[Dịch]Nghịch Thế Vũ Thần - Sưu tầm
Chương 48 : Dương Hùng Cường Đại
Ngày đăng: 18:21 12-11-2018
.
-Ầm!
Một phía chiến trường, chỉ thấy Dương Hùng đang vung lên trong tay Hoả Vân Kích, thế công như một đầu man tượng, hung hăng hướng Đại Cương đánh tới.
Dương Hùng lúc này cũng đã không có giữ lại, bộc phát ra bản thân mạnh nhất chiến lực, muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Đối mặt với Dương Hùng cường hãn thế công, Đại Cương trong mắt cũng hiện lên một vẻ điên cuồng, trên thân chiến ý bạo phát.
-Giết!
Đại Cương hai mắt tràn đầy tia máu, gầm lên một tiếng, nguyên khí toàn lực rót vào trong tay chiến phủ, hai chân dẫm lên mặt đất, tư thái như một vị sơn thần đáng sợ.
-Nhân Phủ Quyết, Trảm Sơn Hà!
Theo thanh âm vang vọng của hắn truyền ra, chỉ thấy chiến phủ trong tay thuận thế bổ xuống, trong lúc mơ hồ, tựa như có một đạo phủ ảnh mờ nhạt hiện ra, không chút e đánh về phía Dương Hùng.
-Ầm!
Phủ ảnh điên cuồng bắn ra, cùng với Dương Hùng Hoả Vân Kích va chạm cùng một chỗ.
-Đùng!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, mọi người ánh mắt liền không tự chủ được nhìn sang bên này, bọn hắn muốn biết, Đại Cương có thể chống đỡ được Dương Hùng mạnh mẽ thế công hay không?
Hai cỗ lực lượng đáng sợ tàn phá lẫn nhau, thế nhưng Dương Hùng trên mặt lại hiện ra một tia cười đắc thắng, ngược lại Đại Cương, thì sắc mặt không ngừng tái nhợt, cả người bị ép cho phải hạ thấp xuống.
-Ầm!
Phủ ảnh bị đánh tan, hoá thành từng mảnh tinh quang dần biến mất, Hoả Vân Kích trong tay Dương Hùng không còn thứ gì cản trở, trực tiếp đâm thắng tới trước mặt Đại Cương.
Đại Cương sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc, cắn răng, trên người hình thành vòng bảo vệ cuối cùng do nguyên khí ngưng tụ thành.
Mặc dù vậy, lớp phòng vệ này ở trước mặt Hoả Vân Kích, lại lộ ra yếu ớt không chịu nổi.
-Oanh!
Hoả Vân Kích toàn lực tấn công, đánh mạnh lên người Đại Cương, dễ dàng phá tan lớp phòng vệ do nguyên khí ngưng tụ mà thành, trong giây phút cuối cùng, Đại Cương chỉ kịp đem chiến phủ ngăn trước ngực che đi chỗ yếu hại, thế nhưng hắn như cũ bị lực lượng bên trong một kích kia đánh trong thương, ngực gần như lõm xuống, há mồm phun ra từng ngụm máu tươi, thân hình giống như mũi tên bắn thắng xuống đất.
Mặt đất bị cú ngã này của Đại Cương làm cho rung động đôi chút, mà nơi hắn ngã xuống, đã hình thành một cái hố không cạn.
Lý Nguyên vẻ mặt đắc ý, tên to xác cuối cùng đã bị giải quyết, thật đúng là tốn công hắn lo lắng.
Đồng Tĩnh Vân thì lại xót xa nhìn Đại Cương đang ở trong hố, răng ngà cắn chặt bờ môi đến tái nhợt, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng, Dương Hùng người kia quá cường đại, Đại Cương cho dù liều mạng trọng thương, cũng không ngăn nổi hắn.
Dương Hùng cười lạnh nhìn thân ảnh bên trong cái hố, hắn có thể thấy rõ, Đại Cương thân ảnh đầy máu đang lảo đảo đứng dậy, trên người y phục rách nát nhiều chỗ, thương thể rất nặng.
-Vẫn còn đứng được? Vậy để ta hoá kiếp cho ngươi đi thôi!
Dương Hùng hai mắt loé lên một tia tàn nhẫn, muốn lao lên triệt để giết chết địch thủ.
-Oanh!
Đúng lúc này, từ phía xa đột nhiên truyền tới một tiếng nổ kinh thiên, thu hút sự chú ý của mọi người, để cho Dương Hùng cũng khựng lại.
Chỉ thấy ở nơi đó, toà kia Kim Long Trận quang ảnh đang không ngừng tiêu tán, mà nó trận bàn, trên thân càng là xuất hiện vô số vết nứt, sau đó liền ầm ầm sụp đổ.
Kim Long hư ảnh, đồng dạng vỡ nát, hoá thành quang điểm bay đầy trời.
Trong vô số đạo hào quang kia, ẩn hiện hai đạo thân ảnh đang đứng, chính là Vương Hạo Thần cùng Vân Lan.
Thế nhưng là, để cho mọi người kinh dị nhất, lại là nằm ở dưới đất một người, không phải ai khác chính là Tề Uyên.
Chỉ là lúc này, Tề Uyên thân thể đã không có sinh cơ, trên cổ có một đạo vết kiếm thật sâu lưu lại, máu tươi vẫn còn ở nơi đó không ngừng trào ra.
Vương Hạo Thần cầm kiếm đứng ở gần đó, khuôn mặt anh tuấn có một tia tái nhợt, hắn vừa rồi toàn lực phá vỡ Kim Long Trận trận bàn kết cấu, sau đó liền nhân lúc Tề Uyên còn đang ngẩn người trực tiếp đem hắn chém giết.
Liên tiếp toàn lực xuất thủ như vậy, coi như là Vương Hạo Thần thể nội nguyên khí dồi dào gấp mấy lần thường nhân, cũng không tránh khỏi có chút miễn cưỡng.
Nụ cười trên mặt Dương Hùng, vào một khắc này liền đọng lại, vẻ mặt lần nữa biến thành âm trầm.
Hắn liều mạng giải quyết Đại Cương, cho rằng bọn hắn phe này đã chiếm được lợi thế, lại không nghĩ tới, Vương Hạo Thần so với hắn cũng không chậm, không chỉ phá được Kim Long Trận, còn chém giết Tề Uyên, để cho bọn hắn lợi thế không còn lại chút nào.
-Bất quá như vậy thì sao? Hắn liên tiếp đại trải qua đại chiến như vậy, thể lực nhất định đã tiêu hao không ít! Ta thân là Bát Tinh Vũ Đồ, còn phải sợ một cái Ngũ Tinh Vũ Đồ tiểu tử hay sao?
Dương Hùng nghĩ thầm, lòng tự tin lần nữa khôi phục, sau cùng, hắn mặc dù đối với Vương Hạo Thần cái biến số này rất là ngoài ý muốn, thế nhưng hắn vẫn có lòng tin đè xuống đối phương.
Vương Hạo Thần chưa để ý tới Dương Hùng, ánh mắt nhìn về phía Đại Cương đang lảo đảo trong hố, thân ảnh loé lên liền xuất hiện tại đối phương bên người, đem một viên đan dược đưa cho hắn, nói:
-Đại Cương huynh, mau dùng đan dược hồi phục thương thể!
Đại Cương cũng biết bây giờ là lúc nguy cấp, không có nhiều lời liền nhận lấy đan dược, vừa cảm kích vừa áy náy nhìn Vương Hạo Thần một chút, khàn giọng nói:
-Tiểu huynh đệ, ngươi cố gắng giữ chân Dương Hùng người kia một lát, đợi ta hồi phục thương thể, sẽ nhanh chóng đến giúp ngươi!
Rõ ràng, hắn cũng không cho rằng Vương Hạo Thần có thể cùng với Bát Tinh Vũ Đồ Dương Hùng đối kháng, dù sao người kia chỉ có Ngũ Tinh Vũ Đồ tu vi, liên tiếp chiến đấu như vậy khẳng định đã tiêu hao không ít, mà Dương Hùng thực lực hắn chính là người hiểu rõ hơn ai hết, cho dù là bản thân liều mạng trọng thương cũng chỉ có thể cùng đối phương chiến đấu gần trăm chiêu, hơn nữa đây là bởi vì ban đầu Dương Hùng không có xuất thủ toàn lực, nếu không e rằng hắn ba mươi chiêu có thể đều tiếp không nổi.
Vương Hạo Thần xác thực có thể vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng nếu là nói hắn có thể vượt qua ba cái tiểu cảnh giới chiến thắng Dương Hùng, vậy Đại Cương thực sự rất khó tin tưởng.
Nói rồi, Đại Cương liền đem viên đan dược Vương Hạo Thần đưa cho hắn ăn vào, nhanh chóng tiến vào trạng thái trị thương.
Để cho hắn có chút ngoài ý muốn là, viên đan dược này dược lực cực kỳ hùng hậu, cấp bậc so với bất kỳ một viên đan dược nào hắn phục dụng trước đó đều phải cao hơn nhiều, để cho hắn thương thể hồi phục nhanh hơn không ít.
Thế nhưng muốn trong nháy mắt khỏi hẳn, vẫn là chuyện không thể nào.
Vương Hạo Thần cũng biết Đại Cương ý nghĩ, thế nhưng hắn đối với chuyện này từ chối cho ý kiến, dù sao sự thật là hắn chưa từng cùng một vị Bát Tinh Vũ Đồ vũ giả chính diện chiến đấu, cũng không nắm chắc mình có thể đối phó với loại vũ giả cấp cao này hay không.
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cho rằng lấy thực lực của mình bây giờ là không có tư cách cùng Bát Tinh Vũ Đồ giao thủ, chí ít, đối phương khẳng định không thể nhẹ nhõm đánh bại chính mình.
-Vân Lan, nhờ ngươi đi giúp Trần Thắng, hắn nhanh không trụ được rồi!
Vương Hạo Thần nhìn sang Trần Thắng đang chật vật dây dưa với Tân Lập, sau đó liền đối với Vân Lan nói một tiếng.
Trần Thắng lúc này cũng đã tới biên giới thất bại, nếu như không có viện binh, vậy kết cục của hắn khẳng định không tốt hơn Đại Cương bao nhiêu.
Vân Lan phức tạp nhìn Vương Hạo Thần một cái, nam tử anh tuấn này, không ngừng để cho nàng kinh ngạc, hắn một tay biến đổi cục diện tồi tệ của bọn hắn, để cho nàng thấy được hi vọng.
Nàng cũng biết lúc này không phải lúc chần chờ, vì thế liền đối với Vương Hạo Thần khẽ gật đầu, sau đó liền lao tới cùng Trần Thắng liên thủ đối địch, hai người cùng một chỗ, chiến lực tổng hợp không thể nghi ngờ là tăng nhiều, trong lúc nhất thời vẫn có khả năng kiềm chế Tân Lập.
Dương Hùng không có ra tay ngăn cản Vân Lan, trong mắt hắn, ở đây ngoại trừ Đồng Tĩnh Vân ra, vậy cũng chỉ có tên nam tử tuấn mỹ trước mặt là có thể uy hiếp bọn hắn mấy người Bát Tinh Vũ Đồ, chỉ cần đem Vương Hạo Thần diệt sát, vậy những kẻ khác liền không đáng lo.
-Thật không nghĩ tới, một chuyến này hành động vốn là hoàn mỹ lại nhảy ra ngươi cái này biến số! Bất quá nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi liền có thể chuyển bại thành thắng! Vậy ta lập tức nói cho ngươi biết... đó là chuyện không có khả năng!
Dương Hùng hai mắt như dã thú nhìn xem Vương Hạo Thần, lạnh giọng nói.
Vương Hạo Thần cầm trường kiếm lỗi lạc mà đứng, không để ý tới Dương Hùng bên trong lời nói châm chọc ý vị, hai mắt bùng cháy chiến ý, cười nhạt nói:
-Có thể hay không, phải đánh mới biết được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện