[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 66 : Chương 66
.
“Càng huống chi cái gì?” Hoa Tưởng Dung vội vàng hỏi.
“Càng huống chi trong cung này đâu phải chỉ có hai người chúng ta muốn đối phó với một si nhân, không cần ngươi động thủ, tự nhiên sẽ có những người đầu óc hạn hẹp đi làm. Ngươi chỉ cần đứng ngoài mà xem là được.” Đức quý phi nhàn nhã nói chuyện, bộ dạng thản nhiên, tựa như mình không hứng thú với những việc tranh đấu trong cung.
Hoa Tưởng Dung vừa nghe vừa trầm tư suy nghĩ, cảm thấy Thẩm Như Tuyết nói rất có lý. Lần này cũng là chính mình không kiên nhẫn.
“Muội chỉ nói vậy thôi, so với tỷ tỷ, ta tự thẹn không bằng. Ta thật đúng là không có nghĩ sâu đến vậy, nếu không phải được tỷ tỷ dạy bảo một phen, chỉ sợ muội muội lần này đã làm chuyện sai lầm rồi.” Hoa Tưởng Dung tuy từ trước tới nay luôn cùng Thẩm Như Tuyết không hợp nhưng kỳ thật tính cách nàng rất đơn gian, trước kia dù là tranh đấu cũng chỉ là một ít tranh đấu nhàm chán bằng võ mồm. Dù sao trong cung nữ nhân cùng vị trí chỉ có hai nàng thôi. Hoàng đế hàng đêm chiêu tẩm cũng là một đám nữ nhân cùng tới, vì vậy, nữ nhân tranh đấu trong cung cũng chẳng quyết liệt mấy.
“Muội muội sai rồi, tất cả mọi người đều là tỷ muội trong cung, ta làm tỷ tỷ, đương nhiên sẽ không thể để mặc muội muội làm sai được. Bây giờ người trong cung rất ngu xuẩn, hoàng thượng chưa có quyền thế nên còn đang thích chơi đùa nhưng ngày sau, hoàng thượng tự mình nhiếp chính thì chỉ sợ vị trí hoàng hậu này……” Nói tới đây, Thẩm Như Tuyết không nói tiếp nữa, nếu là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu. (>”< muốn đập bà này ghê luôn, hum, đợi sau này Diệp ca ko phế Yên Nhiên tỷ tỷ thì để coi bà phản ứng thế nào)
“Tỷ tỷ nói rất có lý.” Hoa Tưởng Dung nghe Thẩm Như Tuyết nói như vậy, vốn đang thấp thỏm lo âu, nay cũng bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ thì quả thật đúng như lời Thẩm Như Tuyết nói, chính mình chỉ cần đứng ngoài xem, không cần phải buồn lo vô cớ? Hậu cung tranh đấu nhiều đến không kể hết, hai năm nay tuy có rất nhiều phi tần có tâm, một lòng muốn lật đổi nàng cùng Thẩm Như Tuyết, nhưng cũng vì hai người nàng luôn làm việc cẩn thận, đến nay chưa từng bị người khác nắm được nhược điểm. Những nữ nhân kia bề ngoài thì đối với các nàng rất cung kính, sau lưng lại dùng đủ mọi biện pháp để lật đổ? Bây giờ lại có thêm một si nhân xuất hiện, đầu mũi tên của các cung phi liền hướng về phía nàng ta, nói vậy nàng cùng Thẩm Như Tuyết đều có thể thanh tịnh ở ngoài mà xem kịch hay.
“Nghe tỷ tỷ nói như vậy, đầu óc muội muội quả như được thanh lòng, muội muội đã hiểu ra, muội muội lúc này đa tạ tỷ tỷ.” Hoa Tưởng Dung vừa nói vừa đứng dậy thi hành một lễ, biểu tình rất khiêm tốn nếu không một người thông minh như Thẩm Như Tuyết sẽ cho rằng là nàng lừa nàng ta.
“Muội muội đừng nói như vậy,” Thẩm Như Tuyết vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đỡ lấy một bên, “Ngươi và ta tiến cung cùng lúc, tuy không thân không thiết nhưng tình cảm tựa như tỷ muội. Hôm nay ngươi và ta gặp khó khăn giống nhau, tự nhiên ta sẽ giúp đỡ, không để cho ai bắt nạt ngươi.” Một lời nói ra thể hiện sự quan tâm chu đáo nhưng thực chất chỉ có trong lòng Thẩm Như Tuyết mới hiểu được, Hoa Tưởng Dung nếu không phải dựa vào quyền thế của phụ thân cùng bộ dạng của chính mình thì căn bản không có khả năng được sắc phong làm Vân phi, đương nhiên, nàng ta cùng giống chính mình, nếu phụ thân không phải là phiêu kỵ đại tướng quân thì nàng cũng không có khả năng được sắc phong làm Đức quý phi. Bây giờ, trong triều đình và dân chúng, cơ hồ đã có hết sáu phần quan viên là đứng về phía Vệ vương, duy chỉ có đại tướng quân Thẩm Uy, một tay nắm trọng binh là còn bảo trì vị trí trung lập, chưa có cấu kết cùng bất kỳ một phương nào. Chẳng qua, hắn cho dù muốn cấu kết, cũng phải có quyền lực mới được.
Vị quốc từ xưa đến nay đã có quy định, binh lực dưới tay phiêu kỵ tướng quân đều phải nghe theo lệnh hoàng đế đương triều. Tuy nhiên phiêu kỵ tướng quân trong các trận tác chiến thì có quyền được chỉ huy, nhưng trong hòa bình thì chỉ có quyền thao luyện binh lực, còn nếu muốn thật sự điều động thì vẫn phải có mệnh lệnh của hoàng đế mới được. Bây giờ hoàng đế vẫn chưa thực sự nhiếp chính nhưng danh hiệu đại tướng quân cũng chẳng phải là một chức vụ không có quyền lợi, một khi hoàng đế đã yên vị thì chức phiêu kỵ đại tướng quân này cũng là một chức vô cùng quan trọng, chỉ dưới hoàng đế cùng tể tướng, trực tiếp nghe theo mệnh lệnh hoàng đế. Vì vậy, Thẩm Như Tuyết tuy bộ dạng không bằng Hoa Tưởng Dung nhưng trời sinh cũng rất xinh đẹp, hơn nữa đằng sau còn có bối cảnh nên việc sắc phong thành Đức quý phi cũng có nhiều quyền lợi hơn.
Nhưng điều nàng muốn không chỉ có chức vị quý phi này, nàng muốn có được vị trí hoàng hậu kia, dưới một người mà trên vạn người. Nàng yêu hoàng thượng cho nên trong lòng nàng, việc cùng hoàng thượng triền miền, kề vai quản lí giang sơn mới là giấc mộng thật sự của nàng. Đương nhiên, để thực hiện được giấc mộng này thì cần phải có thời gian cùng kiên nhẫn. Mà hai điểm này, nàng đều có.
“Tỷ tỷ đã nói vậy thì việc trong hậu cung sau này còn nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nhiều.” Hoa Tưởng Dung sắc mặt tự nhiên, bây giờ thiếu bớt đi một địch nhân cũng là một cái lợi.
“Đây là điều tất nhiên.” Thẩm Như Tuyết cũng đáp lại, không hề như mọi ngày, đối chọi gay gắt với Hoa Tưởng Dung. Giờ khắc này, tựa hồ như có một giao kết ngầm đã được thực hiện…..
—————————————————————————————————
Trong Phượng Nghi cung, Tiểu Đồng bây không có ngủ đến trưa như mọi ngày, mà là so với ngày xưa còm sớm hơn một chút. Mở cửa sổ ra, một luồng không khí trong lành thổi vào đại điện, không khí u ám của ban đêm đã hoàn toàn biến mất, chim chóc vui vẻ hót ca, khiến cho tâm tình của Tiểu Đồng tốt lên rất nhiều.
Hoàn nhi thấy cửa sổ tẩm điện mở liền biết là tiểu thư hôm nay thức dậy sớm. Còn chưa tiến vào tẩm điện, nàng đã phân phó người làm điểm tâm sớm một chút. Còn nàng, sau khi phân phó xong liền tiến vào tẩm điện, giúp Tiểu Đồng thay đồ.
Kiểu tóc cổ đại phiền hà phức tạp, bất chấp Tiểu Đồng đã tới đây rất lâu nhưng vẫn không thể làm được kiểu tóc cổ đại này. Ở hiện đại, khi diễn kịch, đa số chỉ dùng tóc giả để thay thế, vô cùng thuận lợi, không giống hiện tại, toàn bộ đều phải dùng tóc của mình mà búi thành. Dù sao có Hoàn nhi ở đây, Tiểu Đồng cũng chẳng cần phải học, chỉ học được kiểu tóc đơn giản của các nữ tử trước khi lấy chồng, phòng hờ lúc nào cần dùng đến.
Hoàn nhi làm xong liền xoay người xuống nhà bếp lấy đồ.
Tiểu Đồng thoáng ăn vài miếng, đến khi lưng bụng rồi thì phân phó người đem xuống.
“Tiểu thư, vì sao không ăn thêm?” Hoàn nhi chớp mắt không rõ hỏi.
Tiểu Đồng mỉm cười, rất là mê người. Vẻ đẹp của nàng không diêm dúa, không mỵ hoặc, chỉ là đẹp, phảng phất như thần tiên hạ phàm, dịu dàng mìm cười khiến người khác phải trầm mê, không dứt ra được.
“Ta bình thường đều là đến trưa mới ăn bởi giờ này bình thường là đang ngủ. Nếu như đột nhiên ăn nhiều quá thì thân thể tiểu thư nhà ngươi sẽ không chịu được.” Ở cổ đại tự nhiên sẽ không có khái niệm về đồng hồ sinh học nên Tiểu Đồng chỉ đơn giản là giải thích theo cách dễ hiểu nhất.
“A, nguyên lai là như thế, tiểu thư nói rất có đạo lý, trước đây Hoàn nhi sao chưa từng nghe qua nhỉ.” Hoàn nhi tò mò nói.
“Đó là tự nhiên, ở thời đại của chúng ta, có rất nhiều thứ đạo lý mà các ngươi ở đây chỉ sợ đều chưa từng nghe nói qua.” Tiểu Đồng nói.
Hai người liền như vậy một đáp một hỏi, tán gẫu cho đến khi mặt trời lên cao, Hoàn nhi nhàm chán liền vừa cầm đồ ra thêu vừa nói chuyện cùng Tiểu Đồng.
Rất nhanh đã tới trưa, Tiểu Đồng dùng qua chút ngọ thiện rồi theo Tiểu Toàn Tử đến ngự thư phòng. Nàng vẫn lấy quyển y thuật hôm qua nghiên cứu.
Mà Tư Không Diệp ở một bên thì phê duyệt tấu chương, kỳ thật, nói là phê duyệt nhưng thực chất chỉ là xem qua bởi vì Vệ vương đã phê duyệt qua các tấu chương này, còn hắn chỉ cần đóng dấu một cái để cho nó có hiệu lực là xong.
Tư Không Diệp nhìn thì bận rộn nhưng vẫn không kìm được nhìn trộm Tiểu Đồng, rồi sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Đến khi chồng tấu chương cao cao ở bên cạnh hắn đang dần dần thấp xuống thì sắc mặt của Tiểu Đồng ở bên cạnh lại đột nhiên trắng bệch, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy.
Sách từ trên tay Tiểu Đồng rơi xuống. Khuôn mặt hồng hào chỉ trong thoáng chốc liền trắng bệch, trên trán không ngừng toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh. “Hoàng…… Thượng……” Thanh âm trong miệng bởi vì bị đau đớn tra tấn mà vô lực nói không thành lời, ý thức càng ngày càng mờ mịt, cuối cùng, Tiểu Đồng nhắm mắt, ngã xuống trên mặt đất.
Tư Không Diệp không nhìn thấy, vẫn như cũ xem tấu chương. Đợi đến khi nhìn trộm trở lại thì mới phát hiện Tiểu Đồng đã ngã xuống đất không dậy nổi, đang rơi vào trạng thái hôn mê.
“Yên Nhiên, ngươi làm sao vậy?” Tay đang xầm bản tấu chương cuối cùng, Tư Không Diệp sắc mặt đại biến, khẩn trương tiến tới bên cạnh Tiểu Đồng, tay đưa ra bắt mạch nàng. Rất nhanh, tim liền như lỗi một nhịp, trong lòng bắt đầu khẩn trương.
Lúc này, Khương Vấn may mắn lại từ ngoài cửa tiến vào, “Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng!” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng khi thấy Tiểu Đồng nằm trên mặt đất thì cũng nhanh chóng xông tới phía trước, “Sư đệ, hoàng hậu nương nương làm sao vậy?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện