[Dịch]Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Sưu tầm

Chương 46 : Một lần so với một lần thô hơn

Người đăng: 

.
Edit: Zi Vạn dặm trên trời đột nhiên xuất hiện mây đen, mây đen trên trời cuộn cuộn, như sắp nổi lên cái gì. Quân Lạc Phàm sắc mặt trầm xuống, biểu tình có chút co quắp, hắn không tin Quân Mặc lúc này lại tấn chức, mười tám tuổi kỹ tôn sư, đó sẽ là một truyền kỳ mới, không, không có khả năng, nhưng mây đen trên đầu bọn hắn lại như nói cho hắn biết đây đích thực là chuẩn bị tấn chức. Quân Mặc nhìn bầu trời, yên lặng quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, chỉ thấy nàng lộ vẻ bất đắc dĩ, liền biết lôi điện này là do nàng gọi, điều này làm hắn kinh hãi không ít, mấy hôm trước Khuynh nhi mới chỉ là bảy cấp đại kỹ sư, mây đen lâu vẫn chưa đánh xuống, đây là tấn chức gì? Quân Mộ Khuynh khổ não nhìn mây đen trên trời, nàng thật hoài nghi ông trời là có thù với nàng, đây không phải là muốn trực tiếp nói cho Quân Lạc Phàm mình có năm loại nguyên tố sao? Trên khuôn mặt già nua của ba vị trưởng lão càng thêm phẫn hận, chuyển hóa dại ra, trong nháy mắt ba người hóa đá, chuyện nghịch thiên này là ai kêu tới? Sáu con mắt bắn về hai người đối diện, chính xác mà nói, là hướng về phía Quân Mặc, ai cũng không nghĩ tới cái thiên phạt kinh người như vậy là do Quân Mộ Khuynh kêu tới. Mây đen cuồn cuộn đến, bao phủ trên đầu Quân Mặc cùng Quân Mộ Khuynh, tia chớp màu tím nóng lòng muốn ra, âm thanh răng rắc trên không trung không ngừng vang lên. Đối kháng giữa năm người cũng không giảm bớt chút nào, Quân Mặc sắc mặt cũng đã bắt đầu trắng bệch, nhưng xét về lực đối chống, so với Quân Mặc, bốn người kia vẫn tốt hơn, bọn họ không cần toàn lực, chính là đợi cho tinh thần lực Quân Mặc tiêu hao hết, đến lúc đó chẳng ai có thể cứu được hai người họ. “Hỏa chi tan lá chắn!” Quân Mộ Khuynh thấy Quân Mặc khổ sở, không thèm để ý tia chớp trên đầu, nàng tuyệt không cho phép bất kỳ nào thương tổn thân nhân của mình, phụ thân biến mất ngay trước mắt nàng đã đủ rồi, nàng không hy vọng vì mình mà người thân phải mất đi. “Khuynh nhi!” Quân Mặc trầm giọng kêu lên. “Quân Mộ Khuynh, lần này không phải là ta học người khác, thủy chi lăng tên!” Trên mặt Quân Lạc Phàm treo lên một mạt tươi cười âm hàn, lăng tên màu lam xuất hiện trong tay hắn, hắn dùng lực đẩy, lăng tên rất nhanh chạy ra, xuyên qua hỏa lá chắn của Quân Mộ Khuynh, nàng muốn ngăn tụ đấu kỹ cũng không còn kịp, mũi tên bay vào ngực nàng, lăng tên hóa thành một cỗ hàn tuyền, biến mất trong thân thể nàng. Một cỗ hàn ý xông thẳng lên đầu, Quân Mộ Khuynh bưng ngực đang rỉ máu, trên mặt từ từ lạnh lẽo, thân thể nàng cứng dần, chậm rãi ngồi xuống, máu tươi trước ngực không ngừng chảy ra, trên mặt đất rất nhanh tràn đầy máu của nàng. (Huhuhu) “Quân Lạc Phàm!” Quân Mặc hét lên, nhưng hắn không dám động nửa phần, chỉ cần hắn thu hồi đấu kỹ, Quân Lạc Phàm sẽ có cơ hội thương hắn, không có hắn bảo hộ, Khuynh nhi nhất định sẽ rơi vào tay bọn họ, không được, tuyệt đối không được. “Ha ha… các ngươi phải chết, phải chết!” Quân Lạc Phàm ngửa mặt lên trời cười to, khi hắn nhìn thấy mây đen đang tụ tập trên trời, sắc mặt lại chìm xuống lần nữa. “Lạnh quá!” Quân Mộ Khuynh hoàn toàn rơi vào trạng thái vô thức, nàng chỉ cảm thấy băng lãnh, mọi chuyện xảy ra bên ngoài nàng không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy được, chỉ cảm thấy lạnh, cả người nàng đều muốn đóng băng, dùng hỏa nguyên tố làm ấm thân thể cũng không có một chút hiệu quả. “Khuynh nhi, ngươi tỉnh, tỉnh, tỉnh!” Quân Mặc gấp đến độ kêu to lên, trong lòng hắn reo hò, nàng không thể hôn mê, tuyệt đối không thể, nếu không nàng sẽ không thể tỉnh lại được nữa, ngàn vạn lần không thể. “Mệt quá, muốn ngủ quá!” Quân Mộ Khuynh vẫn ở trong thế giới của mình, đối với sự tình bên ngoài không biết chút gì. “Khuynh nhi, không thể! Không thể!” “Gọi đi, gọi nữa đi, nàng không nghe được đâu, trúng thủy lăng tên của ta, nàng nhất định sẽ chết!” Quân Lạc Phàm đột nhiên trở nên vô cùng ưu nhã, tươi cười quân tử, ôn nhu nhìn Quân Mộ Khuynh đang chậm rãi ngủ say, nàng nói là hắn học trộm người khác? Không sai, đem nước ngưng thành băng đích xác là học Xích Quân, bất quá, một chiêu này Xích Quân cũng không làm được. “Quân Lạc Phàm, ngươi hèn hạ!” Quân Mặc phun một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng lúc này hắn càng không dám động, cũng không thể động. “Các ngươi chết, ai cũng sẽ không biết sự tình hôm nay! Mà ta, vẫn là Quân gia đệ nhất thiên tài như cũ!” Quân Lạc Phàm ưu nhã cười, thứ xuất, con vợ cả, chẳng nói rõ cái gì cả? Thắng, mới là trọng yếu nhất. “Chậc chậc… Đây mới là bản chất thật của đệ nhất thiên tài, còn có ba lão đầu các ngươi nữa.” Một đạo lục quang thoáng qua, ba vị trưởng lão đứng phía sau Quân Lạc Phàm lập lức ngã xuống chết tại chỗ. (Ta khoái) “Ai? Là ai?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện làm trong lòng Quân Lạc Phàm tuôn ra một cỗ bất an không hiểu rõ. Áo bào màu xám bay múa trên không, khuôn mặt tuyệt thế không có nửa điểm biểu tình, nam tử chậm rãi từ đối diện đi tới, mỗi bước đi đều có một trận gió nhẹ thổi qua. “Đệ tử ta xem trọng mà ngươi cũng dám tùy ý thương tổn sao? Người Quân gia sao? Mau cút về Âm Nguyệt thành!” Tay áo bào màu xám vung lên, lục sắc quang mang bức thẳng hướng người đối diện, Quân Lạc Phàm còn chưa kịp thu hồi đấu kỹ đang đối phó với Quân Mặc, liền bị một cỗ lực lượng cường đại đánh chụp ngã trên mặt đất. Quân Lạc Phàm không đếm xỉa đến máu tươi trên miệng, kinh hoảng nói: “Ngươi là ai?” Đệ tử hắn nhìn trúng? Là ai? Là Quân Mặc hay là Quân Mộ Khuynh? “Ngươi không có tư cách biết, cút!” Nam tử rống lớn một tiếng, một trận lốc tuôn ra từ phía sau, Quân Lạc Phàm liền bò chạy ra cửa, nhưng sao có thể nhanh bằng cơn lốc, mới bước được hai bước, hắn liền bị cơn lốc cuốn đi, thổi bay ra khỏi đại viên Quân gia. Quân Mặc vội vàng chạy đến bên người Quân Mộ Khuynh, không ngừng kêu lên: “Khuynh nhi! Khuynh nhi, ngươi tỉnh tỉnh! Không thể ngủ, không thể, ngươi còn muốn đi tìm cha mà, không thể ngủ!” “Ngươi nhanh ly khai khỏi tiểu nha đầu này, thiên phạt của nàng ngươi chịu không nổi đâu.” Gió nhẹ thổi đến, chậm rãi đem Quân Mặc ly khai, gió vô hình khóa bước chân Quân Mặc lại, dù hắn dùng lực thế nào cũng không thể tới gần Quân Mộ Khuynh được nửa bước. Mây đen cuồn cuộn sôi trào trên không trung, các tia chớp màu tím va chạm vào nhau, phát ra âm thanh khủng bố, Quân Mặc không kịp phản ứng, trong mắt hắn giờ này chỉ có mỗi Quân Mộ Khuynh. “Nếu ngươi muốn nàng chết thì cứ qua đi.” Thanh âm bình thản vang lên, thành công khiến Quân Mặc dừng lại. “Tiền bối, Khuynh nhi sẽ không có việc gì chứ?” Quân Mặc ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn, trong lòng tuôn ra lo lắng. “Không biết.” ‘Răng rắc!’ Tia chớp tráng kiện rất nhanh hạ xuống, hung hăng đánh vào trên người Quân Mộ Khuynh. “Khuynh nhi!” Quân Mặc cảm giác hô hấp mình đều ngừng lại, thế nhưng tia chớp vào trong thân thể Quân Mộ Khuynh lại như đá chìm đấy biển, không một tiếng động. Mây đen cuồn cuộn trên không trung cũng có bởi vậy mà tan đi, trái lại càng thêm trầm hậu, nam tử áo xám cũng nhíu mày, trên trán treo lên ba cái hắc tuyến. Nha đầu này rốt cuộc là cái loại yêu nghiệt gì? Quân Mộ Khuynh ngủ say rốt cuộc cũng có chút phản ứng, nàng từ thế giới băng lãnh đi ra, còn chưa kịp nhìn chuyện gì đã xảy ra, một tia chớp nữa lại hạ xuống, xuyên thẳng vào cơ thể nàng. “Dựa vào! Làm cái gì? Vì sao một lần so với một lần đều thô hơn a!” Dứt lời, Quân Mộ Khuynh tỉnh táo lại một lần nữa sửng sốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang