[Dịch]Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Sưu tầm
Chương 72 : Quân Mộ Khuynh ta đã trở lại
.
Edit: Zi
Có điều, bọn ma thú này đêm nay ở đây, không thể thương lượng để chúng nó ở xa một chút được sao?
Quân Mộ Khuynh đi tới khu nhà gỗ, ngồi lên chiếc ghế, nhìn bố trí đơn sơ ở đây, cũng không có cảm giác gì, Bá Hiêu đã đi tới bên cạnh nàng, thấy bộ dáng nghẹn khuất của bọn người kia trong lòng vô cùng vui sướng, hình như nó có chút hiểu được tại sao lúc Lạc Du trở về, lúc nhắc tới Quân Mộ Khuynh lại lộ ra biểu tình đó.
“Cô nương, đám ma thú kia…” người dẫn đầu chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, đám ma thú kia ở đây, đừng nói người của ngũ đại gia tộc không ngủ được, bọn họ cũng không ngủ được nè.
“Các ngươi yên tâm, chúng nó sẽ không động tới các ngươi.” Quân Mộ Khuynh đạm mạc nói, Thánh thú, thần thú đều ở đây, đám huyễn thú, linh thú đó làm gì có gan, nàng vốn là định tìm đủ một trăm đầu ma thú, hù chết bọn họ, ai biết Phong thiên bồn địa này ma thú thật là hiếm, toàn là trốn ở tận sâu, lại cách nhau quá xa, nàng lười.
“Nhưng mà…”
“Vừa rồi các ngươi đã tin ta, bây giờ cũng nên tin ta, ta sẽ không làm thương tổn các ngươi.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, tốt xấu gì bọn họ cũng đã cho nàng một chỗ ngủ, này là được rồi, không cần giống như người của ngũ đại gia tộc, ngủ ngoài trời, nửa đêm không chừng lại…
“Nam Cung Nặc cảm ơn cô nương đã giải vây.” Nam tử dẫn đầu chắp tay cảm kích nói, nếu không phải nhờ vị cô nương này, tối nay bọn họ đã bị người của ngũ đại gia tộc cướp chỗ.
“Ta không có giúp các ngươi cái gì, các ngươi cũng không cần cảm ơn ta, các ngươi đều biết tên ta, không cần gọi cô nương, gọi trực tiếp tên ta là được rồi.” Cô nương cô nương, cũng đã hơn một năm không gặp người của lính đánh thuê công xã, không biết Huyết Nguyệt dong binh đoàn thế nào rồi.
“Sao được chứ, cô nương là vì chúng ta mà thiếu chút nữa đã đánh nhau với người của ngũ đại gia tộc.” nếu như gọi thẳng tên nàng, quá bất kính.
“Cô nương, ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao đám ma thú ấy lại nghe theo lời ngươi không?” mấy người đứng ở phía sau Nam Cung Nặc nhao nhao ùa lên, bọn họ đều hiếu kỳ, chỉ vì bọn họ ở đây nhiều năm như vậy, đừng nói là ma thú, ngay cả sủng vật thú đều rất ít thấy, vốn ở đây có rất nhiều ma thú, nhưng lại bị mạo hiểm hội giết sạch rồi, sau đó ma thú cũng rất ít khi ra ngoài, người của mạo hiểm hội cũng đã đi gần hết.
Quân Mộ Khuynh cười mà không nói, nàng cũng không thể nói đây đều là công lao của cô nương bên cạnh nha, đến lúc đó nếu như Bá Hiêu bị vây nên nổi nóng lên thì nàng làm sao bây giờ, nàng có chút lo lắng.
“Cô nương, ngươi là người Quân gia, vì sao lại bị mấy người đó bắt nạt…” được rồi, cuối cùng là nàng đi bắt nạt người khác.
“Sau này các ngươi sẽ biết, phong thiên bồn địa, tại sao lại gọi tên này?” Quân Mộ Khuynh đã sớm muốn hỏi tới, mặc dù bồn địa này rất lớn nhưng cũng không đến mức gọi là phong thiên chứ.
Nam Cung Nặc liếc thủ hạ một cái, khẽ nói: “Là vì xung quanh phong thiên bồn địa cao vút, không nhìn thấy đầu cùng nên mới được xưng là phong thiên bồn địa, chúng ta ở đây chỉ là một góc của bồn địa, cũng là địa phương ít ma thú nhất, nếu như bình thường không có đồ ăn thì chúng ta mới đi ra xa một chút, đi giết ma thú.” Nam Cung Nặc đem những toàn bộ hiểu biết nói cho Quân Mộ Khuynh, bọn họ vẫn còn chưa hết sốc vì chuyện vừa rồi đâu.
“Các ngươi biết Nam Cung Tuệ chứ?” Quân Mộ Khuynh đột nhiên nghĩa tới bốn người mà Bá Hiêu cứu lúc sáng.
“Đó là cha của ta, cô nương biết hắn sao?” Nam Cung Nặc hưng phấn hỏi.
Cha? Thảo nào, “Gặp qua một lần, các ngươi còn có chuyện gì không?” Quân Mộ Khuynh hỏi, mặc dù còn sớm, nhưng nàng có chút chuyện cần nói với Bá Hiêu.
“A, cô nương, chúng ta đi trước, có chuyện cứ gọi một tiếng là được.” Nam Cung Nặc nói, nghĩ tới việc ra ngoài có mấy chục ma thú đều là của nàng, hắn liền cảm giác là mình lo xa quá rồi, muốn lo thì tự lo cho mình ý, không cần phải lo cho nàng.
Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, cũng gật đầu, dù sao người ta cũng có lòng.
Sau khi mọi người rời đi, Quân Mộ Khuynh mới mở miệng: “Tiêu, ngươi bảo bọn ma thú kia, nửa đêm mới rời đi, không cần sớm quá, cũng không cần muộn quá.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh càng sâu, con ngươi đỏ đậm làm cho người ta không khỏi sợ hãi.
“Rõ.” Bá Hiêu bây giờ đối với lời của Quân Mộ Khuynh chính là bảo đâu làm đấy, không tại sao cả, Bá Hiêu chỉ cảm giác, nghe lời Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ có nhiều chuyện tốt, làm ma thú quá lâu, nó cũng muốn thử cảm giác làm người như thế nào, vốn cho rằng làm người rất nhàm chán, nhưng mà xem ra, không những không buồn chán mà còn rất thú vị.
“Thiểm Điện đâu?” Quân Mộ Khuynh nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Thiểm Điện đâu cả, không khỏi hiếu kỳ, tên kia đi đâu rồi.
“Nó còn đang ở trước mặt đám ma thú kia diễu võ giương oai.” Nhìn thấy mấy ma thú kia tôn sùng nó, Bá Hiêu biết tên kia căn bản không cần dạy, tự nhìn tự học, chỉ là còn chút nhát gan thôi.
“Sau khi dặn dò bọn chúng thì đi nghỉ ngơi đi.” Đêm nay sẽ có kịch hay, nàng ngủ trước một giấc mới có tinh thần xem kịch vui.
“Vâng.” Bá Hiêu quay người rời đi, thân ảnh nhỏ gầy, không ai có thể nghi ngờ một nữ tử nhu nhược như thế sẽ là một Beamon thú khí phách mạnh mẽ.
Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Bá Hiêu rời đi, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra đây là một bắt đầu tốt, Bá Hiêu chịu nghe lời nàng, nàng không nắm chắc có thể đánh bại được Thánh thú, nếu có chuyện, nhất định sẽ rất phiền phức.
Có điều, người phiền phức bây giờ chính là người của ngũ đại gia tộc, Quân Mộ Khuynh đi ra cửa, nhìn về nơi phát ra âm thanh hoảng sợ, nụ cười trên mặt dần dần rút đi, thay vào đó là vẻ mặt băng lãnh, không có một chút nhiệt độ.
“A a a!”
“A!”
“Cứu mạng!”
“Ta ngất.”
“Trưởng lão mau cứu chúng ta.”
“Ma thú!”
“…”
Lúc nửa đêm, thanh âm kinh thiên động địa ở khu đất trống vang lên, làm cho mọi người giật mình.
Người của Nam Cung Nặc vội vã bò dậy, chỉ thấy con cháu của ngũ đại gia tộc nhao nhao hét chói tai, mà bên cạnh bọn họ chẳng có một thứ gì, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
“Nặc, chẳng lẽ từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy qua ma thú sao, nên mới sợ hãi như vậy?” nam tử đứng sau lưng Nam Cung Nặc hiếu kỳ nhìn xung quanh, bọn họ cũng đâu có làm gì, làm gì mà kinh hoảng đến vậy chứ, còn có đống lửa kia, chẳng lẽ bọn họ định ngồi ở đó cả đêm không ngủ à?
“Sẽ không, người của ngũ đại gia tộc yêu cầu rất cao, không phải cứ nửa năm chúng ta đều thấy một nhóm người đi qua đây rèn luyện sao?” nửa năm rèn luyện một lần, yêu cầu này còn không cao sao? Những người này vì sao lại như vậy, bọn họ nhìn không rõ.
“Cứu mạng!”
“Mẹ ơi, mau tới cứu con!”
“…”
“A a a a …”
Những thanh âm này vô cùng thê thảm, kinh hãi, nhưng chẳng có ai tới cứu họ.
“Nửa năm rèn luyện một lần?” thanh âm lạnh băng vang lên sau lưng, mọi người lập tức xoay người, liền thấy Quân Mộ Khuynh đang khoanh tay trước ngực, đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt châm chọc nhìn một màn cách đó không xa.
“Đúng vậy, hằng năm ở phong thiên bồn địa đều đón hai lần con cháu ngũ đại gia tộc tới rèn luyện, có điều trước giờ là do các trưởng lão dẫn tới, bọn họ cũng rất đàng hoàng, có điều nghe nói năm nay ngũ đại gia tộc thương lượng, để bọn họ một mình đến đây một ngày, ngày mai trưởng lão mới tới.” những chuyện này là do bọn họ nghe được mấy người kia nói chuyện phiếm, nếu không bọn họ cũng không biết.
“Vậy bọn họ thật đúng là thảm.” Quân Mộ Khuynh chế nhạo nói.
Thảm, đều là do ngươi ban tặng nha.
Người của mạo hiểm hội vuốt vuốt mũi, nhịn cười, người của ngũ đại gia tộc luôn luôn uy phong, lần này chỉ sợ là mất mặt.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn Bá Hiêu, khó có được một ma thú cũng thích xem kịch vui, nàng còn tưởng chỉ có mỗi Hỏa Liêm mới thế, xem ra thánh thú cũng vậy.
“Ừm.” Bá Hiêu không thích nói chuyện nhiều, phần lớn đều là dùng một chữ, có lúc lại tùy tiện ừ một tiếng, Quân Mộ Khuynh cũng không để ý, không thích nói chuyện không phải là chuyện xấu, chỉ cần còn nói là được rồi.
“Chậc chậc…” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng lắc đầu, đám ma thú kia có làm gì đâu, chỉ là dọa một chút thôi, lại sợ đến vậy à?
“Tiêu.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng kêu một tiếng, cứ la lối ầm ĩ như vậy, ai mà ngủ được.
Bá Hiêu gật đầu, lập tức lắc mình một cái biến mất ở trước mắt mọi người, thân ảnh nhỏ gầy ở trước mặt ma thú, đột ngột như vậy, nhưng ma thú lại vô cùng cung kính với nàng.
“Cút!” một chữ lạnh lẽo phun ra, thân ảnh màu vàng hờ hững xoay người rời đi.
Ma thú như là nhận được giải phóng, nhanh chân chạy nhanh như chớp, mấy chục con ma thú trong nháy mắt đã biến mất, Thiểm Điện lăng lăng nhìn bóng lưng bọn chúng biến mất, nó cảm thấy, Bá Hiêu lợi hại, nhưng chủ nhân là lợi hại nhất, vì chủ nhân không cần tự mình ra tay, bọn chúng đã đủ sợ rồi.
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn ma thú rời đi, trong lòng không khỏi run lên, thật lâu cũng không hoàn hồn lại được.
Sau khi ma thú rời đi, đám người kia mới an tĩnh lại, nhìn Bá Hiêu trở về, Quân Mộ Khuynh xoay người quay về gian phòng mình, ầm ĩ như thế mà cũng không đánh thức được Chi Chi. Thật bội phục nó.
Dù cho ma thú đã rời đi rồi, nhưng người của ngũ đại gia tộc cũng không ngủ được, bọn họ hoảng sợ chờ mặt trời lên, rốt cuộc cũng biết được cảm giác cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, mấy canh ngờ ngắn ngủn mà làm bọn họ cảm thấy như trải qua một năm rồi.
Ánh bình minh chiếu sáng, tất cả mọi người lập tức đứng lên, không dám rời đi, nhưng lại chờ mong những người kia đến, chỉ cần các trưởng lão tới, bọn họ có thể rời khỏi đây rồi, không cần gặp phải đám ma thú đấy nữa.
Đêm qua, bọn ma thú kia không có tới gần bọn họ, nhưng cũng đã rất đáng sợ, vô cùng khủng bố, nếu hôm nay còn bị như vậy, nhất định sẽ điên mất.
Quân Lạc Dương nắm tay, hắn đã ăn đan dược, ngón tay mềm rũ im lặng nói cho hắn biết, ngón này đã hoàn toàn bị phế, sau này không thể sử dụng được nữa.
“Quân Mộ Khuynh! Ta nhất định phải giết ngươi, nhất định!” Quân Lạc Dương nhìn ngón tay bị phế, hung ác nói, hắn nhất định phải giết Quân Mộ Khuynh, nhất định phải giết Quân Mộ Khuynh báo thù cho ngón tay bị phế.
“Lạc Dương, ngươi đừng suy nghĩ nữa, Quân Mộ Khuynh có thần thú, thần thú có thể điều khiển linh thú, ngươi đấu không lại nàng.” Người ngồi bên cạnh Quân Lạc Dương thở dài nói, hoàn hảo Quân Mộ Khuynh chỉ là đàn đấu, không động thủ thực sự, nếu nàng thật để bọn ma thú kia ra tay, một trăm người bọn họ nhất định sẽ trở thành bữa cơm cho bọn chúng.
“Không cần ngươi quan tâm.” Quân Lạc Dương hừ nhẹ một tiếng, ca ca hắn là Quân Lạc Phàm, ca ca nhất định sẽ báo thù cho hắn.
Người nọ thấy Quân Lạc Dương không nghe, liếc một cái, xoay người rời đi, không thèm nhìn hắn nữa, cùng Quân Mộ Khuynh đấu, nhất định sẽ chịu thiệt, người ta có thần thú, ngươi có không?
“Vì sao các ngươi lại ở đây?” thanh âm vang lên như sấm, đám người chờ trời sáng mới dám ngủ lập tức giật mình tỉnh dậy, đứng lên, nhìn thấy mười mấy vị trưởng lão đang trừng mắt nhìn bọn hắn, bọn hắn đều nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Hỏi các ngươi sao không trả lời?” tên nào mặt cũng sưng vù, để bọn chúng tới sớm một ngày liền thành như vậy.
“Trưởng lão, chúng ta… chúng ta gặp phải ma thú.” Thanh âm yếu ớt truyền ra, đầu mọi người càng cúi thấp, không dám nhìn mấy vị trưởng lão trước mặt.
“Gặp phải ma thú gì chứ, chỗ này sao có thể có ma thú, các ngươi đánh nhau có phải không?” bị bọn họ làm tức chết rồi, mỗi lần rèn luyện lại xuất hiện chuyện này, toàn là đánh nhau.
Nghe trưởng lão nói bọn họ đánh nhau, mọi người lập tức ngẩng đầu, trăm miệng một lời trả lời: “Không có!” lần này còn chưa kịp đánh đã bị ma thú đánh.
“Bộ dáng này của các ngươi mà còn dám chối.” dù có gặp phải ma thú cũng sẽ không có nhiều ma thú công kích đồng thời đựơc, phong thiên bồn địa không phải là lần đầu bọn họ tới.
Tất cả mọi người lại cúi đầu, không dám lên tiếng, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, bọn họ không nhịn được run lên, quá kinh khủng, huyễn thú, linh thú, toàn bộ đều đánh bọn họ, Quân Mộ Khuynh phất tay một cái, bọn chúng liền dừng lại, nói một câu, bọn chúng liền ra tay thật độc.
Phế vật ngu ngốc, có phế vật ngu ngốc nào như vậy? Trong tay có ma thú, nghe lệnh của nàng, ai có thể biến thái hơn Quân Mộ Khuynh, ngay cả Quân Lạc Phàm cũng không thể.
Không có người có gan dám lên tiếng nói về chuyện ngày hôm qua, nếu bọn nói cho trưởng lão biết, Quân Mộ Khuynh mất hứng lại đem ma thú ra, dẫm một cước, trăm người bọn họ nhất định chết chắc.
Thấy tất cả im lặng, mấy trưởng lão cũng không có cách nào, bọn họ đau đầu nhìn đám hậu bối cúi đầu, không có một chút tin tưởng, bộ dáng sợ hãi này, bọn họ đều là hi vọng đời mới của gia tộc, sao lại thành ra dạng này.
“Trưởng lão!” vẻ mặt Quân Lạc Dương yếu ớt, chậm rãi đi tới trước mặt Quân gia trưởng lão, run rẩy vươn ngón tay bị Quân Mộ Khuynh phế.
“Đây là ai làm?” Quân gia trưởng lão trừng đám người phía sau Quân Lạc Dương, mới một đêm, sao có thể thành ra như vậy, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, là ai ác độc như thế, lại to gan dám đả thương con cháu Quân gia.
Không ai dám lên tiếng, hơi thở lạnh băng đập vào trước mặt, mọi người nhao nhao lùi về sau, kinh hoảng ngẩng đầu.
“Thấy không? Quân gia trưởng lão hỏi các ngươi, không trả lời không phải là rất không lễ phép sao?” thanh âm châm chọc vang lên, mười mấy trưởng lão lập tức xoay người, thân ảnh đỏ rực đập vào mắt, nhất thời, trên khuôn mặt già nua của bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quân Mộ Khuynh cười như có như không nhìn mấy người đang kinh ngạc nhìn mình, hai tay chắp đằng sau, khí tức trên người tản ra, làm cho mọi người đều có cảm giác muốn cúng bái.
“Ngươi… Ngươi là Quân Mộ Khuynh?” Quân gia trưởng lão nói, mấy năm không gặp, Quân Mộ Khuynh cùng lúc trước hoàn toàn khác, rốt cuộc là có chuyện gì.
“Ta còn không biết mình rất nổi tiếng nha, không chỉ để cho con cháu Quân gia liếc mắt một cái liền nhận ra, ngay cả Quân trưởng lão cũng có thể nhận ra, ta phải xấu hổ hay vinh hạnh đây?” thanh âm châm chọc không chút nào lưu tình, chui vào trong tai Quân trưởng lão.
“Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy bản trưởng lão, sao có thể vô lễ như vậy, Quân Ly đã dạy dỗ các ngươi như thế…”
“Phanh!” trưởng lão kia chỉ thấy hoa mắt, cảm giác có một cơn sóng ập tới, người đã bị đánh bay ra một trương, hắn vừa định đứng dậy thì thân ảnh đỏ rực lập tức xuất hiện trước mặt.
Thanh âm lạnh lẽo như băng ngàn năm truyền ra: “Sỉ nhục cha ta, đừng nói ngươi chỉ là trưởng lão dòng bên Quân gia, cho dù Quân Thương Lan ở đây, ta cũng giết không tha!” Hỏa diễm tuôn ra, kim sắc hỏa diễm ở trước mặt mọi người bay đi, vị trưởng lão kia của Quân gia ngay cả tro cũng không còn, biến mất ở trước mặt mọi người.
Tĩnh, còn lại chỉ là một mảnh tĩnh lặng vô cùng, một đám người dại ra đứng tại chỗ, ngay cả gió cũng ngừng thổi, cứ như thời gian đã ngừng lại.
Mấy trưởng lão khác của Quân gia há miệng, không thể nói được gì, nàng… nàng thế nào… sao có thể?
“Quân Mộ Khuynh, ngươi thật to gan.” Cũng không biết là ai hoàn hồn đầu tiên, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lấy lại tinh thần, thân thể run rẩy nhìn Quân Mộ Khuynh khát máu.
Nàng lúc này giống như la sát địa ngục, một thân đỏ rực, vô cùng khát máu, chói mắt, nhưng lại không cho bọn họ một chút ấm áp nào, chỉ có cái lạnh lẽo đam vào xương cốt, mà khí phách cả nàng, làm cho người ta cảm thấy, nàng là vương giả, làm người ta sợ hãi.
“Hôm, nay, Quân, Mộ, Khuynh, đã trở lại!” từng chữ từng chữ, khí phách cuồng vọng vang lên, đập vào trong lòng mỗi người, nói cho mọi người biết, Quân Mộ Khuynh nàng đã trở về rồi.
“Nói xấu cha ta một câu, nghiền xương thành tro! Người hãm hại ta, chết! Hãm hại người nhà ta, giết!” khí phách cuồng ngạo không che lấp tung bay giữa trời, nặng nề tiến vào trong lòng mọi người.
Mọi người trừng lớn nhìn thân ảnh đỏ rực kia, bọn họ hẳn nên cười nhạo, cười Quân Mộ Khuynh ngu ngốc, phế vật, dám nói lời như thế, nhưng bọn họ có dùng hết lực cũng không thể nặn được nụ cười, trong lòng lại vô cùng tin tưởng lời nàng nói.
Bọn họ tuyệt đối tin Quân Mộ Khuynh dám làm như thế, cũng có đủ khả năng làm được, bất luận là ngũ đại gia tộc hay là kẻ nào, chỉ cần có ai đó làm một chuyệ như nàng nói, nhất định sẽ bị nghiền xương thành tro, không ai có thể trốn thoát.
Người của mạo hiểm hội vội vã chạy tới, lại nghe thấy lời khí phách cuồng vọng kia, ngoại trừ chấn động chính là khiếp sợ, một thân ảnh đỏ rực cao ngạo đứng ở đó, bọn họ lại có ý nghĩ muốn cúi người cúng bái,
Bá Hiêu yên lặng đứng một nơi, sau khi từng chữ của Quân Mộ Khuynh được nói ra, nó cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nó có cảm giác, người này, cũng chính là chủ nhân của nó, nàng đứng thẳng tắp ở nơi đó, thân ảnh nhỏ gầy nhưng không ai có thể lờ nàng được, khí thế trên người tản ra, giống như vương giả đứng ngạo nghễ trên cao, chờ quần hùng quỳ lạy.
Nó đột nhiên cảm thấy, ở bên cạnh chủ nhân, nhất định sẽ không bình thường vô vị, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chủ nhân trở thành viên minh châu chói mắt kia, là vương giả khí phách nhất, cũng vào giờ phút này, một Bá Hiêu ngông nghênh hoàn toàn thần phục dưới thân ảnh kia.
Thân ảnh đỏ rực đứng ngạo nghễ trên trời, lạnh lùng băng lãnh, nhưng con ngươi đỏ đậm lại tinh xảo vô cùng, thân ảnh lãnh khốc ngạo nghễ, ở trong thiên địa vô cùng chói mắt, một gió thổi qua, mọi người yên lặng đứng ở nơi đó, dại ra, quên mất tình huống hiện tại, trong mắt, trong đầu, trong lòng đều dừng lại duy nhất một điểm, chính là ở thân ảnh đỏ rực kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện