Trời ạ, cậu có biết một giờ kia trôi qua tớ chịu đựng gian khổ thế nào không? Có biết tớ đau khổ nhìn anh ta khoa chân múa tay thế nào không? Tớ sắp tức phát điên rồi, tóm lại bây giờ cậu cứ cút xa xa đi, đừng để bổn tiểu thư danh giá tớ đây nhìn thấy mặt nhà cậu.” Tô Tiểu Lai mắng một hơi dài xong, tâm tình cuối cùng thoải mái lên nhiều. Nhưng mà, đầu điện thoại bên kia không trả lời. Vài giây trôi quan, đầu bên kia truyền đến giọng một người đàn ông mang vẻ khó xử, “Thật xin lỗi, bây giờ Từ Tố không ở đây, tôi là bạn trai cô ấy.” Tô Tiểu Lai thấy thực sự 囧. Mặt đỏ giống như tôm bị luộc chín. Đành phải vội vàng ngắt điện thoại. a khỏi toilet, rẽ phải chợt nghe thấy một giọng đàn ông không cao không thấp ở đằng sau, “Em gái Tiểu Lai, đã lâu không gặp rồi.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang