[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 40 : Chương 40
.
Tư Không Diệp ngay khi vừa bước vào thư phòng liền đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn là không thấy cái gương mặt đã lâu ngày không gặp kia.
Kỳ quái, tiểu thái giám Phượng Nghi cung vừa mới nãy rõ ràng nói ngốc kia là trong này mà. Tư Không Diệp trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn tiếp tục bước vào trong điện.
Tiểu Đồng ngồi dưới đất, xuyên qua các kẽ hở của giá sách vẫn có thể nhìn thấy cửa, hình ảnh đập vào mắt nàng khiến nàng hoảng sợ. Tuy chưa thấy rõ diện mạo nhưng hình ảnh một hắc bào trên có thểu long vân vừa vặn hiện ra, người đang tới rõ ràng chính là tên sắc lang hoàng đế, người mà nàng không ngờ tới nhất
Xác định người đến là ai, Tiểu Đồng nhất thời cũng không biết phải làm sao cho phải, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra một ngốc tử có gì đáng để hắn quan tâm chư? Hơn nữa, hoàng đế tới không phải đều nên mang theo một thái giám, sau đó cao giọng hô to “Hoàng Thượng giá lâm!” sao? Chẳng lẽ ở Vị quốc không có tập tục này?
Liên tiếp nhiều vấn đề khiến trong lòng Tiểu Đồng càng thêm loạn, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng hạ lệnh cho chính mình nhất định phải bình tĩnh. Tuy không biết tên sắc lang hoàng đế này tìm đến nàng để làm gì, nhưng nếu mình trở nên rối loạn, vạn nhất để lộ ra dấu vết gì thì sẽ hậu quả không lường.
Sự thật thì ở Vị quốc không phải không có tập tục thông báo hoàng đế giá lâm. Chỉ có điều, vừa rồi ở ngoài đại điện, Tiểu Toàn Tử vừa định thông báo liền bị Tư Không Diệp ngăn cản. Mặt khác, Tư Không Diệp không muốn người khác biết hắn đến Phượng Nghi cung, hơn nữa, hắn nghĩ nếu thông báo cho ngốc tử kia thì chắc gì nàng hiểu được. Cho nên hắn miễn cho Tiểu Toàn Tử khỏi phải gào thét mất công.
Khi Tư Không Diệp bước đến cái giá sách thứ ba mới phát hiện ngốc tử kia đang cầm trong tay một quyển sách làm như đang rất chăm chú nhìn.
A, ngốc tử cũng biết đọc sách, trẫm thật sự rất muốn xem xem ngốc tử đang đọc sách gì. Nghĩ vậy, Tư Không Diệp rón rén đi đến (như ăn trộm í =.=’), ngồi chồm hổm phía sau Tiểu Đồng (^0^ ta không thể tưởng tượng được), nhìn về phía quyển sách mà nàng cầm trong tay như bảo bối.
Ngay khi vừa thấy xong, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, trên khuôn mặt lạnh băng, khóe môi bỗng có chút khẽ gợi lên. Tư Không Diệp trong lòng cười thầm, vừa rồi nhìn thấy lại tưởng ngốc tử thật sự hiểu biết, giờ nhìn lại mới biết chẳng qua là tự mình lừa mình mà thôi. Bởi vì, nàng là đang cầm sách ngược.
Tiểu Đồng làm bộ như không biết gì, vẫn tiếp tục nhìn quyển sách trong tay, làm như hoàn toàn không có chú ý tên sắc lang hoàng đế kia đã tới sát bên người, kề cận mặt nàng, đang cùng xem chung quyển sách với nàng.
Nhưng trong lòng, Tiểu Đồng lại nổi tâm muốn đùa giỡn, hừ, sắc lang hoàng đế, dám lấy ta làm công cụ tiết dục, xem ta trị ngươi như thế nào! Tiểu Đồng vốn là một bụng tức nghẹn, đã hại nàng mất “lần đầu tiên” thì thôi đi, đằng này lại còn đùa giỡn,lại nàng đến xé tâm liệt phổi, ngất lên ngất xuống mấy lần, sau khi làm xong thì lại chỉ đưa nàng thuốc tránh thai. Có câu nói, có cừu không báo thì không phải là nữ tử (ủa ta tưởng nam tử chứ =.=??), tiểu nữ tử này hôm nay sẽ báo thù bằng không cái cục nghẹn này không biết đến bao giờ mới có thể nuốt trôi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đồng ngay khoảnh khắc tiếp theo liền dùng hết toàn lực đem quyển sách trong tay toàn lực ném ra phía sau, tay làm, miệng cũng không quên hét lên: “Xú muỗi, dám cắn ta!” (haha ha ha)
Tư Không Diệp đang âm thầm cười nhạo Tiểu Đồng, toàn thân không hề phòng bị, không ngờ bị Tiểu Đồng một chiêu xuất ra đánh trúng. Cho dù hắn võ công cao cường, cho dù hắn phản ứng nhanh nhẹn nhưng vẫn là tránh không nổi một kiếp này. Thật xảo diệu khi toàn bộ khuôn mặt tuấn tú liền bị đánh trúng.
Tư Không Diệp bị đánh một cái liền lảo đảo, ngã ngồi xuống đất. Nhưng lạnh lùng như hắn, cho dù có bị quyển sách đập trúng cũng không phát ra tiếng vang gì. Hắn tức giận cầm lấy quyển sách trên mặt, ánh mắt dừng trên người tên đầu sỏ đang ngồi trên mặt đất liền thấy khuôn mặt khờ dại đang nhìn chính mình.
Trong lúc nhất thời, vốn bị đập đến khiến cho lửa giận ngút trời nhưng Tư Không Diệp phát hiện ra chính mình không thể nói được một lợi trách mắng nào. Chính mình bị làm sao vậy? Chẳng lẽ lại muốn cùng một ngốc tử so đo mấy chuyện này sao? Hắn tự giễu cười, cảm thấy chính mình không hay ho gì.
Tiểu Đồng ngồi ở một bên, lúc này đã xoay người, mở to hai mắt tràn ngập vô tội nhìn Tư Không Diệp, “Xinh đẹp ca ca, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Tư Không Diệp nghe vậy, mày nhíu lại, mới vài ngày không gặp, nàng liền quên gọi hắn là gì rồi? Dù vậy hắn cũng không để ý chỉ kiên nhẫn nhắc lại. “Yên Nhiên a, ca ca lần trước không phải đã nói qua cho ngươi rồi sao? Ngươi hiện tại là hoàng hậu vì vậy ngươi phải gọi ta là hoàng thượng nga, bằng không Yên Nhiên sẽ không thế làm hoàng hậu.” Tư Không Diệp có chút bất đắc dĩ phát hiện, trình độ nói chuyện của hắn với ngốc tử tăng lên đáng kể, không những vậy hắn còn cảm thấy mình có chút giống một người mẹ.
Tiểu Đồng làm như phi thường hiểu được, mạnh mẽ gật đầu, “Yên Nhiên nhớ kỹ, hoàng thượng, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Vừa rồi có một con muỗi cứ bay vo ve quanh Yên Nhiên, cho nên Yên Nhiên liền cầm cuốn sách đập chết nó rồi.”
Tư Không Diệp rất muốn nói cái mà ngươi nghĩ là muỗi kia chính là trẫm? Nhưng lời vừa đến bên miệng, hắn liền nuốt trở vào. Không có biện pháp, bởi vì hắn biết vĩnh viễn không có hy vọng cùng ngốc tử giảng đạo lý. Chuyện mà ngốc tử đã xác định thì rất khó có thể thay đổi.
Tư Không Diệp cười khổ một tiếng đây có tính là người câm ăn hoàng liên không? (hoàng liên rất rất đắng, người câm vốn không nói được, dù ăn phải hoàng liên rất đắng cũng không thể kêu lên được, cuối cùng nhẫn nhịn mà ăn – bạn matbien)
“Yên Nhiên vừa rồi đọc sách?” Hắn thay đổi chủ đề, cố ý không để Tiểu Đồng nói tiếp, bởi vì hắn sợ mình mà tiếp tục nghe sẽ phi thường xúc động đến không thể kiềm chế được mà đem ngốc tử này bóp chết tại chỗ mất. Chính, nhưng là, hắn lại không nhìn thấy được nụ cười đắc thắng chợt lóe lên trên khuôn mặt Tiểu Đồng.
“Phải a, hôm nay Hoàn nhi tỷ tỷ bề bộn nhiều việc, cho nên Yên Nhiên một mình ở trong này đọc sách. Yên Nhiên có phải là thực ngoan không?” Tiểu Đồng ngọt ngào cười, nói lấy lòng.
“Ngoan, Yên Nhiên đương nhiên ngoan.” Tư Không Diệp đưa tay phải ra, sủng nịch sờ sờ đầu Tiểu Đồng, tay trái cầm lấy quyển sách đưa ra trước mặt Tiểu Đồng.
“Yên Nhiên, ta đến dạy ngươi học chữ được không?”
Tiểu Đồng vừa nghe, hai tay vỗ vài cái, hoan hô nói: “Được được, Hoàn nhi tỷ tỷ rất xấu, nàng không chịu dạy ta.”
“Ngoan, chỉ cần Yên Nhiên nghe lời, về sau ta mỗi ngày đều đến dạy Yên Nhiên chữ.” Tư Không Diệp cũng không biết có phải là chính mình đầu óc bị động kinh hay không mà cư nhiên lại muốn dạy chữ cho ngốc tử này. Nhưng là, lời đã nói ra thì không thể thu hồi được. Chẳng qua nàng cũng chỉ là một ngốc tử, nếu hắn không đến có lẽ nàng cũng chẳng nhớ gì cả.
Tiểu Đồng cũng không ngờ Tư Không Diệp lại nói vậy, cảm thấy có chút run run, lập tức thành kính vô cùng hướng bầu trời cầu thần tiên: Các lão đại nhân thần tiên trên trời hiển linh, ta, Diệp Tiểu Đồng, không có đắc tội các ngươi mà tại sao tên sắc lang hoàng đế này lại không li khai ta xa xa một tí. Ta không muốn mỗi ngày đều phải gặp hắn a.
Tiếp đến, Tư Không Diệp quả thực có dạy Tiểu Đồng học chữ. Nhưng là hiển nhiên, hy vọng chung quy vẫn chỉ là hy vọng, hắn không thể không cảm khái, muốn cho ngốc tử nay không ngốc, tựa hồ là chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vì lúc này, hắn đã rất mau bị ngốc tử trước mắt này bức đến phát điên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện