[Dịch]Ngọc Thị Xuân Thu - Sưu tầm

Chương 139 : Nam phu nhân cản đường

Người đăng: 

.
Ngọc tử giơ tay lên ngăn cản môt thực khách đang muốn bước lên định giải thích. Nàng bước lên phía trước một bước. Ngọc Tử chắp tay hướng về phía Nam phu nhân, nhưng lại không để ý tới nàng ta, mà hướng về phía cô gái che mặt ở phía sau, cất giọng ngạc nhiên hỏi: “Vị kiều kiều này trông thật quen mắt. Sao ở trong vương cung còn che mặt lại, chẳng lẽ cũng là thích khách?” Ngọc Tử vừa dứt lời, trong ánh mắt của cô gái che mặt kia đã tràn đầy lửa giận. Nàng ta trừng mắt nhìn Ngọc Tử, hét lên: “Mẫu thân, nữ nhi không muốn nhìn thấy Ngọc cơ này, hãy giết nàng đi!” Đó chẳng phải là thanh âm của thập ngũ công chúa. Tiếng quát của thập ngũ công chúa vừa dứt, Ngọc Tử cũng không đợi Nam phu nhân lên tiếng, vừa lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, vừa chỉ vào thập ngũ công chúa, ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi, ngươi, ngươi là thập ngũ công chúa?” Trong nháy mắt, vẻ mặt nàng biểu hiện như chợt hiểu ra điều gì, rồi tiếp lời, “Trách không được, công chúa giữa ban ngày thế này phải che mặt. Ta nghe đồn công chúa bị thích khách chém một đao trên mặt, trông hết sức quỷ dị, đến Đại vương cũng phải sợ hãi khi nhìn thấy.” Những lời này của Ngọc Tử vừa thốt ra lập tức làm cho đám đông phụ nhân kia xôn xao hẳn lên. Lời mà Ngọc Tử vừa nói ra ban nãy hoàn toàn là sự thật, nhưng cho tới lúc này, cũng chưa có người nào dám ở trước mặt Nam phu nhân và thập ngũ công chúa châm chọc như vậy! Ngay lập tức, thập ngũ công chúa khóc thét lên một tiếng vô cùng chói tai. Nàng ta run rẩy chỉ vào Ngọc Tử, hổn hển khóc mếu nói: “Khoét mắt, cắt lưỡi của nàng cho ta!” Thấy thập ngũ công chúa khóc lóc như vậy, Nam phu nhân vô cùng đau lòng. Nàng khẽ liếc nữ nhi một cái, rồi hướng về đám võ sĩ, đỏ mặt, phẫn nộ quát lớn: “Lệnh của công chúa, các ngươi còn chưa nghe thấy sao? Ngọc cơ này giả trang nam tử, lừa gạt lấy lệnh bài xuất nhập cung, nhất định là một trong đám thích khách! Hãy bắt lấy nàng ta! Khoét mắt, cắt lưỡi nàng ta!” Đây là lần thứ ba Nam phu nhân ra lệnh cho đám võ sĩ. Đối mặt với cảnh Nam phu nhân nổi giận quát lớn và thập ngũ công chúa khóc lóc nức nở, Ngọc Tử khẽ nhếch môi, vẻ mặt tràn đầy ý cười. Hai võ sĩ bước lên phía trước. Bọn họ giương trường kích lên, ngăn lại đường đi của đám người Ngọc Tử. Đồng thời, từ phía sau bọn họ, hai võ sĩ khác đang hướng về phía Ngọc Tử đi tới. Ngay lúc ấy, từ phía bên trái của Ngọc Tử, một thực khách bước ra. Hắn hướng về phía mấy võ sĩ chắp tay, nhướng mày nói: “Ngọc cơ là phụ nhân, điều này chúng ta đều biết.” Thanh âm của hắn vừa dứt, hai thực khách khác ở phía sau Ngọc Tử đã cất lời, “Đúng vậy, Ngọc cơ có tài năng, vì vậy được công tử nhà ta ủy thác trách nhiệm.” Bọn họ hướng về phía mấy võ sĩ giải thích xong liền quay đầu nhìn về phía đám người Nam phu nhân. Người già nhất trong đám thực khách, Cố quân, tiến lên một bước về phía Nam phu nhân, phẫn nộ quát: “Việc thích khách sao có thể chỉ điểm một cách lung tung như vậy? Thật giỏi a! Diện kiến Đại vương ta phải bẩm báo việc này!” Cố quân vô cùng phẫn nộ, hắn chán ghét trừng mắt nhìn Nam phu nhân cùng thập ngũ công chúa, miệng phun ra một ngụm nước bọt, căm hận thốt lên: “Thật là đám phụ nhân ngu xuẩn, chỉ biết làm hỏng việc!” Nói tới đó, hắn phẫn nộ quát lên: “Mau tránh ra! Nếu làm chậm trễ quân vụ đại sự, các ngươi có thể gánh được trách nhiệm hay không?” Trong mắt các thực khách, những lời nói qua lại giữa Ngọc Tử cùng đám người Nam phu nhân, dù sao cũng chỉ là những lời tranh cãi của đám phụ nhân mà thôi. Tuy nhiên, việc Nam phu nhân đối với việc không biết rõ ràng lại dám cậy thế vu cho Ngọc Tử là thích khách lại là một việc không dễ dàng tha thứ được! Hai võ sĩ vẫn đang giương trường kích chắn đường nghe những lời này của đám thực khách thì không khỏi thẹn đỏ cả mặt, bọn họ nhanh chóng thu lại trường kích, hướng về phía Ngọc Tử cúi đầu, sau khi làm một cử chỉ nhận lỗi xong, bọn họ liền lui về vị trí cũ. Đối mặt với sự giận giữ của đám thực khách này, Nam phu nhân liền ngẩn ra, còn thập ngũ công chúa đang khóc lóc nức nở cũng quên mất phải tiếp tục khóc. Đám cung tỳ cũng lặng lẽ nghiêng người, dạt sang một phía, vì thế, ngăn lại đường đi của đám thực khách, lúc này chỉ còn lại hai mẹ con Nam phu nhân. Ngọc Tử với khuôn mặt mỉm cười, nhấc chân cất bước lên phía trên, vạt áo khẽ quét qua người hai mẹ con nhà Nam phu nhân. Nàng vừa cất bước, bốn thực khách ở phía sau cũng nhanh chóng đuổi kịp. Lần này, tất cả mọi người đều nhìn ra, Ngọc cơ ở trước mắt này, chẳng những thân là một phụ nhân vẫn được tham gia quân vụ đại sự, mà hơn thế nữa, nàng ta còn là thủ lĩnh của đám thực khách đó! Ngay lập tức, mọi người đều trợn trừng mắt, vẻ mặt đều hiện lên chữ, “Không thể tin được!” Ngọc Tử nhanh chóng bước qua chỗ hai mẹ con Nam phu nhân, khi đi ngang qua chỗ bọn họ, nàng khẽ dừng, cười nhẹ nói: “Hai vị, đắc ý sinh kiêu ngạo, nhưng quá kiêu ngạo ắt bị báo ứng. Thập ngũ công chúa vốn là một giai nhân kiều mỵ là thế, mà lúc này lại biến thành quỷ dạ xoa, đây chẳng phải là do quỷ thần trừng phạt hay sao?” Dứt lời, nàng khẽ cười một tiếng, tiếp tục cất bước. Trong lúc bốn thực khách phía sau đi ngang qua chỗ hai mẹ con Nam phu nhân thì có một người vươn tay, đẩy hai mẹ con họ sang một phía. Cảnh tượng diễn ra ở tầng thứ ba của cung điện này được những người xung quanh chứng kiến không sót chút nào, không chỉ là chúng võ sĩ. Vì vậy, trên đoạn đường mà đám người Ngọc Tử đi qua, ở tầng cung điện thứ tư, thứ năm, thứ sáu, đám cung tỳ cũng như cơ thiếp đều há hốc miệng, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Ngọc Tử cùng mẹ con nhà Nam phu nhân. Chẳng mấy chốc, năm người nhóm Ngọc Tử đã đi lên tới tầng thứ chín của cung điện. Khi đám người đi tới dưới bậc thềm ngoài điện nghị sự, Ngọc Tử liền chắp tay hướng về phía kiếm khách đang đứng gác phía ngoài cửa điện bẩm báo, “Thần phụng lệnh công tử Xuất, xin diện kiến Đại vương.” “Mời vào điện.” “Vâng.” Năm người nhanh chóng khom người tiến vào trong điện. Công tử Xuất cùng đám người Tề vương đang ngồi trong gian thiên điện thứ ba ở phía bên phải, nơi có thể chứa tới khoảng bảy chục người. Tề vương, Cam công, Tề thái tử đều đang ngồi trên tháp cao, còn công tử Xuất thì ngồi ở dãy tháp đầu tiên phía bên trái, đang cùng bọn họ nói chuyện. Ở phía sau của công tử Xuất, còn có rất nhiều đại thần và các công tử. Năm người vừa tiến vào điện liền nhanh chóng hướng về phía sau công tử Xuất bước tới. Ngay lúc ấy, thanh âm kinh ngạc của Tề vương liền truyền tới, “Thiếu niên này trông thật quen mắt.” Ngọc Tử liền ngẩng đầu lên. Nàng vừa nhìn lên liền phát hiện đám người xung quanh Tề vương cũng vì lời đó của hắn mà đều hướng nàng nhìn lại. Tề vương cau mày, hắn quay sang phía Cam công ở bên cạnh, hỏi: “Thiếu niên này là người nào a?” Trả lời hắn lại là thanh âm rõ ràng của công tử Xuất, “Bẩm Đại vương, nàng không phải là thiếu niên, mà là một phụ nhân.” Cam công liền hiểu ra, “Hóa ra là Ngọc cơ.” Lời này vừa dứt, chúng thần đều nhíu mày, Tề thái tử trầm giọng nói: “Triệu Xuất, đại sự bậc này, sao ngươi lại có thể để phụ nhân tham gia vào?” Công tử Xuất cười cười, hắn phất phất tay, ra hiệu cho Ngọc Tử tiến lên, nói: “Thái tử chắc còn chưa biết, Ngọc cơ này của ta rất tinh thông thuật tính toán. Trong số tất cả các thực khách của ta, chưa có người nào có thể vượt qua được nàng. Lúc này chiến sự đã tới rất gần, dùng tài năng của nàng ấy vô cùng hữu ích.” Hắn giải thích như vậy liền khiến cho chúng thần đang bất bình cũng phải gật đầu, ánh mắt liền rời khỏi người Ngọc Tử. Tề thái tử vẫn nhìn Ngọc Tử chằm chằm. Lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn láng bóng như bạch ngọc của Ngọc Tử mơ hồ có chút ửng hồng. Cặp mắt của nàng vẫn sáng ngời như trước, nụ cười mỉm trên khóe môi kia thể hiện sự tự tin vào bản thân, khiến cho cả con người nàng như có thêm một phong tư thanh tao khác người. Hắn nhìn nàng một lúc rồi cũng thu lại tầm mắt. Tề vương cũng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Ngọc Tử, đương nhiên, hắn vẫn còn chưa thể tin được, cơ thiếp nhỏ bé trước kia ở trong Tề cung lúc này lại biến thành một thiếu niên khiến người khác không thể dời tầm mắt này. Công tử Xuất buông chén rượu, quay về phía Cam công, cất lời: “Bọn họ có năm người, chuyên phụ trách việc thống kê tính toán. Cam công có gì chỉ bảo, đừng ngại nói với bọn họ.” Cam công còn chưa mở miệng đáp lời, Tề thái tử ở bên cạnh đã nhíu mày, nói: “Công tử Xuất quả nhiên có tài dùng người, ngay cả một phụ nhân, cũng được giao trọng trách.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang