[Dịch]Ngốc Tử Hoàng Hậu - Sưu tầm
Chương 28 : Chương 28
.
A, Khương Vấn trong lòng cười thầm, Tiểu Giới. Xem ra những người trước mắt này chỉ sợ lại là thiên kim của một phú thương nào đó rồi.
Chính là, thật không tương xứng với địa vị đó là hình dáng người trước mắt này…… Nếu hiện tại là thân nam nhi thì còn có thể miễn cưỡng coi là đúng được, nhưng nếu là đặt ở vị trí một nữ nhân thì thật làm cho người khác không dám khen tặng. Nhưng nếu ở gần mà nhìn kỹ thì nàng quả thật có có nét của một nữ nhân.
Ý thức được điểm này, hắn đối Tiểu Giới càng thêm hứng thú vài phần. Khương Vấn là dịch dung cao thủ vì vậy nếu Tiểu Giới dịch dung thì hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Chính, nhưng là, hắn thấy khó hiểu là chính mình vẫn chưa nhìn ra nàng có dấu hiệu gì là có dịch dung cả. Vậy thì chỉ có hai trường hợp, một là nguyên bản nàng vốn là nữ nhưng có hình dáng giống nam, trời sinh đã là như thế. Một là thuật dịch dung của nàng quá cao, cao hơn nhiều so với hắn. Hiển nhiên là Khương Vấn không nguyện tin tưởng giả thiết đầu tiên, cũng không cho rằng sẽ là giả thuyết thứ hai. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đối với diện mạo của Tiểu Giới là trăm tư không thể phân giải. (suy nghĩ hoài mà nghĩ không ra ^^)
“Tuyên Vấn?” Tiểu Đồng thấy người nam tử bên người bỗng không nói lời nào, nàng liền gọi hắn một tiếng. Thấy hắn vẫn là không nói, tựa như đang suy tư cái gì đó. Tiểu Đồng cũng không tiện quấy rầy hắn, liền xoay người đi vào trong phòng, ngồi vào cái ghế bên cạnh Hoàn nhi, cùng Hoàn nhi tán gẫu.
Lúc Khương Vấn từ trong suy nghĩ của mình phục hồi tinh thần lại thì người bên cạnh đã không thấy đâu. Quay đầu nhìn lại, đã thấy chủ phó hai người ngồi ở kia, thần thái hưng phấn, tán gẫu đến không biết trời đất là gì.
Khương Vấn vài bước đi tới, cũng lấy một cái ghế trên ngồi xuống, thần sắc chuyên chú lắng nghe xem các nàng tán gẫu cái gì, hy vọng có thể nghe ra chút manh mối nào đó. Nhưng mà nghe xong nửa ngày, cũng không nghe ra cái gì cả.
Nhớ lúc nãy hai người ở trên phố toàn ghé vô quầy trang sức, Khương Vấn thừa cơ hội này, tiến lại hỏi: “Tiểu giới, ta lúc trước thập phần tò mò, hai người các ngươi vì sao một đường từ đầu đến cuối toàn ghé qua những quầy hàng của nữ tử vậy.”
Tiểu Đồng trong lòng rùng mình nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì cả, vẫn điềm tĩnh như bình thường. Nghĩ đến việc này quả thật chính mình quá sơ sót, khó trách lúc nãy trên phố ai cũng nhìn nàng cùng Hoàn nhi bằng ánh mắt quái dị, nguyên lai vấn đề là ở đây.
Mà Hoàn nhi ngồi một bên, nghe được Khương Vấn hỏi, không giống như Tiểu Đồng cứ vậy mà thong dong. Trên mặt nàng rất nhanh hiện lên một tia bối rối, lúc này không nói lên một tiếng nào.
“Tuyên Vấn, may mà có ngươi nói, ta lúc nãy còn không biết vì sao dọc đường đi mọi người đều nhìn hai chúng ta một cách quái dị. Nghe ngươi nhắc tới vậy, ta bây giờ mới rõ ràng. Kỳ thật, không dối gạt ngươi, còn không phải tại mấy cái nha đầu trong phủ lí chúng ta, bình thường đều không được ra ngoài. Vì vậy mỗi lần ta xuất phủ, các nàng liền quấn quít lấy ta bảo ta mua cho các nàng mấy thứ đồ trang sức, lâu rồi cũng thành thói, mỗi lần đi dạo đều không khỏi kịch liệt bàn luận.” Tiểu Đồng mặt không đổi sắc nói. Tuy nhiên nói như vậy thật là có chút khiên cưỡng, nhưng đó cũng có thể coi là một lý do được.
Khương Vấn quan sát kỹ càng phản ứng của cả hai, trong lòng đối với phản ứng của Tiểu Giới thầm khen không thôi. Lại cũng không biết được hai người vì sao lại mặc trang phục của gã sai vặt đi ra. Dù sao, mỗi người đều có một bí mật riêng. Các nàng có lẽ là bởi vì một nguyên do nào đó mà không thể nói ra mà thôi.
Đang nói chuyện thì ngoài trời mưa ngày càng nhỏ dần, Tiểu Đồng hướng ra phía ngoài nhìn, đoán chẳng mấy chốc trời sẽ hết mưa.
Quả nhiên, mưa rào sấm chớp tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ mới uống hơn một chén trà nhỏ thì mưa cũng đã ngừng lại. Tiểu Đồng nhìn trời, thời gian hẹn với tiểu lý tử cũng sắp đến rồi, liền nói: “Tuyên Vấn, tiểu thư, các ngươi xem, ngoài trời đã hết mưa, chúng ta cũng không nên quấy rầy nhà người ta nữa.”
Khương Vấn đưa ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, quả thật, mưa đã ngừng. Suy nghĩ trong chốc lát liền gật đầu ưng thuận: “Ân, chúng ta nên đi thôi.”
Hoàn nhi cũng gật đầu liên tục, “Tiểu Giới, ta thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, một khi trời đã hết mưa, vậy đi thôi.”
Nói xong, ba người liền đứng dậy, người phụ nữa kia thấy mấy người đứng dậy, vội ngừng công việc nói, “Nhị vị phải đi ư?”
“Dạ phải, quấy rầy phu nhân đã lâu, tại hạ vạn phần thật có lỗi. Cảm tạ phu nhân hôm nay tương trợ.” Khương Vấn đầu tiên đáp lời.
Vị nữ nhân kia thấy Khương Vấn nói chuyện, trên mặt lại cười tươi như hoa nhân, “Công tử không cần khách khí. Chỉ là việc nhỏ, hà tất phải kể công.”
“Như thế, ta đây cũng cáo từ.” Khương Vấn chắp tay một lễ, nhìn thoáng qua vẻ tươi cười của nữ nhân kia, ngay khoảnh khắc hắn cúi đầu, đáy mắt đầy vẻ chán ghét chợt lóe lên. Chính mình ghét nhất là cái loại nữ nhân trông mặt mà bắt hình dong kiểu này nhất. Hơn nữa rõ ràng là đã lớn tuổi rồi vậy mà còn cứ liếc mắt đưa tình nhìn hắn. Bởi vậy, hắn mới cực lực nghiên cứu thuật dịch dung, che đi dung mạo thật của chính mình. Chính,nhưng là, khuôn mặt quá bình thường sẽ khiến hắn chịu không được, cho nên, dù cho có dịch dung thì hiệu quả cũng chẳng cao.
Khương Vấn nói xong liền xoay người hướng cửa đi ra. Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi thấy thế, liền cũng theo sát đằng sau.
Đợi ra đến ngoài cửa, Tiểu Đồng là người đầu tiên mở miệng: “Tuyên Vấn, ta cùng tiểu thư còn có chuyện phải làm, không thể cùng ngươi đi tiếp được nữa, vì vậy xin cáo từ ở đây.”
Khương Vấn không cam lòng để nàng rời đi, “Tiểu giới, liền như vậy đi rồi? Về sau ta muốn tìm ngươi thì phải làm thế nào?”
“Hữu duyên thì sẽ gặp lại. Nếu là ngươi thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm ta, có thể đến Mạnh gia ở thành nam mà tìm, không phải sao?” Tiểu Đồng giả ngây giả ngu hỏi, đã diễn thì phải diễn cho trót, nửa thật nửa giả sẽ càng thực hơn.
Khương Vấn cười cười, nói: “Tốt lắm, hôm nào ra ngoài. Ta sẽ lại đi tìm ngươi.” Ngoài miệng tuy là nói như vậy, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc, chính mình nếu thực sự đến Mạnh gia thành nam tìm thì thực sẽ tìm được hai người này sao? Các nàng nếu là thường mặc như vậy ra ngoài, vậy chẳng lẽ nói, các nàng tại Mạnh phủ mỗi ngày đều ăn mặc như vậy sao? Nhưng là, cho dù trong lòng nghi hoặc đến thế nào đi nữa, hắn cũng không thể điều tra trực tiếp được, hết thảy chỉ có đợi phái người đi điều tra mới được.
“Ân, vậy xin cáo từ.” Tiểu Đồng đáp lời, cùng Hoàn nhi xoay người rời đi.
Khương Vấn nhìn phương hướng hai người rời đi, có chút khẽ thở dài, xoay người hướng một phương hướng mà đi. Sư đệ đã nói rõ mọi chuyện, nhưng vẫn là muốn hắn giúp giải quyết.
****
Tiểu Đồng cùng Hoàn nhi một đường bước nhanh đến khu bán thức ăn, chỉ thấy tiểu lí tử đã chờ ở đó. Các nàng vừa tới gần, tiểu lí tử liền nhanh chóng chạy tới, “Hoàn nhi, các ngươi không có việc gì chứ?” Vừa rồi mưa thật lớn, tiểu lí tử rất là lo lắng, nếu là Hoàn nhi cùng tiểu Hồng hai người tìm không thấy nơi trú mưa thì khổ? Nhưng mà giờ phút này, thấy các nàng hai người đều là một thân khô ráo, hắn tâm cuối cùng cũng buông xuống hơn phân nửa.
“Không có việc gì, lúc nãy trời mưa, chúng ta tìm một ngôi nhà ngồi trong chốc lát mới đi ra.” Hoàn nhi nhìn thấy tiểu lí tử, cũng không câu nệ, lúc trước trước mặt Khương Vấn, nàng chính là ngay cả nói cũng không nói. Chỉ vì nàng không có thói quen nói chuyện với người lạ. Tiểu thư nhà nàng lúc nào cũng bộ dạng thong thả nhởn nhơ, không câu nệ tiểu tiết nên mới có thể nói chuyện với hắn mà thôi.
Ai, tiểu thư đúng là tiểu thư, Hoàn nhi trong lòng thầm nghĩ.
Ban đêm, trong mật thất hoàng cung, truyền đến một trận hét lớn của Tư Không Diệp: “Cái gì? Lạc mất? Hai người không có võ công, sống sờ sờ ra đó mà các ngươi cũng để lạc mất? Nếu cứ như vậy, hoàng y vệ các ngươi dùng để làm gì chứ?”
Người quỳ trên mặt đất, hai chân phát run, gần đây hoàng y vệ liên tục thất thủ, thật là thập phần quỷ dị, hơn nữa hai sự kiện đều tựa hồ có liên quan đến Đại tiểu thư của Vệ vương phủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện