[Dịch]Ngốc Tử Vương Phi - Sưu tầm
Chương 8 : Vương phủ mỗi người một vẻ
.
Bạch Tâm Nhị kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hai mắt dại ra, vẻ mặt ngây ngốc, yên lặng đứng nhìn, hộ vệ cầm kiếm thấy vậy liền cúi người hướng nam tử trước mặt nói:“Điện hạ, Tâm Nhị quận chúa háo sắc này, thế nhưng dám nhìn ngài chằm chằm, trước hết chúng ta vẫn là nên đến y quán xem bệnh cho ngài trước, miễn cho bị háo sắc quận chúa này bám theo, nghe nói bản lãnh bám người của nàng rất giỏi, ngay cả Tĩnh vương cũng bị nàng bám lấy đến không rời.”
“Cửu điện hạ mà cũng dám cắn, ngươi thật đúng là chán sống rồi.” Dù sao Dực vương cùng tam hoàng tử, với chủ tử của bọn họ, cho tới bây giờ chính là đối thủ không đội trời chung. Ngốc quận chúa không biết phân biệt tốt xấu này dám mạo phạm người, phải lấy mạng đến bồi thường.
Thị vệ cầm kiếm vừa nói xong, Lan Huyễn Thương mắt phượng hẹp dài liền xẹt qua một tia không hờn giận, thấy vậy, hắn liền không lên tiếng lui ra phía sau.
Bạch Tâm Nhị hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống đất như muốn đào ra một cái hố, giống một đứa nhỏ năm tuổi vì phạm sai lầm mà cúi đầu nhận lỗi, nhưng trong lòng lại âm thầm nguyền rủa tên thị vệ kia.
Lan Huyễn Thương thản nhiên nhìn nữ tử liếc mắt một cái, bởi vì bị nàng cắn một cái, lúc này thân thể hắn đã không còn vẻ suy yếu mà trở lại bình thường, hắn liền sải bước bước lên kiệu, phủi bụi dính trên cẩm bào màu trắng, hướng nam tử cầm kiếm phân phó nói:“Hộ kiếm, khởi kiệu.”
Hộ kiếm, hộ tiêu bước lên phía trước rời đi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, nhanh chóng nâng cỗ kiệu lên hướng phía trước mà chạy đi, đại khái là vì quá lo lắng cho chủ tử nhà mình nên chạy thật nhanh đến y quán để đại phu xem bệnh cho người.
Đám người vừa đi, Bạch Tâm Nhị vẻ mặt liền thay đổi, Cửu điện hạ này cũng thật là khó đối phó, nếu đổi lại là người khác, chỉ cần nàng khom người cúi đầu là đã có thể lừa gạt được.
Tuyết Thiền, Giáng Hồng bên cạnh thấy vậy vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, Bạch Tâm Nhị khó hiểu nhìn các nàng, nghĩ tới cái gì đó liền vỗ vai hai người nói:“Xem đến ngây người? Háo sắc!”
Tuyết Thiền, Giáng Hồng lúc này mới phản ứng lại, lúc này mặt hai người đỏ bừng, chạy nhanh đến nâng quận chúa dậy, cùng tiến lên xe ngựa. Ai bảo Cửu hiện hạ lớn lên lại đẹp như vậy, đẹp đến nỗi khiến các nàng xem choáng váng, càng không cần nói đến mọi người đang có mặt ở đây .
“Quận chúa, người rõ đã trở lại bình thường, như thế nào vừa rồi lại ngây ngốc?” Tuyết Thiền vẻ mặt khó hiểu, ngẩng đầu lên hỏi.
Bạch Tâm Nhị không nói gì lắc lắc đầu,“Ta cắn hắn bị thương còn cùng hắn tranh luận, không bị thị vệ bên người hắn giết chết mới là lạ.”
Huống chi từ trong lời của mọi người, nàng biết được Cửu điện hạ cùng Dực vương là kẻ thù của nhau, nếu không cẩn thận chọc phải hắn, có thể sẽ mất mạng, lại nói nàng cũng không nhìn ra được tính cách của Cửu điện hạ này, nếu hắn là người thích chơi bời trác táng, nói giết liền giết, nàng phải làm sao bây giờ?
Cho nên, nếu đã không thắng được thì chịu thua, nên giả ngu thì giả ngu, như vậy mới có thể an ổn bảo toàn mạng sống, về phần báo thù, chỉ cần hắn còn sống, thì vẫn còn cơ hội, không cần vội.
Thật không nghĩ tới, Cửu điện hạ kia sẽ tha cho nàng, đại khái là do khinh thường cùng một người ngốc nghếch so đo.
Bất quá đáng tiếc nụ hôn vừa rồi, cũng không biết có phải hay không là nụ hôn đầu tiên của ngốc quận chúa, cứ như vậy đã bị Cửu điện hạ đoạt đi, nghĩ lại thật đúng là không cam lòng.
Trong kiệu ngọc, nam tử lạnh lùng nhìn xuống môi của mình, cách tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng vuốt cánh môi, trong mắt mang theo tia mê ly, vừa rồi môi của nàng, thật mềm, thật ngọt.
Trong xe ngựa, Tuyết Thiền hiện tại vẫn như cũ chưa bình tĩnh, hai mắt si ngốc nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, vẻ mặt tiếc hận cùng đáng thương,“Quận chúa, người như thế nào lại xui xẻo như vậy, mới tranh cãi cùng Tĩnh vương xong, lại xảy ra chuyện với Cửu điện hạ. Cửu điện hạ tuy rằng không được sủng ái, nhưng dù thế nào cũng là hoàng tử, may mắn vừa rồi không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không mạng nhỏ của chúng ta cũng khó giữ.”
Giáng Hồng nhanh miệng chen vào nói:“Lại nói vừa rồi tiểu thư cùng người ta hôn nhau, có nhiều người nhìn thấy như vậy, ai còn dám cưới người. Quận chúa, số người thật là khổ.”
“?” Bạch Tâm Nhị bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, một phen gõ xuống đầu Giáng Hồng,“Chỉ là một cái hôn mà thôi, cũng đâu phải xảy ra chuyện gì lớn, ngươi chỉ nói quá lên thôi .”
Giáng Hồng vẫn là vẻ mặt đau khổ, tiếp tục nói:“Mọi người đều nói Cửu điện hạ tính cách âm trầm, tính tình thô bạo, nếu hắn không bỏ qua chuyện hôm nay, tìm tới cửa gây chuyện thì làm sao bây giờ?”
Bạch Tâm Nhị đơn giản là không để ý tới lo lắng của hai tiểu nha hoàn này, tuy rằng các nàng đều có ý tốt nhắc nhở cùng lo lắng cho mình, nhưng nàng cũng không đáng thương như các nàng đã nói, không phải chỉ bị bỏ cùng không còn nụ hôn đầu tiên sao? Ở kiếp trước nàng cũng không phải là người xem trọng nụ hôn đầu đến mức sống chết cũng phải giữ gìn, tới nơi này nàng cũng như vậy không thay đổi suy nghĩ.
Rốt cục, xe ngựa cũng dừng lại trước cửa lớn màu đỏ thẫm của một tòa phủ đệ to lớn, trên đường đi Bạch Tâm Nhị cũng nghe thấy mọi người nói về chuyện của Dực vương phủ nên cũng biết được chút ít, cùng với nghe Tuyết Thiền nói, hiện tại mọi việc trong vương phủ do Khương sườn phi trông coi, là người có quyền lớn nhất trong phủ chỉ sau vương gia, nàng có ba người con, nhị tam thư Bạch Tâm Nhu, tứ tiểu thư Bạch Tâm Oánh và nhị công tử Bạch Thần Dật.
Ngoài ra còn có Trần thứ phi, Ninh thứ phi, các nàng mỗi người đều có một nữ nhi, trong đó Ninh thứ phi là người xinh đẹp, cùng trẻ tuổi nhất.
Tuyết Thiền, Giáng Hồng đỡ Bạch Tâm Nhị bước xuống xe ngựa, liền nhìn thấy vương phủ trước mắt thật nguy nga lộng lẫy.
Trước cửa vương phủ có treo một tấm bảng vàng viết ba chữ thật to “Dực vương phủ”, lúc này, có hai gã sai vặt chậm rãi từ trong phủ bước ra mở cửa, còn chưa vào cửa, Bạch Tâm Nhị liền nhìn thấy một đám người mặc một thân quần áo lụa là đang đi ta.
Người đi đầu là một phu nhân khoảng hơn ba mươi, mặc một bộ cẩm y đỏ chót, phía sau bên phải nàng là một thiếu nữ quần áo xinh đẹp cùng Bạch Tâm Nhu có điểm giống nhau, phía sau bên trái nàng là một nam tử trẻ tuổi, khoảng chừng mười bảy mười tám , mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc.
Bạch Tâm Nhị vừa rồi có nghe Tuyết Thiền nói qua, liền đoán được phu nhân đi đầu kia chắc là Khương sườn phi tiếng tăm vang dội, còn thiếu nữ có vẻ mặt kiêu ngao phía sau chắc là muội muội của Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh, nam tử kia hẳn là Bạch Thần Dật.
Lần lượt trái phải Khương sườn phi là Trần thứ phi cùng Ninh thứ phi.
Người có gương mặt mượt mà là Trần thứ phi, đi bên cạnh nàng là ngũ tiểu thư Bạch Tâm Đồng, thân hình mỏng manh yếu đuối, khuôn mặt thanh tú nhưng sắc mặt có chút trắng bệch do bị bệnh lâu năm, thấy Bạch Tâm Nhị nhìn mình nàng liền lấy khăn che mặt ho nhẹ hai cái.
Cuối cùng là một người với cái bụng đang nhô cao đó chính là Ninh thứ phi, nghe Tuyết Thiền nói nàng đã mang thai được bảy tháng, là phu nhân được vương gia sủng ái nhất, bên người nàng là lục tiểu thư Bạch Tâm Họa người cũng như tên là một tiểu mỹ nhân.
Mọi người vừa thấy nàng bước vào cửa, tất cả đều có vẻ mặt hèn mọn, nhìn đồ cưới của nàng mà hận không thể đem toàn bộ lấy làm của riêng.
Bạch Tâm Nhị khinh thường nâng mắt, thản nhiên liếc mắt nhìn tất cả những người có mặt, liền đứng yên tại chỗ, Tuyết Thiền bên cạnh nàng thấy vậy liền kéo nàng, nhẹ giọng nói:“Quận chúa, người còn không mau tiến lên hành lễ với ba vị phu nhân?”
Quận chúa như thế nào lại thất thần, phải biết rằng trước kia nàng sợ nhất chính là ba vị phu nhân này, nhìn các nàng giống như chuột thấy mèo, đi đứng cùng nói chuyện đều run .
Bạch Tâm Nhị trong lòng hiểu rõ, nàng là quận chúa do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, nếu theo địa vị, những người này phải hành lễ với nàng, nhưng theo lớn nhỏ, nàng cũng nên hướng các nàng hành lễ.
Cho nên hẳn là cùng nhau chào, bất quá ba vị phu nhân này muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tâm kế có tâm kế, khẳng định sẽ không hướng nàng chào, nàng trước hết nên thăm dò đối phương.
Nghĩ đến đây, nàng liền im lặng tiến lên, hướng Khương sườn phi hơi cúi người hành lễ, thản nhiên nói:“Khương sườn phi khỏe.”
Nữ tử dịu dàng hành lễ xong, liền đứng yên tại chỗ, hai mắt trong sáng, bộ dáng tươi mát linh động, rất có phong thái của tiểu thư khuê các.
Khương sườn phi nghi hoặc nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, nha đầu kia hôm nay như thế nào lại to gan như vậy, dám nhìn thẳng nàng, hơn nữa hành động lại hào phóng cùng khéo léo, chẳng lẽ đã chết một lần nên tính tình đã thay đổi?
Chưa kịp hoài nghi sự thay đổi của Bạch Tâm Nhị, Khương sườn phi hiện tại chỉ quan tâm tới một chuyện khác, nàng lạnh lùng nhíu mày, trong mắt mang theo nồng đậm hèn mọn, hừ nhẹ một tiếng nói:“Ta còn nghĩ là ai đến, thật không ngờ là một nữ nhân bị chồng bỏ cùng bị đuổi đi, như thế nào ? Không phải nghĩ mọi biện pháp để được gả cho Tĩnh vương sao, nay bị Tĩnh vương bỏ, tìm chết không thành, không còn mặt mũi liền chạy về phủ ?”
Nay vương phủ do bà ta quản lí, dĩ nhiên bà ta đã đem mình trở thành Vương phi, bộ dáng ai cũng xem thường không để vào mắt.
Bạch Tâm Nhị không quan tâm, khóe miệng cười mỉa mai, trong mắt xuất hiện vô số mũi nhọn, thẳng tắp nhìn về phía Khương sườn phi, trấn định tự nhiên nói:“Sườn phi, dựa theo quy định, người không phải là nên hành lễ với ta sao?”
Nơi này có nhiều người làm như vậy, nhưng nàng hoàn toàn có thể xông lên dạy cho bà ta một bài học, nhưng mà, như vậy đối với thanh danh của nàng sẽ không tốt, nàng hiện tại phải làm cho toàn bộ người làm trong phủ, cùng phụ thân biết đến tột cùng là ai khi dễ ai, ai là người xấu lại làm ra vẻ mình là người tốt?
Nàng đã muốn hành lễ với Khương sườn phi, nhưng Khương sườn phi này còn không hành lễ với quận chúa do Hoàng thượng sắc phong là nàng, nếu để chuyện này đến tai phụ thân hay hoàng đế, đều sẽ có lợi đối với bà ta.
Khương sườn phi vừa nghe, lúc này có chút suy nghĩ đảo mắt nhìn, này nữ nhân ngốc nghếch này hôm nay làm sao vậy, dám cãi lại bà?
Trần thứ phi bên cạnh thấy Bạch Tâm Nhị dám cãi lại, lúc này tiến lên nói:“Quận chúa, là ai dạy ngươi những lời này, còn dám cãi lại lời của sườn phi?”
Trần thứ phi vừa liếc qua thấy Khương sườn phi im lặng, còn Ninh thứ phi bên cạnh dùng khăn khăn lau mồ hôi trên trán, mặt mày hiện vẻ châm chọc, liền không nói lời nào nữa, hiểu được phải nhẫn nhịn, trách không được có thể trở thành thứ phi.
Bạch Tâm Nhị không chút sợ hãi nào nhìn về phía Trần thứ phi, ngẩng đầu lên, nói:“Ta là Tâm Nhị quận chúa do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, vừa mới hành lễ với ba vị phu nhân, các vị phu nhân không hành lễ lại với ta thì thôi, hay là còn muốn coi rẻ vương pháp, xem miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng không cần để ý?”
“Ngươi...... Ngươi nhưng mang Hoàng Thượng ra dọa ta?” Khương sườn phi ngàn lần không nghĩ tới, nữ nhân ngốc nghếch này đột nhiên giống như đã thay đổi, còn dám dùng Hoàng Thượng dọa nàng.
Bất quá, nàng cần phải để ý nàng ta hơn, xem ra, trước kia nàng đã quá xem thường nàng ta.
Nghĩ vậy, Khương sườn phi chậm rãi tiến lên, vẻ mặt khó chịu hướng Bạch Tâm Nhị hành lễ, âm thanh lạnh lùng nói:“ Thỉnh an quận chúa.”
Bạch Tâm Nhị cười như không cười, thản nhiên ngẩng đầu, còn chưa lên tiếng, Khương sườn phi đã muốn đi nhưng còn quay lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói:“Chuyện này coi như xong, ta còn chuyện khác cần phải lo. Ngươi hiện tại là người vợ bị Tĩnh vương bỏ, nay còn bị đuổi trở về nhà mẹ đẻ, liền ngoan ngoãn ở trong vương phủ cho ta, không được ra ngoài, đỡ phải lại làm cho Bạch gia mất mặt.”
Bạch Tâm Nhị hơi nhíu mày nghĩ, Khương sườn phi này chắc còn không biết con gái của bà ta bị mình đá xuống hồ sen mà ướt sũng, còn có chuyện đã xảy ra trên đường, nếu để cho bà ta biết, không tức giận điên lên mới là lạ.
“Ta đã sớm đoán được ngươi sẽ có ngày hôm nay, Tĩnh vương cùng Tâm Nhu của chúng ta mới xứng đôi, trai tài gái sắc. Người ngốc nghếch như ngươi cũng xứng với Vương gia? Thật sự là buồn cười, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, giống như ngươi, ngay cả xách giày cho Tĩnh vương cũng không xứng. Ngô quản gia, đem đồ cưới mang đến khố phòng đi, về sau tiểu tiện nhân ngươi đừng nghĩ muốn lấy được dù chỉ một phần.”
(Điện ha:chỉ con vua nhưng chưa được phong vương
Sủng ái:yêu thương+chiều chuộng
Phu nhân:chỉ người phủ nữ đã có chồng
Khố phòng=nhà kho dùng để cất những đồ quý giá )
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện