[Dịch]Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi - Sưu tầm
Chương 17 : Vì ngốc Vương Gia đứng trên đường lập uy
.
“Đương nhiên không thể, ngày mai chúng ta liền xuất môn, tìm một vài người tài cán vì chúng ta mà làm hạ nhân, để xem về sau ai dám khi dễ ngươi” Tiểu Đa Đa hơi phẫn giận nói. Dục nhi trước kia quá khổ, tốt xấu cũng là vương gia, đã bị Hoàng hậu khi dễ đến cả người khác cũng khi dễ? Tức chết nàng!
“Nga! Lão bà nương tử nói cái gì thì chính là cái đó a!” Nam Cung Dục ủ rũ bĩu môi nói. Nương tử đối với hắn tốt lắm, nếu hắn không nghe nương tử thì nương tử không thích hắn thì làm sao bây giờ?
Ngày kế, Tiểu Đa Đa trang điểm rất đẹp, sau đó lại đem Nam Cung Dục tân trang lại, mang theo Nam Cung Thuần, Nam Cung Tuấn cùng Uyển nhi chậm rãi xuất môn. Kỳ thật nàng vốn không tính mang theo Uyển nhi nhưng mà ngày hôm qua thời điểm quản gia đi đều đem tiền trong Vương phủ giao cho Uyển nhi, Uyển nhi lại biết tính toán tỉ mỉ không giống với Tiểu Đa Đa, tuy rằng tín toán tỷ mỉ nhưng mà không biết gì về tiền tài cổ đại. Cho nên liền mang theo nàng để quản chi tiêu. Trên đường rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi cực kì giống tập hợp, đi hội làng mua đồ ở hiện đại. Nhìn đến trường hợp náo nhiệt như vậy, Tiểu Đa Đa, Nam Cung Thuần, Nam Cung Tuấn giống như chim được thả khỏi lồng, lúc thì lẻn đến chỗ này, lúc thì ghé vào chỗ kia, lắm lúc sờ sờ cái này rồi lại lấy lấy các kia, rất vui. Chỉ có Nam Cung Dục đi theo ở phía sau, gắt gao cúi đầu, ngậm miệng, nhìn bộ dáng rất thống khổ “Dục nhi, sao ngươi lại cúi đầu như vậy a? Mau nhìn, cái này đẹp không?” Tiểu Đa Đa dừng lại ở một cái quán nhỏ, cầm một cái trâm cài đầu làm bằng gỗ hỏi Nam Cung Dục đang rầu rĩ không vui.
“Ha ha, rất đẹp! Lão bà nương tử mang cái gì nhìn cũng đẹp!” Bộ dáng vô tình của Nam Cung Dục liền lập tức biến mất, nhìn cái trâm cài tóc làm bằng gỗ trong tay Tiểu Đa Đa cười nói.
“Vậy Dục nhi cài cho nương tử được không?” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục chờ mong. Oa! Nàng mỗi lần xem phim cổ trang thì đều muốn mình sinh ra ở cổ đại, phu quân của nàng vì nàng mà oản tóc đen, họa mi, đó là một chuyện rất thâm tình a! Mỗi lần xem thấy thời điểm nam chính giúp nữ chính cài trâm lên tóc thì liền hâm mộ không thôi.
“Hảo!” Nam Cung Dục cười ngây ngô nhìn Tiểu Đa Đa, tiếp nhận trâm cài tóc bằng gỗ trong tay Tiểu Đa Đa, cẩn thận cắm ở trên búi tóc của Tiểu Đa Đa “Tốt lắm! Lão bà nương tử nhìn đẹp lắm!”
“Rất đẹp sao?” Tiểu Đa Đa đối với Nam Cung Dục xiêm áo bãi đầu, hướng về phía Nam Cung Dục cười. Nụ cười khiến cho ngốc tử Nam Cung Dục lại càng ngốc hơn.
“Ha ha, rất đẹp! Rất đẹp!” Nam Cung Dục chính là rất chất phác gật đầu, ngơ ngác nói.
“Này Dục nhi, đây chính là tín vật đính ước của chúng ta, về sau phải giữ gìn cẩn thận!” Tiểu Đa Đa vẻ mặt hạnh phúc nói, cực kỳ giống một cái luyến ái trong tiểu nữ nhân.
“Tín vật đính ước? Đó là cái gì?” Nam Cung Dục cau mày hỏi Tiểu Đa Đa.
“Tín vật đính ước chính là vật mà một nam nhân trao cho nữ nhân mà mình thích, sau đó sẽ đưa vật đính ước cho nhau, về sau muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, hai người cũng không thể thích người khác, mà nhìn tín vật thì giống như nhìn thấy đối phương. Cũng giống như nương tử cùng Dục nhi a, nương tử nhìn cái trâm cài tóc này thì giống như nhìn thấy Dục nhi, ngươi nói được không?” Tiểu Đa Đa vắt hết óc giải thích “Tín vật đính ước” cho Nam Cung Dục. Nói, tín vật đính ước này đúng là khó có thể giải thích a!
“Ha ha, hảo! Dục nhi thích lão bà nương tử, về sau vĩnh viễn cùng lão bà nương tử ở một chỗ!” Nam Cung Dục vừa nghe Tiểu Đa Đa giải thích thì lập tức mở to hai mắt, hưng phấn tiến lên ôm lấy cánh tay Tiểu Đa Đa.
“Aiz, thật sự đáng tiếc a! Nàng nương xinh đẹp như vậy lại gả cho một cái ngốc tử!” Người qua đường giáp tiếc hận nói.
“Aiz, ta xem cái nam tử tuấn mĩ như vậy lại biến thành một ngốc tử a!” Người qua đường ất không đồng ý nói.
“Đây hình như là ngốc vương gia kia!” Người qua đường bính vì kiến thức rộng rãi của mình mà tự hào nói.
“Chậc chậc! Vương gia chính là tốt! Choáng váng nhưng vẫn thú được vợ đẹp như vậy” Ngươi qua đường đinh có chút tức giận bất bình.
…
Trên đường tất cả đều nghị luận, mặt Nam Cung Dục vốn vui mừng lập tức giống như con ngựa bị chấn kinh, theo bản năng mà trốn ở phía sau Tiểu Đa Đa, nhương trong chốc lát không biết nghĩ cái gì mà lại có lá gan đứng trước Tiểu Đa Đa, đem nàng bảo hộ phía sau, nhưng mà thân mình lại cứ run nhè nhẹ, ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn phía.
“Tránh ra! Tránh ra!” Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn vì chạy trước mà không thấy Tiểu Đa Đa nên lập tức chạy đi tìm, kết quả là thấy hai người bị moi người vây quanh nghị luận.
“Hai tiểu hài tử này là ai? Bộ dạng thật là đẹp mặt!” Ngươi qua đường giáp nhìn Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn khuôn mặt phấn nộn ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này mà ngươi cũng không biết? Đây chính là đương triều Thất hoàng tử cùng bát hoàng tử!” Người qua đường bính dường như khoe khoang đáp.
Nghe được người qua đường bính nói, mọi người trong mắt tán thưởng biến thành kính sợ.
“Lão thất, lão bát, các ngươi tới thật đúng lúc!” Tiểu Đa Đa ở phía sau Nam Cung Dục đi ra, lại nhìn đên Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Dục giống như cứu tinh, giảo hoạt cười “Lão thất a, tứ tẩu ta là nữ nhân nên cũng không hiểu lắm về luật pháp của Vương triều Nam Cung, ngươi dạy cho ta, được không?”
“Tứ tẩu cứ việc hỏi, thất đệ ta sẽ tận tình chỉ bảo!” Nam Cung Thuần vừa nghe được liền hiểu ngay được ý tứ của Tiểu Đa Đa, hắn giống như một tiểu đại nhân, ở bên trong đám người chậm rãi đi thỏng thả đến bên cạnh Tiểu Đa Đa, nghiêm trang trả lời.
“Vậy ngươi cho biết coi rẻ hoàng tộc có phải là phạm pháp hay không?” Tiểu Đa Đa nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng vào đám người đứng xung quanh, khiến tất cả mọi người không tự giác mà rụt cổ lại, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thuần thật sự hỏi.
“Nga? Coi re hoàng tộc thì tội danh cũng không nhỏ nha! Tứ hoàng tẩu, người nào lớn mật mà dám như vậy a?” Nam Cung Thuần ra vể như không biết hỏi Tiểu Đa Đa.
“Đó là tội gì a?” Tiểu Đa Đa ra vẻ bộ dáng “Ta học tốt lắm” nhìn Nam Cung Thuần.
“Nhẹ thì mất đầu, nặng thì mang họa cả nhà!”
“Vậy nếu coi rẻ cùng nhục mà ngươi hoàng tộc thì sao?” Tiểu Đa Đa tiếp tục truy vấn.
“Này thôi, đây chính là lỗi lớn nhất a! Đây chính là tội lớn nha, phải tru di cửu tộc a~!” Nam Cung Thuần ra vẻ bộ dáng đơn thuần đáp.
“Ha ha, như vậy sao?” Tiểu Đa Đa nhẹ nhàng cười cười, quay dầu nhìn Nam Cung Dục ôn nhu nói: “ Vương gia, ngài vừa mới nhìn thấy là ai nói ngươi sao? Nói ngươi mọi người đều bị tru di cửu tộc, mà những người đứng ở đây chỉ trỏ đều phải mất đầu, ngươi xem thử có những ai?” Tiểu Đa Đa lấy tay chỉ chỉ vào đám người xung quanh. “”Dỗ” một tiếng, mọi người vốn đang vây chặt Tiểu Đa Đa liền lập tức chạy trốn không thiếu một người.
“Oa!Làm sao mà chạy hết a? Ta còn chưa nói xong đâu! Những người này sao lại không lễ phép như vậy! Hừ!” Tiểu Đa Đa làm nũng nhìn Nam Cung Dục ra vẻ mất hứng nói, sau đó mâu quang lại chuyển sang hứng phấn mà nói “Ha ha! Hoàn thành! Dục nhi, thế nào? Cái này không ai dám nói ngươi đi?”
“Lão bà nương tử thật lợi hại nha! Nhiều người như vậy lập tức bỏ chạy hết!” Nam Cung Dục sùng bái nhìn Tiểu Đa Đa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện