[Dịch]Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi - Sưu tầm

Chương 11 : Vương phủ xuất hiện chuyện ma quái?

Người đăng: 

.
“Binh!” Sáng sớm, cửa phòng Ngọc Châu bị Nam Cung Dục một cước đá văng ra, Ngọc Châu đang ngủ say, nghe thấy thanh âm liền miễn cưỡng nói: “Ai a? Mới sáng sớm còn không cho người khác ngủ?” “Ô ô, Ngọc Châu tỷ tỷ, nương tử ta bị bệnh, ngươi mau đi xem một chút đi!” Nam Cung Dục đá văng cửa liền bước nhanh chạy đến trước giường Ngọc Châu, lôi kéo Ngọc Châu đang ngủ trên giường tha ra bên ngoài. “Này, Ngốc Vương Gia, ngươi làm sao a? Nương tử của ngươi bị bệnh sao lại tới tìm ta? Ngươi nên đi tìm đại phu đi! Đi đi, ta còn phải ngủ!” Ngọc Châu bộ dáng không kiên nhẫn. Nhìn xem, đây là thái độ của Nha hoàn đối đãi với chủ tử sao! “Nhưng mà Dục nhi không biết tìm đại phu ở đâu a! Ngọc Châu tỷ tỷ, ngươi cũng đi xem đi! Ô ô, nương tử rất nhanh sẽ chết!” Nam Cung Dục nói xong nước mắt liền lập tức rơi xuống, khẩn cầu nhìn Ngọc Châu. “Được rồi, được rồi, ta theo ngươi đi nhìn xem là được! Phiền chết!” Ngọc Châu than thở, tuy rằng không tình nguyện đi nhưng mà cũng không muốn tai nạn chết người, không may rơi vào tai hoàng thượng thì đúng là chuyện xấu. …….. “Ô oa, ô oa, đừng tới đây, ngươi đừng lại đây, ta sai lầm rồi, ta không bao giờ khi dễ con ngươi nữa! Ngươi buông tha cho ta a!” Còn chưa tới phòng Tiểu Đa Đa, Ngọc Châu chợt nghe thấy thanh âm gào thét thảm thiết của Tiểu Đa Đa. “Ngọc Châu tỷ tỷ, nhanh chút!” Nam Cung Dục lôi kéo Ngọc Châu chạy. “Nương tử, Ngọc Châu tỷ tỷ đến đây! Ngươi đừng sợ, nàng sẽ tìm đại phu xem bệnh cho ngươi” Ngọc Châu đi vào phòng, nhanh chóng tìm thân ảnh Vương Phi, rốt cục ở góc giường sáng sủa cũng thấy mặt Vương Phi. Bởi vì bọn hạ nhận đều không muốn hầu hạ Nam Cung Dục cho nên rất ít khi thấy bọn họ, hơn nữa Ngọc Châu vốn ỷ vào thế lực của Hoàng hậu nên tác oai tác quái, vì vậy chỉ trong thời điểm đại hôn của Nam Cung Dục mới đi ra làm bộ dáng nha hoàn. Bất quá, nàng nhớ rõ Vương Phi chính là một cái mĩ Nhân, sao vài ngày không thấy bây giờ lại thành như vậy? Ngọc Châu cau mày nhìn Tiểu Đa Đa ở trong góc, chỉ thấy nàng mặc một trung y màu trắng, búi tóc loạn xạ, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không hề có huyết sắc, lại luôn nhìn bên giường thì thào “Thực xin lỗi”,”Cũng không dám nữa” . Trong lời nói linh tinh, tựa như…tựa như bị quỷ quấn thân! Ngọc Châu nghĩ đến đó liền giật nảy mình, cả người bắt đầu run run. Lúc Ngọc Châu đánh giá Tiểu Đa Đa thì đồng thời Tiểu Đa Đa cũng âm thầm đánh giá Ngọc Châu. Chậc chậc, bộ dáng thực là không sai đi! Liễu diệp loan mi, đẹp mặt chính là đẹp mặt, lại nhìn về đôi mắt hồ ly phía dưới, Tiểu Đa Đa âm thầm thối một ngụm, phi~! Cái đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Cái mũi khéo léo, bạc môi hơi nhẹ một chút, xem ra thì có vài phần tư sắc, Tiểu Đa Đa càng xem càng chán ghét! Ai kêu ngươi khi dễ Dục nhi nhà ta? Khi dễ Dục nhì nha ta thì đúng là siêu cấp vô địch đại thối đản, dù cho xem cũng là người quái dị. tướng từ tâm sinh ra thôi! “A, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi! Ta về sau cũng không dám nữa, ngài tạm tha ta đi!” Tiểu Đa Đa bỗng nhiên quỳ gối trên giường không ngừng nhìn về phía trước giường dập đầu. “Vương Phi, ngươi làm sao a?” Ngọc Châu có chút sợ hãi, tiến lại hỏi. “Hư ~ nhỏ giọng chút, mẫu hậu ở rất gần!” Tiểu Đa Đa thần thần bí bí cằn nhằn Ngọc Châu. Ngọc Châu cả người nhất thời run run, sờ sờ cánh tay, khiếp đảm nhìn quanh bốn phía “Hiếu nhân Hoàng hậu? Vương…Vương Phi…làm….làm gì có? Ngươi là xem lầm đi?” “Đi rồi! Đi rồi!” Tiểu Đa Đa ngước mắt nhìn Ngọc Châu. “Chắc chắn là không có người!” Ngọc Châu khẳng định nói, giống như nói cho Tiểu Đa Đa nhưng cũng chính là nói với chính bản thân mình. “Đúng vậy, đúng vậy, Dục nhi cũng không có nhìn thấy mẫu hậu. Dục nhi cũng nói cho nương tử nhưng mà nương tử nói mẫu hậu đến đây, kỳ thật Dục nhi cũng tưởng là mẫu hậu!” Nam Cung Dục đồng ý nói, khi nói đến mẫu hậu liền quyệt miệng cúi đầu. “Ha ha, đi rồi! Ngươi là Ngọc Châu tỷ tỷ sao?” Nhìn Ngọc Châu, Tiểu Đa Đa liền tiến lên ôm cánh tay Ngọc Châu, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, lén lút nói cho Ngọc Châu: “Ngọc Châu tỷ tỷ, ta nói cho ngươi nha! Vừa rồi mẫu hậu của Ngốc Vương Gia, không đúng, không đúng, là Mẫu hậu của Dục Vương Gia đến đây! Ta nói cho ngươi nha, nàng nói muốn mang ta xuống địa ngục, nói ta khi dễ Dục Vương Gia, muốn ta phải trả giá lớn! Nàng còn nói, vốn nàng không muốn hồi dương gian nhưng mà mọi người đều khi dễ Dục nhi của nàng nên nàng thực sự không nhịn được nữa. Nàng muốn những người khi dễ Dục nhi phải trả giá lớn, đầu tiên chính là người Vương phủ! Ngọc Châu tỷ tỷ, ta rất sợ a!” Tiểu Đa Đa run run, ôm cánh tay Ngọc Châu càng ngày càng chặt. Hắc hắc, nhân cơ hội này nên trả thù một chút. “A…a…Vương…Vương Phi, không phải sợ, trên đời này không có quỷ!” Ngọc Châu run run an ủi Tiểu Đa Đa, nhưng mà trong lời nói ấy ngay cả chính mình cũng không dám tin. “Không phải, ta thật sự thấy được, nàng thật sự tới tìm ta! Nàng còn nói từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều tới bắt những người trong Vương phủ trả giá vì dám khi dễ Dục nhi a!” Vẻ mặt thật sự của Tiểu Đa Đa nhìn Ngọc Châu chắc chắn nói. “A…a…Vương Phi, ngươi không cần nói lung tung! Ta còn có việc, ta đi trước, chờ ta tìm người phân phó đưa trà an thần cho ngươi, ngươi nên sơm nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung!” Ngọc Châu vội vội vàng vàng lui ra. “Hắc hắc, tiểu bộ dáng mà cũng dám đấu với ta? Ngươi còn phải tu luyện mấy ngàn năm nữa đi! Hừ” Tiểu Đa Đa sửa lại bộ dáng và thần thái của mình, sau đó bay đến phía Ngọc Châu ly khai hô. “Nương tử, bệnh của ngươi đỡ chưa?” Nam Cung Dục lôi kéo tay Tiểu Đa Đa không dám hỏi. “Dục nhi thật sự là một cái đại ngốc! Ngươi đã quên kế hoạch ngày hôm nay của chúng ta sao? Ta căn bản không bệnh, chỉ giả vờ thôi!” Tiểu Đa Đa tự hào nói. “A! Dục nhi thực bổn, thế nhưng đã quên! Nương tử, ngươi không biết, Dục nhi vừa mới rất sợ hãi, nơi này của Dục nhi giống như sinh bệnh, thật khó chịu nha!” Nam Cung Dục biết miệng, lấy tay vuốt ngực mình nói. “Dục nhi, ngươi thực tốt!” Tiểu Đa Đa nhìn động tác ôm ngực của Nam Cung Dục, biết hắn vừa vì mình mà đau lòng, cho nên cao hứng ôm Nam Cung Dục nói. Ngốc tướng công này, chỉ vì vậy mà đau sao. Mà Nam Cung Dục lại vuốt chính đầu mình, không hiểu vì sao Tiểu Đa Đa bỗng nhiên cao hứng như vậy, bất quá nương tử cao hứng thì hắn liền cao hứng! Cho nên Tiểu Đa Đa ôm hắn, hắn cũng liền ngây ngô cười theo. Nương tử ôm hắn như vậy thật thoải mái nha! Giống như là được ăn ngon vậy, thật là cao hứng nha! “Đúng rồi, Dục nhi, đêm nay chúng ta còn phải đi trừng phạt người xấu! Chúng ta mau ăn cơm, trong chốc lát lão thất cùng lão bát tới rồi nên phải mau chóng chuẩn bị một chút” Tiểu Đa Đa ngẩng đầu nhìn Nam Cung Dục nhắc nhở. “Ân, chúng ta nhất định phải hảo hảo trừng phạt người xấu! Dục nhi nhất định nghe lời nương tử!” Ánh mắt trong suốt của Nam Cung Dục nhìn Tiểu Đa Đa. “Ân, hảo, chúng ta đi dùng đồ ăn sáng đi!” Tiểu Đa Đa tự nhiên dắt tay Nam Cung Dục đi đến phòng bếp..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang