[Dịch]Ngọc Thị Xuân Thu - Sưu tầm
Chương 15 : Điệu múa trừ tà
.
May mà trận mưa to này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chưa đến một giờ trời đã tạnh, trăng sáng lại xuất hiện trên bầu trời.
Ngọc Tử đứng thẳng người, vui vẻ kêu: “Phụ thân, hết mưa rồi”.
Phụ thân nhìn nàng, khuôn mặt già nua hiện lên nét cười.
Ngọc Tử nhìn cha, nàng nghĩ nghĩ định nói gì đó vui vẻ nhưng đến khi nói ra lời lại thành: “Phụ thân, mưa thế này e là không ổn”.
Trong ánh mắt nàng hàm chứa nỗi lo âu.
Dưới ánh trăng, phụ thân thấy nước mưa thấm ướt khiến vóc dáng nàng hiện rõ, cũng chẳng an ủi nàng mà vội nói: “Con à, mau bôi đen mặt đi”.
Ngọc Tử còn chưa trả lời thì một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến: “Lão Cung, mưa to ướt người, để trừ tà khí nhập vào người, ta phải nhảy múa cả đêm, ông đến đi”.
Đây là giọng nói của Á.
Phụ thân vội đáp lời, chạy về phía Á.
Á quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử.
Cảm giác được Á đang nhìn mình, Ngọc Tử vội vàng cúi đầu, thiếu điều chôn cả mặt vào ngực.
Á nhìn nàng một cái rồi cất bước đi đến gần nàng.
Ông Cung thấy thế vội nói: “Á, ta đi với ngươi”. Dứt lời, ông kéo Á đi.
Tay phải Á khẽ vung lên, khéo léo thoát khỏi tay ông Cung.
Á nhìn Ngọc Tử không chuyển mắt, cười nói: “Bình thường ánh mắt lấp lánh như con sói con, sao hôm nay lại cúi đầu không nói, hiền lành thế? Nào, cùng đi thôi”.
Dứt lời, hắn cất bước đi về phía Ngọc Tử.
Mắt thấy Á sắp bước đến trước mặt mình, Ngọc Tử quýnh lên, hai tay vội duỗi ra, ôm bụng ngồi xổm xuống.
Nàng ngồi đó, cúi đầu, người co lại, để mặc tóc dài ẩm ướt che phủ trước mặt, thấp giọng nói: “Đột nhiên thấy hơi đau bụng, phụ thân… đi trước đi”.
Á dừng bước. Hắn đứng trước mặt Ngọc Tử, cúi đầu nhìn nàng không chớp mắt, ân cần hỏi: “Đau bụng? Không được, chắc là mưa nhập tà vào người rồi, mau đứng lên múa đi”.
Dứt lời, hắn vươn tay định nắm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tử.
Ngọc Tử nào dám để hắn nắm tay?
Trận mưa này chẳng những làm cho hình dáng nàng lộ rõ mà ngay cả tay chân nàng đã trát bùn cũng bị xối đi, để lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng.
Ngọc Tử vội rụt vai lại, giấu hai tay vào áo, lắc lắc đầu, giọng nói sắc bén lạ thường: “Để ta nghỉ ngơi!”.
Đầu tiên, Á thoáng ngẩn người rồi lại phì cười, đang định nói gì thì Cung đã vội tiến lên, đẩy Á đi, nói: “Con tôi là thế, Á, lão phu đang lạnh run rồi, mau đi nhảy múa thôi”.
Á cười cười để mặc Cung đẩy mình đi.
Chỉ là đi được một đoạn, hắn vẫn quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngọc Tử đang co người dưới ánh trăng. Giờ khắc này, khóe miệng hắn cong cong, như cười như không.
Đợi Á đi xa rồi thì Ngọc Tử mới chậm rãi đứng lên.
Nàng vừa đứng lên đã vội cúi đầu, kinh ngạc nhìn về phía ngực.
Vừa rồi mưa tạnh nàng đã cảm giác được, ngực vốn nặng giờ đã trống trơn. Nàng càng cảm giác được nước muối đang chảy qua chân mà rơi xuống đất. Nước muối chảy qua da thịt có chút xót.
Chỉ là nàng không dám biểu hiện ra, nàng không muốn làm cho cha lo lắng. Nàng sợ cha vừa mới dầm mưa, giờ lại biết bao nhiêu muối phải dùng hết cả gia tài đổi lại giờ đã bị mưa hòa tan thì sẽ không chịu đựng nổi.
Muối, không còn!
Ngọc Tử trừng mắt nhìn chiếc túi vải trống trơn, hồi lâu sau, nàng ôm đầu khẽ khóc nức nở.
Tiếng khóc nghẹn ngào từ yết hầu truyền ra, theo gió tan đi.
Muối của nàng, nàng mất hai trăm đao tệ mới mua được. Số đao tệ này có thể để cha con hai người ăn cả năm trời. Nhưng giờ đã chẳng còn gì…
Đã không còn…
Khóc một lúc, Ngọc Tử nức nở lau nước mắt. Sau đó nàng ngồi xuống, vốc bùn lên xoa vào lòng bàn tay rồi lau lên mặt, lên cổ, lên tay, chân.
Lúc làm việc này, nàng vừa khóc vừa tự nói với chính mình: “Khó khăn chỉ là tạm thời thôi, nào có chuyện gì dễ dàng được. Ngọc Tử chỉ cần phụ thân không bệnh, chỉ cần người không ngã bệnh thì không sợ gì cả, không sợ gì cả… Ngọc Tử đừng sợ!”
Nàng vừa nức nở vừa tự an ủi mình rồi lại đứng dậy.
Nàng vừa đứng lên, ánh đèn dầu phía sau bừng sáng, đồng thời tiếng trống dồn dập vang lên.
“Thùng, thùng, thùng, thùng”. Mỗi một tiếng trống lại có một tiếng quát lớn: “Hây!”
Mấy trăm giọng nói đồng thanh: “Hây!”
Chỉnh tề, quy luật, trong tiếng trống “thùng thùng” vừa vang lên là tiếng hét chỉnh tề: “Hây! Trời đất lấy mặt trời là dương, nước là âm. Ta là dương, trường thọ vĩnh khang. Ta là âm, mang ân mang đức. Hây!”
“Thùng, thùng” mấy tiếng, mấy trăm giọng nói lại đáp: “Hây!”
Đây là không khí nhiệt liệt, âm thanh khiến tâm tình người ta kích động theo. Đây là giọng nói kéo dài, tiếng hô đến khàn giọng.
Tiếng nhạc này, tiếng hát này đã xóa tan sự lạnh lùng, âm trầm của cơn mưa khi nãy.
Ngọc Tử quay đầu lại.
Trên cánh đồng hoang vu, hơn mười người đang đốt lửa, tất cả kiếm khách của các thương đội, cả nô bộc, người làm việc vặt đều đứng thành ba hàng chỉnh tề, đang múa ở đó.
Mỗi một lần trống vang thì bọn họ đều dậm chân phải xuống đất, hai tay cầm trường kiếm chém về phía trước.
Đứng trên cao, người cao giọng lĩnh xướng là một người khoảng hai mốt tuổi, mặt dài, diện mạo tuấn tú.
Người thanh niên này dùng quan cao buộc tóc*, áo bào màu tím bay bay theo gió. Ánh lửa hừng hực chiếu vào khuôn mặt hắn khiến làn da hắn càng thêm trắng, tuấn mỹ như ngọc, càng làm nổi rõ đôi lông mày dài, nghiêm túc như đao của hắn.
*Quan: Vật dùng buộc tóc của các công tử thời xưa.
Giữa mấy trăm kiếm khách thô dã, người thanh niên này có sự tuấn tú mà chỉ quý tộc mới có.
Nàng chưa từng gặp người thanh niên này.
Nàng nhìn thoáng qua hắn rồi lại đảo mắt tìm bóng phụ thân trong đám người.
Rất nhanh, Ngọc Tử đã thấy được phụ thân. Phụ thân đứng ở nhóm cuối cùng, cổ ông đeo một chiếc trống, chân bước liên tục, trường kiếm huơ cao đang nhìn về phía Ngọc Tử.
Khi thấy Ngọc Tử nhìn lại, ông lập tức mỉm cười, vẫy vẫy tay với nàng.
Ngọc Tử vội vàng chạy về phía cha.
Chỉ chốc lát nàng đã đi tới nhóm cuối hàng.
Vừa bước vào hàng, cả người Ngọc Tử cảm thấy ấm áp. Bởi vì bốn phía có khoảng mười ngọn lửa lớn vây quanh, những ngọn lửa đỏ bừng bừng đang bức ra hơi lạnh từ trong cơ thể nàng.
Người thanh niên tuấn mỹ đứng trên cao kia, tay phải vỗ kiếm phát ra tiếng ong ong vang dội, hắn lại cất cao giọng hát: “Trời cho ta sinh, đất cho ta lớn, muôn vàn tà bệnh, vì ta kém đức mà xâm, vì ta sợ hãi mà lăng. Ta muốn hát to để trừ tà, ta muốn múa kiếm để nghênh đón mặt trời. Hây!”
“Hây”
Trong mấy trăm tiếng hô, những người làm việc vặt gõ trống cũng bước theo những kiếm khách, xoay trái xoay phải.
Ngọc Tử đi theo sau mọi người, nghiêm túc bắt chước động tác của bọn họ.
Trong tiếng trống “thùng, thùng”, người Ngọc Tử càng lúc càng nóng, dần dần, nàng có thể thấy trên người mọi người đều bốc ra một làn khói trắng.
Ngọc Tử vừa múa vừa nhìn về phía phụ thân. Dưới ánh lửa, ông múa rất hăng say, thậm chí Ngọc Tử còn thấy trán ông đã toát mồ hôi.
Cách này thực ra rất được, vận động như vậy phụ thân hẳn sẽ không bị bệnh. Ngọc Tử nghĩ tới đây, sự sợ hãi tích tụ trong lòng đã tiêu tan đi phân nửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện