[Dịch]Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi - Sưu tầm
Chương 13 : Vương Gia lần đầu tiên nhìn thấy Vương Phi khi tỉnh
.
“Ngày mai giờ tý cũng chính tại đây, ta lại đến, nếu đến lúc đó vẫn còn thấy ngươi, ta đây sẽ không cho ngươi lại có cơ hội nói chuyện! Hừ! Tự giải quyết cho tốt!” Thanh âm của Tiểu Đa Đa âm trầm giống như nữ quỷ từ đầu cái lưỡi trên miệng toát ra, khiến ngay cả hai thị vệ ngồi trong bụi hoa nhịn không được run rẩy.
Giờ tý? Đúng, hiện tại chính là giờ tý. Bởi vì Tiểu Đa Đa thường thấy quỷ xuất hiện đều là giờ tý vào đêm khuya cho nên đem kế hoạch tiến hành trước giờ tý một chút, đợi cho Ngọc Châu sợ tới mức đòi mạng chính là giờ tý. Giờ tý? Giờ tý! Chính là lúc Nam Cung Dục khôi phục thần chí! Quả nhiên, thời điểm Tiểu Đa Đa vừa nói xong câu “Tự giải quyết cho tốt”, trong mắt Nam Cung Dục bỗng nhiên xẹt qua một chút tinh quang, tay cầm lấy dây thừng bỗng nhiên buông ra, cả người thẳng tắp ngã xuống đất.
“A, hoàng huynh! Ngươi làm sao vậy?” Nam Cùng Thuần cùng Nam Cung Tuấn ở phía sau túm dây thừng cơ hồ sắp kiệt lực, dù sao thì cũng chỉ là hai đứa trẻ nên nhìn thấy hoàng huynh mình tự nhiên té xỉu sợ tới mực quên cả việc Tiểu Đa Đa đang đung đưa trên cây, thả tay ra đi đỡ Nam Cung Dục.
“A!” Đừng hoài nghi, đúng vậy! Tiểu Đa Đa chính là ở thời điểm dọa người bởi vì không có ai túm dây thừng cho nên thẳng tắp nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Nàng bởi vì tình huống quá bất ngờ nên sợ tới mức hét chói tai theo bản năng, thanh âm so với thời điểm Ngọc Châu bị dọa còn thê thảm hơn.
“A!” Ngọc Châu vốn đang bị dọa cho thất thần lại nghe âm thanh thê lương kêu thảm thiết rốt cục cũng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
“Bịch!” Một tiếng vang lên, nếu Ngọc Châu hiện tại không xỉu thì có lẽ giờ nàng có thể thấy cái nữ quỷ vô dụng kia mông nở hoa rầm rộ! “Aiz u! Ba ngươi muốn mưu sát sao…Dục nhi, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Đa Đa té trên mặt đất, ôm mông liền quay đầu rống ba cái “Tiểu đệ”, còn chưa nói xong liền thấy Nam Cung Thuần phe phẩy trước mặt Nam Cung Dục. Lập tức bất chấp chính mông mình đau, khập khiễng chạy đến bên cạnh Nam Cung Dục. Nói đúng hơn là chạy không bằng té “Dục nhi, tỉnh tỉnh! Hắn sao lại thế này?” Tiểu Đa Đa ôm Nam Cung Dục lay lay vài cái rồi quay đầu hỏi Nam Cung Thuần.
“Không biết. Tứ ca không biết làm sao bỗng nhiên hôn mê” Nam Cung Thuần cũng vẻ mặt khó hiểu nói.
“Có phải bị bệnh hay không? Sao lại bỗng nhiên hôn mê? Dục nhi!” Tiểu Đa Đa khẩn trương lấy tay vỗ nhẹ hai má Nam Cung Dục, lông mày thật dài của Nam Cung Dục có chút run rẩy, giống như là con bướm quạt cánh chuẩn bị bay vậy “Dục nhi, ngươi tỉnh? Ngươi làm sao vậy? Ô ô, người vừa mới làm ta sợ muốn chết!” Tiểu Đa Đa vừa thấy Nam Cung Dục tỉnh, thần kinh khẩn trương nháy mắt cũng được thả lỏng, sợ hãi ôm Nam Cung Dục khóc phá lên. Tiểu Đa Đa quá mức kích động nên không có nhìn thấy trong mắt Nam Cung Dục thoáng hiện ra tinh quang.
“Tứ Hoàng huynh, ngươi sao lại té xỉu a? Ngươi không thoải mái ở đâu a?” Nam Cung Thuần giống như tiểu đại nhân nhìn Nam Cung Dục hỏi.
“Đúng rồi, Dục nhi, ngươi không thoải mái ở đâu sao?” Tiểu Đa Đa hai mắt đẫm lệ đẩy Nam Cung Dục ra rồi nhìn hắn hỏi.
“Nga, ta bởi vì quá mệt nên mới té xỉu, nương tử, ngươi thật nặng nha!” Nam Cung Dục vẫn là vẻ mặt hồn nhiên, nhưng mà khóe môi hơi gợi gợi cùng ánh mắt cười tà lại cho biết hắn hiện giờ đang thanh tỉnh. Ha ha, mỗi lần hắn nhìn đến Vương Phi đáng yêu của hắn là thời điểm nàng ngủ say, hoặc cũng chỉ là xem camera ghi lại a! Đêm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn đến không phải là lúc nàng ngủ! Nàng so với bộ dáng trước kia hắn thấy thì còn xinh đẹp hơn, cặp mắt to trong suốt linh động làm cho người ta không tự giác sẽ bị hấp dẫn đi vào.
“Ha ha! Lão đại, Tứ Hoàng huynh nói ngươi nặng a!” Nam Cung Dục vừa nói xong, Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn liền không hề giữ hình tượng mà ôm bụng cười.
“Dục nhi! Ngươi sao lại nói nương tử như vậy!” Tiểu Đa Đa tức giận oán trách nói “Chẳng lẽ là rất nặng sao?” Tiểu Đa Đa đáng thương thấy Nam Cung Dục gật đầu khẳng định liền dùng ánh mắt hoài nghi tỉ mỉ nhìn bản thân mình cao thấp một vòng, ra vẻ chính mình không mập a, nhưng mà Dục nhi sẽ không nói dối! Nga! Ta đã biết, khẳng định là lão thất cùng lão bát nhàn hạ, chỉ bắt Dục nhi kéo dây cho nên Dục nhi mới có thể choáng váng! Hai tiểu tử này, bộ dáng đoan chính như vậy sao tâm lại âm u thế không biết a? Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn thu được ánh mắt nguy hiểm của Tiểu Đa Đa không khỏi giật mình run rẩy. Aiz, người ta ai chọc ai a? Đều là Nam Cung Dục âm hiểm, thế nhưng lại hại chính huynh đệ mình!
“Lão đại, Ngọc Châu đã ngất rồi, chúng ta như vậy có tính là thành công không?” Nam Cung Thuần không chịu nổi ánh mắt của Tiểu Đa Đa liền nhanh chóng lái sang chuyện khác.
“Ân, chúng ta ngày mai phải xem hiểu quả như thế nào, đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi!” Tiểu Đa Đa quay đầu nhìn cửa sổ phòng Ngọc Châu, sau đó nhìn ba người nói. Dứt lời liền đứng lên “Aiz u” Vừa đứng lên liền kêu thảm thiết một tiếng, một chút lại ghé xuống đất.
“Nương tử, ngươi làm sao vậy?” Nam Cung Dục không kìm lòng được kêu nương tử, sau đó khẩn trương đỡ nàng dậy.
“Lão đại!” Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn trăm miệng một lời kêu.
“Không, không có việc gì, chính là vừa rồi không cẩn thận nên ngã xuống! Dục nhi đừng lo lắng, nương tử không việc gì!” Tiểu Đa Đa đau đến nỗi cái trán toát ra mồ hôi hột, nhưng mà nhìn thấy Nam Cung Dục khẩn trường liền cắn răng chịu đựng đứng lên an ủi Nam Cung Dục.
“Nương tử, ngươi rất đau sao? Dục nhi vù vù cho ngươi!” Nam Cung Dục không nghĩ bại lộ chuyện mình thanh tỉnh nên chỉ giả bộ ngốc tử như ban ngày. Nhưng mà nhìn tiểu nữ nhân kia đau đến độ không dậy nổi thắt lưng mà vẫn an ủi hắn, hắn bỗng nhiên thấy cảm động vô cùng. Có lẽ nàng là người hắn muốn tìm!
“Không, không đau, Dục nhi, chúng ta trở về đi! Lão thất, lão bát, các ngươi lén lút đến phòng khác ở tạm một đêm, ta đã cho Uyển nhi dọn dẹp phòng cho các ngươi, thời điểm đã không còn sớm, ngày mai sẽ có trò hay xem a!” Tiểu Đa Đa cố gắng đứng thẳng người nhìn Nam Cung Thuần cùng Nam Cung Tuấn giao phó.
“Hảo, lão đại, chúng ta đi nghỉ ngươi, ngươi thật sự là không sao không? Nếu không thì ta ôm ngươi trở về!” Nam Cung Thuần vỗ vỗ ngực nhìn Tiểu Đa Đa nói, hoàn toàn không phát hiện Tứ ca ngây ngốc kia nghe hắn nói câu cuối cùng liền lia ánh mắt như đao đến. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ hắn chết khi nào cũng không biết a.
Mẹ mễ nha! Tiểu Đa Đa hoài nghi nhìn Nam Cung Thuần, xác thực thì bên trong ba cái người trước mắt có lẽ Nam Cung Thuần xem như là thành thục nhất, nhưng mà? Tiểu Đa Đa đánh giá Nam Cung Thuần, tuy rằng nàng rơi không nhẹ nhưng mà đi đường có thể rất khó khăn, nhưng mà Nam Cung Thuần cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuối! Nếu nàng để cho hắn ôm trở về thì nàng cũng không đảm bảo rằng cánh tay nhỏ bé của tên tiểu tử thối Nam Cung Thuần có làm nàng rơi xuống một lần nữa không, thậm chí ngay cả hắn cũng có thể ngã luôn chứ chẳng chơi! Nàng tuyệt đối không nên tin tưởng để tránh việc thảm hại hơn! “Ách, ngươi a? Hay là thôi đi? Ta chính mình trở về là được rồi, các ngươi về ngủ sớm đi!”
“Được rồi, chúng ta phải đi nghỉ ngơi đây, lão bát, đi thôi!” Nam Cung Thuần nói xong cũng rất có khí thế đại ca tiêu soái rời đi, tao nhã cao quý, Nam Cung Tuấn theo sát phía sau, lễ phép mà có khí chất. Quả nhiên là nam tử hoàng gia thực sự không giống với ai! Tiểu Đa Đa nhìn hướng hai người li khai liền có thể đoán sau khi lớn lên tuyệt đối là yêu nghiệt gây tai họa cho vô số nàng gái. Trong lòng không khỏi cảm thán: Aiz, tai nạn sẽ đến với các thiếu nữ a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện